Vô Cực Chưởng Khống Giả

chương 97: phong vân khiêu chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh âm này Hắc Phong và Đoạn Lãng đã không xa lạ gì, không ai khác chính là Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân.

“ Tên hỗn đản này cũng có gan đến đây, đại ca, hôm nay để đệ giết chết hắn” Đoạn Lãng cười tà dị, khí thế Thiên Thần cảnh trên người phút chốc bốc lên cuồn cuộn.

“ Không vội, chúng ta ra ngoài xem” Hắc Phong mỉm cười phất tay rồi đi thẳng ra ngoài đại sảnh, đám người Lạc Tiên, Đoạn Lãng nhanh chóng theo sau.

Ra đến đại sảnh đường, Hắc Phong thấy trên sàn nhà nằm la liệt các đệ tử Thiên hạ hội, ở trung tâm đại sảnh, hai thân ảnh đứng sừng sững nhìn hắn, rõ ràng là Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân.

“ Ha ha ha... hai ngươi cũng thật can đảm, dám đến tận đây khiêu chiến bản tọa” Hắc Phong nhìn hai người Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân cười lớn nói.

“ Hắc Phong, ngươi đã giết Tần Sương sư huynh, bắt cóc con trai ta Phi Nhi, hôm nay Nhiếp Phong này sẽ lấy mạng ngươi” Nhiếp Phong hai mắt đỏ như máu, khí thế hung bạo điên cuồng, rõ ràng đã nhập ma. Trên lưng Nhiếp Phong lúc này mang mười thanh binh khí, không biết là để làm gì.

“ Hắc Phong, hôm nay là ngày chết của ngươi” Bộ Kinh Vân ánh mắt băng lãnh, gương mặt không biểu tình mở miệng nói.

Hắc Phong nghe Nhiếp Phong nói vậy thì cũng thoáng ngạc nhiên, hắn lúc nào giết Tần Sương, bắt cóc con trai Nhiếp Phong, rõ ràng đã có người lập kế giá họa cho hắn, muốn hắn nảy sinh xung đột với Phong Vân.

“ Phong ca, Vân ca, hai người đã hiểu lầm rồi, Hắc Phong đại ca không có làm việc đó” Khổng Từ thấy hai bên sắp đánh nhau thì vội lên tiếng nói, dù sao hai người này cũng là thân cận với nàng từ nhỏ.

“ Khổng Từ, nàng vẫn khỏe chứ, hôm nay ta sẽ giải thoát cho nàng khỏi tên nham hiểm này” Bộ Kinh Vân ánh mắt lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm Khổng Từ nói.

“ Vân ca, chúng ta đã không thể nào, việc gì huynh cứ cố chấp như vậy, muội tin tưởng huynh sẽ tìm được một người con gái khác tốt hơn muội gấp trăm lần” Khổng Từ nghe vậy thì không nhịn được nói.

Bộ Kinh Vân nghe Khổng Từ nói vậy thì ánh mắt băng lãnh thoáng một tia thống khổ rồi biến mất ngay. Mười năm qua, Bộ Kinh Vân vẫn không quên được Khổng Từ, cho dù bên cạnh hắn có Sở Sở bầu bạn. Sở Sở tìm đủ mọi cách để thân cận hắn nhằm làm hắn để nàng trong lòng nhưng hắn vẫn lạnh băng như tảng đá, Sở Sở vì hắn đã chờ đợi mười năm.

Tuổi xuân của một người con gái có bao nhiêu cái mười năm, Sở Sở đã hai mươi tám tuổi, ngày hôm qua, không rõ lý do gì, nàng đã rời khỏi Bộ Kinh Vân, ngay cả Kiếm Thần hằng ngày vẫn lẽo đẽo theo sau Sở Sở cũng đã biến mất. Điều này góp phần làm cho Bộ Kinh Vân càng thêm phẫn nộ cho trận chiến này.

“ Khổng Từ, nàng không cần nói nhiều với bọn chúng, hôm nay ta sẽ cho bọn chúng có đến mà không có về... Lạc Tiên, nàng dìu Khổng Từ sang một bên” Hắc Phong cũng không việc gì phải giải thích rõ ràng với Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh vân, ánh mắt băng lãnh nhìn hai người rồi cười lạnh nói.

“ Đại ca, cho phép đệ giết chết tên Bộ Kinh Vân này” Đoạn Lãng cũng không chờ Hắc Phong có cho phép hay không, lập tức phi thân đến trước mắt Bộ Kinh Vân, đánh ra một chỉ.

“ Vô Tướng Phá Nguyên Khí”

Một cỗ lực lượng kinh khủng từ bàn tay Đoạn Lãng đánh tới trước ngực Bộ Kinh Vân, chỉ thấy hai tay Bộ Kinh Vân xoay tròn, từng luồng khói đen phút chốc bao phủ cả khu vực xung quanh.

“ Tam Bá Chưởng”

Song chưởng của Bộ Kinh Vân biến ảo khôn lường, một hàn một nhiệt trong nháy mắt phá vỡ một chỉ Vô Tướng Phá Nguyên Khí của Đoạn Lãng, thuận thế như lôi đình nhất kích, hai chưởng đánh lên ngực của Đoạn Lãng.

“ Oành... oành...”

Đoạn Lãng nháy mắt bị đánh văng ra năm sáu mét, trên miệng chảy ra một dòng máu tươi. Đoạn Lãng với tu vi Thiên Thần Cảnh Trung Kỳ vậy mà bại nhanh chóng dưới Tam Bá Chưởng của Bộ Kinh Vân, tuy nhiên vì tác dụng phục hồi nhanh chóng của Long Nguyên nên Đoạn Lãng cũng không bị thương nặng.

“ Tại sao hắn lại mạnh đến như vậy?” Đoạn Lãng lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm Bộ Kinh Vân.

“ Nếu ta đoán không lầm, ngươi đã phục dụng Nghịch Càn Khôn?” Hắc Phong thấy một màn này thì nhoẻn miệng cười nói. Thực lực của Bộ Kinh Vân lúc này quả thật mạnh đến vô lý, mới nửa năm trước, Hắc Phong thấy hắn mới chỉ là Hóa Thần Cảnh hậu kỳ nhưng hiện tại, với một chưởng vừa rồi, thực lực của hắn đã đạt đến Thiên Thần Cảnh đỉnh phong. Bộ Kinh Vân không có phục dụng Long Nguyên thì chỉ có Nghịch Càn Khôn của lão già Thần Y mới giúp hắn tăng tiến nhanh như vậy.

Thấy Bộ Kinh Vân ánh mắt vẫn băng lãnh không trả lời thì Hắc Phong nói tiếp: “ Xem ra ta đã đoán đúng, Nghịch Càn Khôn quả thật bá đạo, nhưng theo như ta biết vẫn còn chưa hoàn thiện, ngươi phục dụng vào người chắc chắn sẽ có tác dụng phụ”.

“ Ngươi không cần nhiều lời, miễn giết được ngươi là được” Bộ Kinh Vân âm trầm nói, sau đó quay đầu nhìn Nhiếp Phong gật đầu một cái. Nhiếp Phong ánh mắt đỏ như máu cực kỳ đáng sợ nhưng vẫn nhận ra Bộ Kinh Vân, thấy Bộ Kinh Vân ra hiệu thì cũng gật đầu đáp ứng.

“ Long Nhi, con hãy quan sát cho kỹ trận chiến này của cha” Hắc Phong nhàn nhạt nói.

“ Dạ, cha, con biết rồi” Long Nhi thần tình kích động, gật đầu nói, theo như hắn thấy, hôm nay sẽ xảy ra một trận chiến kinh thế hãi tục.

“ Phong ca, chàng phải cẩn thận” Lạc Tiên giữ lấy Khổng Từ, ánh mắt thoáng tỏ vẻ lo lắng nói.

Hắc Phong gật đầu, đúng lúc này, Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân như sấm bổ tấn công đến.

Vào lúc này, tại Đoạn Tình cư của Đao Hoàng.

“ Cha, con phải đến Thiên Hạ Hội để hỗ trợ Phong ca” Đệ Nhị Mộng thần sắc vô cùng lo lắng, đôi mắt đã ươn ướt, nàng nắm lấy thanh đao trên tay hướng Đao Hoàng nói.

“ Mộng nhi, con đến đó chỉ làm bận lòng cho Nhiếp Phong mà thôi chứ không giúp được gì đâu, Hắc Phong Bang chủ Thiên Hạ hội thực lực rất mạnh, kể cả Đế Thích Thiên còn bị chết dưới tay y, Thiên Hạ Hội bây giờ chính là đầm rồng hang hổ, cho dù chúng ta có đến đó cũng chẳng làm được gì” Đao Hoàng nắm chặt tay Đệ Nhị Mộng cảm thán nói.

Trư Hoàng ở bên cạnh thấy vậy cũng xen vào nói: “ Mộng, con phải tin tưởng vào tên tiểu tử Nhiếp Phong chứ, hắn đã học được Thập Cường Võ Đạo của Võ Vô Địch vô cùng lợi hại, mặc khác hắn hợp lực cùng với Bộ Kinh Vân sẽ hình thành Ma Kha Vô Lượng kinh thiên động địa, ta nghĩ hai đứa nó sẽ giành chiến thắng trước Hắc Phong”

“ Đúng đó, Mộng tỷ tỷ, ta nghĩ Nhiếp Phong đại ca sẽ thành công” Độc Cô Mộng gương mặt nghiêm túc, gật đầu đồng ý nói.

“ Phong ca, huynh nhất định phải an toàn về với muội và con” Đệ Nhị Mộng thầm nói trong lòng, nhưng khi nghĩ đến con nàng lại cảm thấy đau lòng vô cùng, con trai của nàng Nhiếp Phi hiện tại vẫn biệt vô âm tính, hai dòng nước mắt bất giác chảy dài trên má nàng.

Đao Hoàng cùng Trư Hoàng thấy vậy thì buồn bã thở dài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio