Ở phía nam thành phố Hà Bắc, cánh Quảng Trường Thời Đại khoảng nửa tiếng đi xe, có một tòa pháo đài cổ xưa pha lẫn hiện đại.
Người dân thành phố không ai là không biết chủ nhân tòa pháo đài này là ai. Chính là thành chủ thành phố Hà Bắc: Trần Thanh Phong
Tại nơi cao nhất của pháo đài chính là ngự thư phòng, nơi làm việc cũng như tiếp khách của Trần thành chủ. Hiện tại bên trong phòng, có hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau trên ghế sa lông
Một người thì to béo như một con lợn, gương mặt thuộc loại vứt ở ngoài đường thì nhặt được cả rổ.
Cho đến người thứ hai, thì trái ngược hoàn toàn.
Người này hơn tuổi, cao m, gương mặt anh tuấn, thời trang cũng rất đặc biệt. Dưới thì mặc quần tây, mà trên thì lại… cởi trần, để lộ một thân cơ bụng sáu múi với nước da đồng cổ
Bất quá, trên người hắn không có loại khí chất mãnh nam mà mọi người tưởng tượng, có là một cỗ khí tràng của thượng vị giả
Tên béo, chính là Sở Trưởng Sở Cảnh Sát Lý Tuấn Phong. Mà người kia, chính là cha của Trần Lê Phúc, thành chủ thành phố Hà Bắc, Trần Thanh Phong
“ Lý Tuấn Phong, hôm nay anh đến đây làm gì?” Trần thành chủ một bộ không mấy mặn mà nhìn Lý Tuấn Phong nói rằng
Lý Tuấn Phong đi theo Ngô gia, Ngô gia thì lại phụ thuộc Vũ gia. Mà Vũ gia với Trần gia của Trần thành chủ, mặt ngoài thì niềm nở nhưng trong thì vẫn luôn tranh đấu. Thế nên, Trần Thành Phong chắng mấy cao hứng khi tiếp đón vị Lý Sở Trưởng này cả
Mặc dù hai người cùng tên là Phong, nhưng thân phận, địa vị, Lý Tuấn Phong đều muốn khúm núm khi đối mặt với vị thành chủ này. Thế nên, thái độ của ông ta, Lý Tuấn Phong không dám có bất kì ý kiến gì
Vẫn là nụ cười đầy nịnh hót, Lý Tuấn Phong chậm rãi nói
“ Trần thành chủ, hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn cầu ngài. Không biết, ngài có hứng thú với Sở Cảnh Sát thành phố không?”
Một câu nói tràn đầy hàm ý, nhưng thân là thành chủ, Trần Thanh Phong vẫn là hiểu ra. Nói đơn giản, Lý Tuấn Phong hôm nay đến, chính là muốn chuyển phe, từ bỏ Ngô gia, để chạy sang phe mình
Bất quá, ý định này của Lý Tuấn Phong vẫn để Trần thành chủ lập tức sững sờ. Ông vạn tính ngàn tính, lại không nghĩ tới yêu cầu của Lý Tuấn Phong chính là như vậy
Sau tựa như nhớ đến chuyện con trai mình nói, Trần Thanh Phong hiểu rồi. Mang theo nụ cười trào phúng, ông nói
“ Chuyện của anh tôi cũng biết rồi. Tôi đúng là hâm mộ lá gan lớn của anh đó, lại dám bắt đặc cảnh của Hư Không Hình Cảnh. Giờ thì tốt rồi, để vị đó báo cáo lên cấp trên, dù cho có Ngô gia chống lưng, cũng không có giữ được cái ghế Sở Trưởng cho anh đâu”
“ Chuyện này, tôi cũng là bị Ngô gia đại thiếu hại thảm ah. Thế nên tôi mới rời Ngô gia, đi theo ngài ah. Mong là Trần thành chủ chủ trì công đạo giúp ta” Lý Tuấn Phong cười đắng chát nói
Hắn lâm đại họa là do ai tạo nên!? Tất cả là vì Ngô Cẩu ah. Thời điểm biết Lục Đạo sẽ tố hắn lên Hư Không Hình Cảnh, Lý Tuấn Phong thật có xúc động muốn cầm một quả bom C đến cho nổ Ngô gia
“ Chứ không phải bởi vì thấy được con trai ta đến bảo lãnh vị đó, biết được vị đó quan hệ tốt với chúng ta nên mới bỏ Ngô gia, chạy sang đây. Mục đích, là để ta cầu xin vị đó giúp anh” Trần thành chủ trên mặt nụ cười khinh thương càng đậm, trực tiếp vạch trần suy nghĩ của Lý Tuấn Phong
Loại ăn nói thẳng thẳn này, xuất hiện trên một vị thành chủ đừng đầu một thành, thật là một chuyện hiếm có
Bị Trần Thanh Phong vạch trần suy nghĩ của mình, Lý Tuấn Phong nào có thể nói gì, chỉ biết im lặng mà thôi
Trên thực tế, Lý Tuấn Phong đã không còn con đường nào để đi rồi
Tự mình tìm gặp vàxin lỗi Lục Đạo!? hiển nhiên là không thể nào, bởi vì căn bản đối phương sẽ không nghe lời hắn vào tai.
Thử nghĩ mà xem, bỗng dưng bị một con chó ở đây nhảy ra cắn, liệu Lục Đạo có vì con chó đó biết nói xin lỗi mà tha cho không? đáp án tất nhiên là không rồi
Sự thật mất lòng,nhưng trong trường hợp này, Lý Tuấn Phong chính là con chó đó
Nếu như không thể xin lỗi được Lục Đạo, như vậy, Lý Tuấn Phong muốn thoát khỏi cảnh lao từ chỉ còn có một cách: Tìm một vị “chủ nhân” quen biết với Lục Đạo, để vị “ chủ nhân” đó ra mặt cầu xin
Đánh chó phải ngó mặt chủ. Chính là đạo lý trong này
Và vị chủ nhân đó, không ai khác chính là Trần gia
Hắn biết, chuyện mình đến thành chủ chắc chắn đã bị Ngô gia biết được. Nhưng mà vậy thì sao? một khi Ngô gia biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không do dự vứt bỏ mình
Vậy chẳng thà hắn đi trước một bước, rời đi Ngô gia, đầu nhập Trần gia. Tin tưởng, nếu thành công được Trần thành chủ thu nhận, hắn có thể có cơ hội cầu xin Lục Đạo tha thứ cho mình
Nghĩ vậy, Lý Tuấn Phong liền lấy từ trong Không Gian nhẫn là một chiếc nhẫn không gian khác, mang theo nụ cười đầy xum nịnh, Lý Tuấn Phong cung kính đặt lên bàn, cười nói rằng
“ Thành chủ, hôm nay đến đây có chút vội vàng, cũng chỉ kịp chuẩn bị món quà nhỏ này. Mong Thành chủ nhận cho”
Mặc dù nói vậy, nhưng dù là kẻ ngu cũng biết, đây là thành ý của Lý Tuấn Phong.
Lý Tuấn Phong không phải là người của gia tộc, chỉ là con chó sắp bị vứt bỏ của Ngô gia mà thôi. Hắn muốn đầu nhập một nhất lưu gia tộc như Trần gia? tất nhiên, phải bỏ ra " máu" ra rồi
Trần Thanh Phong cũng không ngu ngốc. Bất quá, ông ta cũng không có từ chối, mà thản nhiên tiếp nhận chiếc nhẫn
Nhận lấy Không gian nhẫn, Trần thành chủ linh hồn lực khẽ động, lập tức tìm được vật phẩm bên trong nhẫn. Nhất thời, mang theo ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lý Tuấn Phong, ông nói
“ Một viên ba sao Tứ Phẩm Đan Dược, bốn viên bốn sao Tam Phẩm Đan Dược, một kiện Hạ Đẳng Huyết Cụ cùng một quyển Trung Đẳng Chiến Kỹ… Vì ngồi vững ghế Sở Trưởng, anh đúng là dám liều một phen ah”
Tứ phẩm đan dược, Huyế Cụ, Chiến Kỹ, tổng hợp lại, cũng phải đến cả tỷ Nguyên Tệ, tương đương với % số tiền lương, kiêm tiền hối lộ mà Lý Sở Trưởng làm được trong chục năm qua
Đắc tội Hư Không Hình Cảnh, hắn sẽ đi tù. Nhưng với tài lực tích lỹ trong chục năm làm Sở Trưởng, hắn có thể sống sót. Nếu mất đi số tài lực đó, cái chết chính là kết cục
Thế nên, việc Lý Tuấn Phong bỏ ra % tài lực chỉ để lấy lòng thành chủ. Rất rõ ràng, Lý Tuấn Phong đặt cả mạng sống của mình vào ván cờ này
“ Đã không còn gì để mất ah” Lý Tuấn Phong cười đắng chát. Vẻ mặt này, là vẻ mặt chân thật nhất của hắn kể từ khi đến đây
“ Biết mình đắc tội Hư Không Hình Cảnh chắc chắn sẽ bị Ngô gia vứt bỏ, thế nên lập tức rời Ngô gia, dùng giá lớn để gia nhập Trần gia bọn ta, chỉ đổi lấy một cơ hội gặp vị đặc cảnh đó để xin tha thứ. Lý Tuấn Phong à Lý Tuấn Phong, không thể không nói, anh đúng là một kẻ thức thời” Trần thành chủ ý vị thâm trường Nhìn Lý Tuấn Phong. Đoạn thu lại Không Gian Nhẫn, ông chủ động đứng dậy đưa tay ra
“ Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Lý Sở Trưởng, chào mừng anh đến với Trần gia”
Kết quả này, Trần Thanh Phong cũng suy nghĩ nhiều mới dám đưa ra. Mặc dù Lý Tuấn Phong là một con sâu mọt của thành phố. Nhưng mà chính trị như chiến trường, thêm một con tốt còn hơn là không có gì. Đặc biệt là khi liên minh Đinh gia – Vũ gia đang gần như thống trị cả thành phố này. Trần thành chủ muốn lấy lại quyền lực, ông phải có càng nhiều vây cánh
Ngành công an, mặc dù không tốt đẹp gì, nhưng ở thành phố này cũng là một thế lực to lớn. Nắm được bọn họ, quyền lực của Trần gia sẽ tăng thêm một bậc
Lùi lai một bước, nếu để Lý Sở Trưởng ngã ngựa, bằng vào thế lức của liên minh Đinh - Vũ, chắc chắn sẽ ngay lập tức có người kế nhiệm. Vậy chẳng thà để Lý Tuấn Phong tiếp tục giữ chiếc ghế đó nhưng lại làm việc cho mình
Bực này lợi ích, Trần thành chủ không có lý do gì từ chối
Cho đên Lý Tuấn Phong, thấy Trần Thanh Phong bắt tay, hắn liền biết mình thành công rồi. Trong lòng nhất thời mừng rỡ cực kì. Một nửa gánh nặng cũng theo đó biến mất để hắn tâm tình một phen thả lòng
Nở nụ cười rạng rỡ, Lý Tuấn Phong cũng đứng lên, bắt tay lại
“ Cảm ơn thành chủ”