Vô Cực Chưởng Khống Giả

chương 92: đế thích thiên xuất thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đế Thích Thiên đứng ngoài cuộc quan sát đám người chiến đấu cùng Thanh Long, ánh mắt lóe lên từng tia hàn ý, hắn rất muốn đám người Hắc Phong đánh nhau lưỡng bại câu thương với Thanh Long để hắn có thể ngư ông đắc lợi, đến lúc đó lấy hắn nửa bước Thần Ma Cảnh có ai có thể là đối thủ.

Trong lòng Đế Thích Thiên suy tính, mọi người ở đây đều biết, tuy nhiên bọn họ bởi vì Long Nguyên cám dỗ hoặc bởi vì thực lực Đế Thích Thiên quá mạnh nên trước khí lấy được Long Nguyên sẽ không cùng Đế Thích Thiên hoàn toàn trở mặt.

“ Chúng ta như vậy cũng không phải cách... dùng ngự thần binh bay lên trời, một nhóm dụ nó, một nhóm tấn công phía sau”

Nhiếp Phong thấy cả đám chật vật chóng cự liệt hỏa từ Thanh Long phun đến liên miên bất tận thì mở miệng hét lớn.

Không ai bảo ai, đám người nhanh chóng ngự binh khí bay lên trời, Thanh Long thấy vậy thì gào rống khủng khiếp, hướng đám người truy kích.

“ Oành... oành...” đám người nhanh chóng tách ra, hàng loạt kiếm khí lũ lượt oanh kích lên người Thanh Long.

Thanh Long tuy không bị thương nhưng gào rống càng kinh khủng hơn, rõ ràng những đòn tấn công dồn dập này đã làm đau nó.

Một lúc sau, cả đám người ngự binh khí vừa tránh né vừa công kích Thanh Long trên trời cao tuy nhiên vẫn không làm gì được nó, chân nguyên trong cơ thể mỗi người thì càng lúc càng tiêu hao, mọi người trong lúc không biết phải làm gì chỉ còn biết dẫn dụ Thanh Long đi đến sát Đế Thích Thiên, dụng ý muốn lão ra tay.

Hắc Phong càng là mở miệng hướng Đế Thích Thiên nói: “ Đế Thích Thiên Môn chủ, ngươi quan sát cũng đủ lâu rồi chứ, Đồ Long là chủ ý của mình ngươi, nếu ngươi cứ tiếp tục bàng quang, ta Hắc Phong sẽ trực tiếp ly khai nơi đây”

Chỉ thấy Đế Thích Thiên gật đầu cười lên ha hả: “ Ha ha ha... xem ra Bản tọa đánh giá hơi thấp nghiệt súc này, các ngươi đều là những võ lâm kỳ tài, thực lực đều là Hóa Thần Cảnh, trong tay lại không thiếu thần binh lợi khí, nhưng lại khắc chế lẫn nhau, hơn nữa các ngươi khí dương cương quá mạnh, rất khó đưa đến phát huy uy lực cực đại, tiếc thay, ai...”

Hắc Phong thấy thái độ của Đế Thích Thiên thì nhoẻn miệng cười, lên tiếng nói: “ Nếu ngươi có biện pháp gì thì cứ nói...”

“ Biện pháp duy nhất lúc này là tập hợp tất cả nội lực của các ngươi lên người bản tọa, ta sẽ dùng Thánh Tâm quyết để hợp nhất tất cả lại, cương nhu điều hòa, nhất định có thể giết chết nghiệt súc này...” Đế Thích Thiên ôn tồn nói.

Nghe được Đế Thích Thiên nói lời này thì cả đám người bất giác nhìn nhau, Hắc Phong cũng thầm cười trong lòng, hắn biết Đế Thích Thiên dụng ý muốn lợi dụng mọi người nội lực để sử dụng đồ long, vừa đạt được mục đích đồ long vừa làm hao tổn nguyên khí của mọi người. Hắn muốn mọi người chắc chắn không có lực tranh đoạt Long nguyên với hắn, tuy nhiên Hắc Phong không chút nào lo, bởi vì Long Nguyên và cả Đế Thích Thiên sẽ không thoát khỏi tay hắn.

Vào lúc này, cả đám người Bộ Kinh Vân, Phá Quân lập tức tụ tập, đứng trên vai lẫn nhau. Đứng phía dưới nhất là Kiếm Thần, sau đó là anh em Hoài Không, Hoài Diệt rồi đến Đoạn Lãng, Phá Quân, Hoàng Ảnh, Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong, Thần Tướng, từng cái đều đạp trên vai nhau đứng thẳng lên, phía trên nhất chính là thân ảnh Hắc Phong, ngay sau đó Đế Thích Thiên thân ảnh khẽ động, trực tiếp bay lên đứng trên vai hắn.

“ Nhân Thần hợp thể”

Đế Thích Thiên hét lên một tiếng, trong cơ thể Thánh Tâm Quyết nhanh chóng vận chuyển. Nội lực trong cơ thể mười người như vũ bão thoát ra tập trung trên người Đế Thích Thiên, sau đó dưới tác dụng kỳ diệu của Thánh Tâm Quyết, ngay lập tức dung hợp lại.

Cả mười một người bao gồm cả Đế Thích Thiên biến hóa thành một thanh băng kiếm vô cùng lớn chỉ thẳng lên trời xanh, lấy Đế Thích Thiên làm lưỡi kiếm, mười người còn lại làm chuôi kiếm. Thanh cự kiếm màu trắng băng hàn, quang mang chói mắt khẽ động, lập tức chỉ thẳng Thanh Long, lăng không bay đến.

Thanh Long đang gào rống, uốn lượn trên trời ngay lập tức nhận ra một cỗ nguy hiểm liền trực tiếp quay đầu bỏ chạy

Tuy nhiên cho dù Thanh Long có chạy như thế nào, thanh cự kiếm vẫn theo sát phía sau, chỉ trong tích tắc, khoảng cách cả hai càng ngày càng gần. Thanh Long uốn lượn thân thể bay vòng qua một ngọn núi hòng trốn tránh.

“ Ầm... ầm...”

Một tiếng ầm vang rung chuyển đất trời, cả ngọn núi to lớn trong nháy mắt đã bị thanh cự kiếm đánh sập, từng tảng toái thạch to lớn mấy chục trượng văng ra bốn phía.

Thanh Long gào rống phẫn nộ, thanh cự kiếm dưới sự điều khiển của Đế Thích Thiên vẫn theo sát không rời.

“ Phù... phù... phù...” Thanh Long phẫn nộ phun ra từng luồng liệt hỏa nóng rực rộng hàng trăm trượng bao phủ lấy thanh cự kiếm. Cả đám tám người Bộ Kinh Vân ngay lập tức nhận lấy hỏa diễm nóng rực, gương mặt phút chốc thống khổ, vô cùng đau đớn, Hắc Phong vì có Tiên Thiên Chí Bảo Nghịch Đạo Châu bảo hộ nên hỏa diễm này hoàn toàn không làm gì được hắn.

“ Cứ tiếp tục thế này sẽ không giết được nó, các ngươi sẽ bị trọng thương... các ngươi hãy buông ra khống chế, để Bản tọa hoàn toàn chưởng khống các ngươi chân nội lực” Đế Thích Thiên ngay lúc này truyền âm nói.

Nghe Đế Thích Thiên nói, Hắc Phong nhoẻn miệng cười, hắn biết Đế Thích Thiên đã muốn mượn sức mọi người giết thanh long, đồng thời làm cho mọi người mất sức chiến đầu, không thể tránh thoát.

Cả đám mười người ngay lập tức cắn răng buông ra chính mình quyền điều khiển chân nội lực, để cho Đế Thích Thiên tự mình khống chế. Đế Thích Thiên thấy mưu kế đã thành thì vô cùng vui mừng, vội vận chuyển nội lực, thanh cự kiếm bỗng nhiên xoay tròn, nhanh chóng đánh bật lại hỏa diễm của thanh long.

“ Grào... grào...” Thanh long bị chính hỏa diễm của mình tấn công thì đau đớn gào rống ngay lập tức quay đầu bỏ chạy, rõ ràng là đã bị thương lớp vảy cứng như thép nguội.

Thanh cự kiếm cũng lăng không theo sau thanh long không rời.

“ Oành” khi thanh long bay đến một chỗ vách núi, Đế Thích Thiên bất ngờ điều khiển thanh cự kiếm tăng tốc lên gấp mười lần, thanh cự kiếm như tia chớp màu trắng bay đến oanh kích lên vùng bụng đã bị thương lớp vảy bởi hỏa diễm.

“ Phập” thanh cự kiếm đâm xuyên qua lớp vảy rồi cắm sâu vào bụng của thanh long.

“Grào... grào” thanh long rống lên thê thảm rồi rơi tự do xuống mặt đất một cách nặng nề. Nó cố gắng giãy giụa định đứng lên nhưng vết thương của nó rất nặng, khí tức trên thân thể chậm rãi biến mất.

Một lúc sau, khí tức sự sống trên cơ thể thanh long đã hoàn tất biến mất, nó đã triệt để tử vong, cũng bởi vì có sự tham gia của Hắc Phong nên đòn công kích của thanh cự kiếm vừa rồi thực sự kinh thiên động địa, thanh long đã không còn giống như trong nguyên tác là còn thôi thóp chộp lấy Đế Thích Thiên làm hắn đánh rơi Long Nguyên mà trực tiếp bị giết chết.

Đế Thích Thiên lúc này mới giải trừ thần nhân hợp thể, thanh cự kiếm bay ra khỏi cơ thể thanh long rồi từ từ tiêu tán, mười người bọn Hắc Phong lần lượt rơi trên mặt đất, người nào cũng phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị trọng thương.

Hắc Phong cũng ra vẻ bị trọng thương, ánh mắt nhìn qua một lượt đám người, thấy chín người người nào cũng bị thương thật nặng, ngay cả đứng cũng khó khăn.

“ Ha ha ha... các ngươi quả nhiên rất khá, đã giúp lão phu lấy được Long nguyên. Các ngươi điều đã tổn hao nguyên khí rất nặng, đừng mơ tưởng tranh đoạt cùng lão phu, an phận mà ngồi đây điều dưỡng cho tốt đi” Đế Thích Thiên cười lên ha hả, ánh mắt quét qua chín người đám Hắc Phong nói.

Đế Thích Thiên nói xong thì thân ảnh lóe lên, ngay lập tức đã đến trước người thanh long đang nằm, lão vận dụng nội lực của mọi người trên tay, đánh ra một kiếm trên bụng thanh long, một vết thương dài khoảng một mét xuất hiện. Lão nhanh chóng đưa tay vào bên trong rồi lấy ra một quả cầu đỏ rực hỏa diễm to cỡ đầu người, đó chính là Long Nguyên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio