Vô Cực Chưởng Khống Giả

biến cố xảy ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến hoàng hôn Zero mới về tới công viên, lúc này chỉ còn một hai tiếng nữa là trời tối. Mọi người ngoài việc thỉnh thoảng uống một chút coca, ăn một chút thức ăn, phần lớn thời gian đều căng thẳng nhìn ngó bốn phía, đặc biệt là khi gần tới hoàng hôn, tâm lý mỗi người càng lúc càng khẩn trương.

Kỳ thật mọi người xem qua The Grudge đều biết, Quỷ Hồn trong bộ phim kinh dị này không sợ ánh mặt trời, bất luận là ban ngày hay ban đêm tùy lúc có thể chạy ra giết người, nhưng mọi người vẫn hi vọng có thể đứng ở chỗ sáng sủa. Đây là một loại tâm tính kỳ lạ, dù biết rằng Quỷ Hồn không sợ ánh mặt trời như nếu bản thân đứng giữa ánh dương quang, can đảm lập tức sẽ tăng lên nhiều.

Zero đưa cho mỗi người một tấm thẻ ATM. Tiếp đó, cả bọn gọi ba chiếc taxi, đi tới khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố. Mặc dù chi phí tại Nhật thật sự rất cao nhưng hai rubic bằng vàng, hơn nữa phẩm chất mười phần tinh khết, số tiền này cũng đủ để cung cấp cho mười người hưởng thụ trong bảy ngày.

“Ta chọn khách sạn Dương Quang, bốn phía xung quanh là đường, giao thông cực kỳ tiện lợi, vô luận là từ chỗ nào chúng ta cũng có thể thuận lợi bỏ trốn, đương nhiên là nếu cảm giác được nguy hiểm...” Zero nói.

Trịnh Xá cười nói: “Loại khách sạn này đúng là thích hợp nhất với tình trạng của chúng ta hiện tại, nơi bốn phía xung quanh địa hình phức tạp là đáng sợ nhất, nếu như bị tập kích rất có thể đến cả đường trốn cũng không có... Chỗ đó có đường bao quanh, cũng thích hợp để chúng ta lái xe rời đi, được rồi, chuyện mua súng lục không có vấn đề gì chứ?”

“ Không có vấn đề gì, nhưng ngày mai phải tới sớm lấy hàng... Trịnh Xá, linh loại đạn thật sự có thể tấn công được ‘mấy thứ kia’ không? Trước khi nó tấn công chúng ta không?” Zero nói.

“ Không biết, lúc đó ta chỉ cảm giác được nguy hiểm, phi thường nguy hiểm, cho nên mới mất lý trí. Kỳ thật lúc ấy ta cảm nhận được một loại dự cảm tử vong, phảng phất như sẽ bị giết bất cứ lúc nào. Ah, kỳ thật là ta sợ chết, càng là người sợ chết thì khi cảm giác được tử vong lại càng dễ nổi điên” Trịnh Xá cười khổ nói.

Một đêm bình tĩnh trong khách sạn không có chuyện gì, trưa ngày hôm sau tất cả mọi người đều có vẻ ngái ngủ tập trung tại phòng Trịnh Xá. Thực sự ngoài hai người Triệu Anh Không và Zero ra, những người còn lại đều đến rạng sáng mới hoàn toàn ngủ, nửa đêm xung quanh tối đen, ngoại trừ sát thủ tâm lý kiên định, ai mà dám ngủ trong hoàn cảnh như vậy.

Trịnh Xá xoa xoa hai tròng mắt thâm quầng, hắn vừa uống cà phê lon ướp lạnh vừa nói: “Tốt lắm, xem ra mọi người đều không việc gì, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, chỉ cần kiên trì đến hết ngày thứ bảy là cúng ta có thể sống sót trở về Chủ Thần không gian”

“Không việc gì? Chưa chắc đâu” Triệu Anh Không bỏ sách xuống, nàng cười lạnh nói.

“Sáng sớm nay ta xâm nhập vào trang web cảnh sát thành phố phát hiện hai vụ án giết người. Đại khái khoảng rạng sáng nay, cảnh sát phát hiện được tại công viên cách chỗ chúng ta không xa hai thi thể, nội tạng trong một thi thể hoàn toàn biến mất, khuôn mặt bị vặn vẹo đến cực độ, người còn lại bị dây điện xuyên qua bụng, nhưng điều kỳ quái là trên đường dây điện hoàn toàn không có hư hỏng gì. Cảnh sát thành phố đều đã được huy động, nhưng bọn họ lại phát hiện hai người kia hoàn toàn không có giấy tờ gì chứng minh thân phận. Nghe nói người dân sống quanh đó thông báo, trước đó họ từng thấy hai người này ở cùng với bảy người khác, sau khi nghe xong, các ngươi có cảm thấy rất kinh hỉ không?”

Mọi người nhất thời sắc mặt đại biến, trong đó còn có mấy người run bắn cả lên, chết thực ra không đáng sợ, cái đáng sợ thật sự là sắp phải chết mà không biết sẽ chết thế nào, việc này làm mọi người đều không thể chịu đựng nổi.

“Vậy đã lấy được súng lục chưa?” Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn nhìn Zero hỏi.

Zero không nói gì, lấy từ phía sau ra ba khẩu súng lục, Trịnh Xá từ trong Nạp giới lấy ra ba trăm viên linh loại đạn, hắn chăm chú nói: “Đừng có bắn lung tung, ta không muốn trong khi tránh né quỷ quái còn phải tránh người bình thường truy kích, mặc dù giết đội viên sẽ bị trừ một ngàn điểm... nhưng ta cũng không ngại trói các ngươi ở chỗ tối tăm, ta nghĩ quỷ quái nói không chừng là thích loại người không thể phản kháng như vậy nhất”

Tề Đằng Nhất đột nhiên lên tiếng: “Đây là đạn bạc bình thường sao? Nhưng phù văn trên mặt nhìn qua có vẻ rất giống giáp cốt văn và chữ tượng hình kết hợp lại, ách... Có lẽ là như vậy, nhìn rất giống nhau, nga, đúng rồi, ta nhớ rõ trên quan tài của một số ngôi mộ cũng từng thấy qua loại phù văn này”

“Trên quan tài cùng từng thấy qua loại phù văn này? Thế là có ý gì? Có tác dụng gì? Đây là linh loại đạn hoán đổi từ Chủ Thần a, mặc dù giá cả rẻ nhất nhưng có thể công kích được linh hồn quỷ quái” Trịnh Xá vội tóm hắn hỏi.

“Ta cũng không rõ phù văn này có tác dụng gì, dù sao ta cũng chỉ là chuyên viên giám định, không phải chuyên gia trộm mộ. Bất quá, ta từng nghe một vài nhân sỹ chuyên nghiệp có vô ý nói qua, tựa hồ phù văn này có công năng trừ tà, ngăn ngừa thi thể biến thành cương thi, trước đây ta vẫn tưởng đó chẳng qua chỉ là mê tín thời cổ đại thôi” Tề Đằng Nhất nói.

Trịnh Xá nhất thời trong lòng thất vọng, nhưng hai chữ trừ tà làm trong lòng hắn linh cơ máy động. Vội lấy ra một tấm bùa trong Nạp giới, hắn kinh hỉ nói:

“Thiếu chút nữa thì quên mất món này, đến đây, mỗi người lấy một tấm, loại hộ thân phù này khi có quỷ quái đến gần sẽ tự động bốc cháy, trong quá trình cháy, quỷ quái sẽ không thể công kích ngươi, đoạn thời gian này cũng đủ để ngươi chạy trốn hoặc gọi hỗ trợ, đến đây, mỗi người lấy một tấm”

Trương Kiệt và Chiêm Lam nhìn nhau, bọn họ vừa mừng vừa sợ lấy từ trong ba lô quân dụng ra mấy tấm bùa. Đây là hộ thân phù bọn họ đoái đổi sau khi bộ phim kịnh dị đầu tiên kết thúc, nhưng vì sau bộ phim kịnh dị thứ hai đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên bọn họ sau đó cơ bản đã quên mất sự tồn tại của chúng. Mặc dù cũng bỏ vào trong ba lô quân dụng, nhưng nếu không phải được Trịnh Xá nhắc nhở, bọn họ rất có thể sẽ quên mất còn có loại bùa hộ thân này. Không nghi ngờ gì, trong tình huống không biết quỷ quái sẽ kéo tới lúc nào như thế này, loại bùa hộ thân có công năng dự báo trước như vậy là hữu dụng nhất.

Trịnh Xá cười vỗ vỗ Tề Đằng Nhất nói:

“ Đa tạ ngươi đã đề tỉnh a, nếu tại thế giới hiện thực cũng tồn tại phù văn có thể khắc chế quỷ quái, vậy sao trong thế giới kinh dị này lại không có thể có chứ? Những chùa miếu này không thể đều là để bày cho đẹp được? Ha ha ha, nói không chừng chúng ta còn có thể học được các loại cái gì đạo pháp chú ngữ đó, tại Chủ Thần không phải có hoán đổi loại công pháp này sao?”

“ Được rồi, chiều nay chúng ta sẽ đến chùa miếu... Tìm kiếm hy vọng có thể đánh bại chú oán”

Tuy nhiên, cả một buổi chiều, đám người Trịnh Xá đi lần lượt ba, bốn cái chùa nhưng những vị trụ trì tại đây đều không có cách nào để giúp bọn họ.

Đến gần tối, cả bọn tìm đến một ngôi cổ tự thì bất thình lình Trịnh Xá bị oán linh tấn công. Cả bọn sợ hãi chạy vào trong sơn môn của ngôi chùa thì oán linh mới dừng truy đuổi.

Cả nhóm kiên trì tìm kiếm trụ trì của ngôi chùa, nhưng phi thường tiếc nuối chính là, này trụ trì ngôi chùa này cùng trụ trì hai chùa trước biểu hiện gần như hoàn toàn giống nhau, căn bản không nhìn thấy chú oán ấn ký trên người của họ, ngược lại còn niệm kinh văn cho bọn họ, mà mắt thấy sắc trời bên ngoài dần tối, tâm tình bốn người thật sự là vô cùng tệ hại.

Nhưng may mắn là khi vị trụ trì kể về tiền thân của ngôi cổ tự này, ngôi chủa cổ này là khi đệ tử của Đường Tam Tạng tới Nhật tuyên dương phật pháp, được cư dân phụ cận xây dựng nên, vị cao tăng này cuối cùng đã tọa hóa giữa đại điện, hình dáng của tòa cổ phật đều dựa vào bộ dáng và vị trí ngài tọa hóa mà xếp đặt, đây là một vị tăng nhân Đại Đường đạo đức cao thượng.

Đáng tiếc kim thân của vị tăng nhân đó vào thời chiến quốc đã bị Oda Nobunaga đốt cháy, cuối cùng hoàn toàn bị thiêu thành tro bụi, Nobunaga còn sai người đưa tro cốt của người chôn dưới sơn môn.

Đám người Trịnh Xá mới hiểu vì sao khi cả đám vào trong sơn môn thì không còn bị oán linh tấn công. Cả bọn thất vọng định rời đi thì vị trụ trì bất ngờ gửi tặng Trịnh Xá bản kinh phật chép tay của vị cao tăng xưa.

Trịnh Xá tiếp nhận mấy tờ kinh phật, một cảm giác ấm áp kì lạ từ tay truyền vào trong thân thể hắn, cùng lúc đó, hắn cảm nhận được luồng chú oán ấn ký trên thân thể đột nhiên trở nên cực nhạt, phảng phất như đã suy yếu đến không thể nhận ra, từ lúc tiến vào bộ phim kịnh dị này, hắn chưa bao giờ cảm giác được thân thể thư thái đến như vậy.

Kinh phật này dùng mực vàng viết nên, dưới ánh tịch dương, mỗi chữ phảng phất như có kim quang lấp lóe, một cảm giác trang nghiêm thần thánh toát ra, thấy vậy đám người đều nhìn nhau cười.

Nhóm Trịnh Xá vui vẻ mang quyển kinh phật trở về khách sạn Dương Quang, suốt cả đêm hôm đó không có chuyện gì phát sinh.

Sáng hôm sau, khi Trịnh Xá còn đang lim dim ngủ thì bỗng nghe hai tiếng súng lần lượt vang lên, tiếng súng phát ra ở phòng của bốn người Zero, Bá Vương, Lý Tiêu Nghị và Lý Suất Tây.

Việc là cả nhóm 10 người đã chia ra làm ba phòng, Trịnh Xá, Trương Kiệt, Tề Đằng Nhất ở một phòng, ba người nữ nhân là Chiêm Lam, Minh Yên Vi, Triệu Anh Không phân một phòng, phòng cuối cùng là của bốn người Zero, Bá Vương, Lý Tiêu Nghị và Lý Suất Tây.

Ba căn phòng chỉ cách nhau mấy bước chân, vì thế khi nghe tiếng súng, mấy người Trịnh Xá đã ngay lập tức chạy qua.

“ Có chuyện gì?” Trịnh Xá chạy nhanh nhất nên xông vào phòng hét lớn.

“ Trịnh Xá, là Lý Suất Tây và Lý Tiêu Nghị” Zero gương mặt băng lãnh nhưng ánh mắt có phần buồn bã trả lời.

Trịnh Xá ngay lập tức chạy vào phòng tắm thì thấy hai người Lý Tiêu Nghị và Lý Suất Tây đã nằm gục chết trong vũng máu, trên đầu hai người có hai lỗ thủng lớn, trên tay Lý Suất Tây còn cầm một khẩu súng lục.

“ Hiện trường cho thấy Lý Suất Tây đã cầm súng bắn Lý Tiêu Nghị từ phía sau, sau đó tự bắn vào đầu mình” Bá Vương đứng ở cạnh đó nhàn nhạt nói.

Lúc này đám người Trương Kiệt, Chiêm Lam cũng đã chạy tới. Thấy cảnh tượng trên, người nào trên mặt cũng lộ vẻ đau buồn, đã trải qua sinh tử với nhau, mọi người đều đã xem Lý Tiêu Nghị và Lý Suất Tây như đồng đội.

“ Tối hôm qua, hai người này có biểu hiện gì lạ không?” Trịnh Xá mặt mày tái mét hướng Zero nói.

“ Không, hai người bọn họ vẫn cười nói vui vẻ” Zero lạnh lùng nói.

“ Chẳng lẽ hai người họ đã bị oán linh tấn công?” Chiêm Lam rơm rớm nước mắt nói.

“ Không đúng, mọi người nhìn xem, nếu oán linh tấn công thì hộ thân phù dán trên lưng hai người đã phải cháy mới đúng, đằng này vẫn còn nguyên” Trương Kiệt vẻ mặt buồn bã nói.

“ Vậy thì lý do gì, hai người họ không thể nào vô duyên vô cớ mà bắn nhau cả” Trịnh Xá nói.

“ Rất có thể Lý Suất Tây bị ảo giác, cho rằng Lý Tiêu Nghị là oán linh nên đã rút súng bắn, trên người bọn họ lúc nào cũng mang theo súng mà” Triệu Anh Không lúc này nhàn nhạt lên tiếng.

“ Nhưng tại sao y lại tự sát sau đó?” Minh Yên Vi nghi vấn.

“ Thôi đi, bây giờ phỏng đoán thế nào cũng không cần thiết, hai người bọn họ đã chết rồi, việc cần làm bây giờ chính là chôn cất cho họ tử tế, bọn họ dầu gì cũng là đồng đội của chúng ta” Chiêm Lam bật khóc nói.

“ Chiêm Lam nói đúng, Zero giúp ta một tay, Bá Vương, Tề Đằng Nhất, hai người lo cho Lý Tiêu Nghị” Trịnh Xá gật đầu nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio