Đường Tinh Khanh kinh hoàng, quả nhiên là như vậy, cô lập tức xuống giường định đi ra ngoài, thế nhưng lại bị Lưu Nhi Hân ngăn cản: “Đường Tinh Khanh, làm người mà không biết thân biết phận thì không hay lắm đâu, hãy bỏ đứa con hoang này đi!”
Đông Phùng Lưu không nói gì, anh ta cứ lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, cũng không thèm để ý đến, chỉ cần vừa nghĩ đến việc Đường Tinh Khanh mang trong mình đứa con hoang của La Vũ Hạo, tâm tình của anh ta liền dậy sóng.
Đường Tinh Khanh gào lên: “Đông Phùng Lưu, có chuyện gì thì anh cứ để tôi gánh hết đi, anh có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng đứa bé vô tội, anh đừng có nhẫn tâm như vậy có được không.”
“Tôi nhẫn tâm ư? Đường Tinh Khanh, cô hãy hỏi lại lòng mình đi, tôi đã tha thứ cho cô hết bao nhiêu lần rồi. Tại sao cô không chịu rút kinh nghiệm chứ, cô còn muốn sinh ra đứa con hoang này cho La Vũ Hạo ư, lẽ nào tôi phải chứng kiến kết tinh tình yêu của hai người sao?”
Đông Phùng Lưu cười lạnh, anh ta ra lệnh với vệ sĩ đã tiến vào: “Xử lý đứa con hoang trong bụng của cô ta đi, bây giờ, ngay lập tức!”
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, hai người đàn ông cao to liền bước lên trước, thô lỗ kéo Đường Tinh Khanh xuống giường, họ định kéo cô đến khoa phụ sản.
“Thả tôi ra!” Đường Tinh Khanh gào khóc.
Tuy nhiên Đông Phùng Lưu chẳng hề nhúc nhích dù chỉ là một chút, anh ta vừa nghĩ đến trong bụng của cô là thứ nghiệt chủng của La Vũ Hạo thì không thể nào mềm lòng được!
Đường Tinh Khanh phản kháng một cách kịch liệt, cô liều mạng giãy giụa, dùng hết sức lực cả người mình, thế nhưng có lẽ cũng vì vậy mà giữa hai chân của cô đã có một dòng máu chảy xuống.
Đường Tinh Khanh đột nhiên ngẩn ra, cô dừng động tác phản kháng lại, chẳng lẽ đứa bé sẽ biến mất như vậy sao?
Cô không cam tâm... Con của cô... cứ như vậy mà biến mất ư...
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra.
“Thả cô ấy ra!” Giọng nói vang lên, là La Vũ Hạo, anh ta lao vào trong phòng.
Anh lại đến rồi.
Đáng nhẽ La Vũ Hạo không yên lòng nên mới định quay lại thăm cô một lát, không ngờ rằng anh ta vừa tới thì đã thấy được chuyện như vậy, cô lại bị người ta ức hiếp.
La Vũ Hạo nhìn sơ qua liền thấy được khuôn mặt trắng bệch, mái tóc rối bù xù và cả dòng máu đang chảy ra ở giữa hai chân của Đường Tinh Khanh, hai mắt của anh lập tức đỏ lên.
“Đồ khốn!” La Vũ Hạo bước ra một bước dài rồi lập tức đánh hai quyền, đánh đổ hai người đàn ông cao to kia, sau đó thì anh đỡ Đường Tinh Khanh lại: “Tinh Khanh em không sao chứ?”
Hai người đàn ông cao to kia định nhân cơ hội này mà tấn công La Vũ Hạo, thế nhưng lại bị Đông Phùng Lưu xua tay quát lui.
Đông Phùng Lưu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn La Vũ Hạo, khinh thường nói: “La Vũ Hạo, anh thật sự nghĩ Đông Phùng Lưu tôi là kẻ dễ bị ức hiếp sao? Việc nhà của tôi mà anh cứ liên tục nhúng tay vào là thế nào, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
La Vũ Hạo thấy tạm thời hai người đàn ông cao to kia sẽ không ra tay nữa, anh đỡ Đường Tinh Khanh lên giường, sau đó gào lên một cách giận dữ: “Đông Phùng Lưu, anh vẫn còn là người sao? Sao anh có thể đối xử với Tinh Khanh như vậy?”
Đông Phùng Lưu lạnh giọng nói: “Không làm như vậy thì làm thế nào? Anh muốn tôi để cho người đàn bà lăng loàn này sinh ra đứa con hoang của La Vũ Hạo anh ở nhà họ Đông Phùng sao?”
“Tôi đã nói là không phải!” La Vũ Hạo thấy Đông Phùng Lưu lại ăn nói ngang ngược không phân phải trái, không kìm được lửa giận trong lòng, anh đạp thẳng về phía Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy rồi, sao có thể bị La Vũ Hạo đánh trúng một cách dễ dàng như thế, anh ta nhẹ nhàng nghiêng người né tránh rồi cười lạnh nói: “Tôi cũng muốn xem anh có bản lĩnh gì mà đòi đối phó với tôi.”
Nói xong, hai người bắt đầu đánh nhau.
“Loại người cặn bã, súc sinh như anh căn bản không xứng có được Tinh Khanh.” La Vũ Hạo gầm lên.
Đông Phùng Lưu cười nhạo: “Anh mới là một kẻ cặn bã đấy, dan díu với vợ của tôi mà còn mơ tưởng có thể sinh ra đứa con hoang kia sao!”
Trong lúc hai người đánh đến mức khó phân thắng bại, Nam Cường Thịnh lại đột nhiên xuất hiện.
“Đã sắp xảy ra án mạng, hai người còn đánh cái gì nữa hả!” Nam Cường Thịnh đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn hai người ở bên trong rồi giận dữ hét lên.
Sau khi Đông Phùng Lưu nghe được thì lạnh lùng cảnh cáo anh ta: “Nam Cường Thịnh, cậu đừng có lo chuyện không đâu, tôi cảnh cáo cậu, đây là việc nhà của tôi.”
Nam Cường Thịnh nhún vai một cái, không quan tâm đến lời cảnh cáo của Đông Phùng Lưu, anh ta chỉ nhíu chặt đôi lông mày của mình mà nói: “Việc nhà của ai thì cũng không thể gây ra án mạng được.”
Nói xong thì anh ta trực tiếp bước vào, cúi người ôm lấy Đường Tinh Khanh đang ở một bên rồi nhanh chân ra khỏi cửa, muốn đi tìm bác sĩ để cấp cứu!
La Vũ Hạo hoảng hốt, anh không để ý đến Đông Phùng Lưu nữa, chạy theo Nam Cường Thịnh đi ra ngoài.
Căn phòng bệnh vốn đang náo động lập tức yên tĩnh lại ngay lập tức, giờ phút này chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Đông Phùng Lưu. Thế nhưng anh cũng chẳng hề để ý đến những điều này, Đông Phùng Lưu ngồi vào cái ghế ở một bên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đau khổ nhắm nghiền mắt lại, trong lòng chỉ có khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ kia mà thôi.
Đường Tinh Khanh... Đường Tinh Khanh... anh đang do dự không biết có nên đến xem Đường Tinh Khanh hay không.
Có lẽ anh thật sự để ý đến Đường Tinh Khanh, chỉ là anh không muốn thừa nhận mà thôi.
Mà người đang buồn bực và tức giận nhất không phải là ai khác, đó chính là Lưu Nhi Hân. Cô ta thực sự không biết rốt cuộc người phụ nữ xấu xa Đường Tinh Khanh có gì tốt nữa, La Vũ Hạo thương cô như vậy, thậm chí bây giờ ngay cả Nam Cường Thịnh cũng về phe của cô!
Nghĩ một hồi, Lưu Nhi Hân lại càng lúc càng tức giận hơn, trong lòng cô ta tràn ngập sự ghen ghét, thế nên cô ta không hề cảm giác được sự đau đớn khi lòng bàn tay bị móng tay đâm sâu vào.
Đông Phùng Lưu phải mất một thời gian dài mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó anh lại mất hồn mà nhìn giường đệm trước mắt mình.
Giờ phút này thì trên giường chỉ là sự trống rỗng, thậm chí trên chiếc đệm trắng tinh còn có một vết máu tươi sáng và chói mắt như vậy.
Đông Phùng Lưu nắm chặt nắm đấm rồi hít một hơi thật sâu, anh ta nhắm hai mắt lại, khí thế tản mát ra xung quanh dường như cũng trở nên lạnh lẽo, khiến người ta không dám đến gần. Ngay cả Lưu Nhi Hân cũng chỉ ngơ ngác nhìn Đông Phùng Lưu, không dám đi chọc giận anh.
Đông Phùng Lưu ngồi rất lâu ở trong phòng bệnh, sau khi châm và hút xong một điếu xì gà, anh ta nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng và khuôn mặt tái nhợt của Đường Tinh Khanh trước đó, trái tim bắt đầu cảm thấy hơi đau đớn.
Sao anh có thể cảm thấy đau lòng vì một người đàn bà xấu xa được chứ?
Anh cười lạnh một tiếng, sau khi tắt điếu xì gà, Đông Phùng Lưu đứng dậy rồi đi thẳng ra ngoài, không thèm để ý đến Lưu Nhi Hân ở bên cạnh dù chỉ là một chút.