Thiết Thanh Phong nghe lệnh anh trai thân yêu đem con mèo có tên Tiểu Hắc ở nhà đến phòng khám kiểm tra tổng quát.
Tính tình của chú mèo này được Thiết Thanh Phong đánh giá là y chang ông anh nhà mình, vô cùng kiêu ngạo vô cùng khó gần.
Cả cái thành phố A to lớn nhất nước mà vẫn không chọn ra được một cái phòng khám nó vừa ý đấy chứ.
Cũng may là vẫn còn một phòng khám có em mèo cái xinh xắn của vị bác sĩ nữ trẻ tuổi.
Đúng là mèo hay người đều dễ bị giống cái thuần phục mà haha..
Hôm nay cô chủ phòng khám mặc trang phục màu trắng sứ, trong vào thật sự rất thanh tao thoát tục, khí chất nhã nhặn, nghe nói cũng xuất thân danh môn vọng tộc.
Bác sĩ Phương Sở Nhi nở nụ cười hiền hoà với Thiết Thanh Phong, nhưng trong ánh mắt còn toát lên một tí hụt hẫng khi nhìn quanh không thấy người cô hi vọng sẽ đến.
Thiết Thanh Phong cũng không bận tâm ánh mắt cô như thế nào.
Cậu ta đến đây là lĩnh nhiệm vụ to lớn, khám bệnh cho mèo ú này.
" Phiền bác sĩ Phương ạ " Thanh Phong đặt tiểu Hắc xuống
-" Cậu không cần khách sáo, anh cậu có dặn dò trước rồi, tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng cho tiểu Hắc..
không lâu lắm đâu cậu ngồi chờ nhé "
Tiểu Hắc được để lên chổ khám, mắt nó nhanh chóng đảo quanh thấy chú mèo cái lông trắng buốt kia ngồi cách đó không xa.
Cô mèo kia còn tỏ ra e thẹn.
Tiểu Hắc mắt sáng quắc miệng
" meo meo " hai tiếng hiếm thấy.
" À thì ra đây là tiểu tình nhân trong truyền thuyết của mi đấy à " Thanh Phong chọc chọc nó.
Tiểu Hắc quay sang nó cậu ta cái liếc sâu hoáy.
Bác sĩ Phương chỉ nở nụ cười nhẹ
" Để tôi kiểm tra chút nhé..
Tiểu Hắc ngoan nhe " Cô bác sĩ nhỏ giọng dụ dỗ.
Nó chỉ ngồi yên không phản ứng, ánh mắt cũng chẳng thèm dòm tới.
Đúng quả thật rất kiêu ngạo giống ai kia.
Nó để cô kiểm tra là nể mặt cô mèo xinh đẹp nhà cô thôi nhé, chứ còn cô bình thường đừng mong đụng vào sợi lông của nó.
" meo "
Phương Sở Nhi cũng thấy con mèo này thật khó làm thân.
Cô đã tốn rất nhiều tâm tư với nó, vậy mà trong mắt nó chẳng thèm để tâm cô một tí.
Y như chủ nhân nó vậy, thật lạnh lùng vô tâm mà.
Thiết Thanh Phong ngồi trong phòng khám với đám mèo thấy vô cùng chán ngắt.
Cậu ta chạy ra ngoài hóng gió tí.
Đợi tầm h sau quay vào trong đón Tiểu Hắc.
Đang ngồi trên phiến đá cạnh gốc cây to ngắm mấy làng chài ven biển xa xa.
Đột nhiên bên trong có tiếng gọi, hình như là gọi tên cậu trong hoảng hốt.
Thanh Phong vội chạy vào..
" Chuyện gì vậy bác sĩ Phương..? " cậu ta thấy cô bác sĩ đứng ngây người nhìn xung quanh Tiểu Hắc và tình nhân nó đi đâu mất tiêu rồi.
Thiết Thanh Phong đầu đầy mồ hôi không cần cô bác sĩ nào đó kịp giải thích chuyện gì xảy ra cậu vội kêu to Tiểu Hắc rồi chạy xung quanh ba chân bốn cẳng tìm kiếm.
Mèo đẹp tiểu Bạch Bạch kia thấy một chú mèo nam tính đi ngang qua.
Hình như là mèo hoang thì phải, nó nhìn tiểu Bạch Bạch trên miệng nó còn ngậm con có tươi ra sức dụ dỗ.
Tiểu Bạch Bạch ngây thơ nào đó lẻn ra ngoài, đúng lúc này Tiểu Hắc thấy vậy vội đi theo sau..
Thế là chuyện tình tay ba của ba con mèo diễn ra cách đó khá xa, do chúng chơi rượt đuổi nhau.
Chúng đuổi theo nhau một chặng đường đến bên khu làm dưa muối thì ngừng lại trong khuôn viên cây xanh.
Ở đây lại có một trận ẩu đả giữa hai con mèo đực..
một đen một bông.
" meo meo meo " tiếng cào xé nhau vang vội.
[...]
Phi Tuyết Ninh sau khi đến lễ hội thú cưng cũng thu hoạch không ít chiến lợi phẩm.
Nhưng giờ cô không biết đi đâu, về lại Vệ gia thì chán ngắt lại thêm phần ngại, nên nhắn cho tiểu Lạc Lạc một tin rồi đi dạo tản bộ cho thỏa thích.
Mà cô em nào đó giờ đâu có tâm trí quan tâm bà chị đi đâu chứ, cô bé lo đấu với tên hacker trong Vệ gia mà.
Đấu bù cả đầu, lâu lắm mới gặp được đối thủ, thật thích thú.
Đột nhiên Phi Tuyết Ninh đi đến một khu làm dưa muối.
Cô có nghe gia đình dặn rất kỹ sau khi tỉnh lại.
Cô tuyệt đối không ăn được dưa muối, vì cô dị ứng với nó.
Thật ra không phải không ăn được, mà là thuật thôi miên và thuốc của bác sĩ đó kị với dưa muối.
Nếu lỡ ăn vào rất có thể thuốc sẽ bị giải đi, cô sẽ nhớ lại tất cả.
Nên Phi gia phải ra hạ sách này, nói cô cực kỳ dị ứng, ăn vào sẽ gặp nguy hiểm, để cô không bao giờ dám ăn.
Một phần Phi Tuyết Ninh cũng chả thích món đó nên không bận tâm mấy.
Cái mùi thật sự rất nồng nên cô phải mua khẩu trang bịt kín.
Kèm theo đó cô còn đang đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm.
" meo meo meo " con mèo cái Tiểu Bạch Bạch thấy hai anh chàng vì mình đánh nhau cũng không có hứng thú đứng xem meo meo mấy tiếng rồi quay về phòng khám một mình.
Còn Tiểu Hắc sau khi đánh nhau một trận với mèo hoang, nó tuy không thua nhưng lông thì tơi tả trong thảm lắm, nét quý tộc cái khỉ gì biến mất sạch.
Chân nó hình như cũng bị thương kêu meo meo ngồi liếm.
Phi Tuyết Ninh nghe tiếng mèo cắn nhau hiếu kỳ đi tới đám cỏ xem thì thấy Tiểu Hắc, cô tiến lại thì nó cảnh giác xù lông.
Nhưng đột nhiên mắt nó mở to ra, nhìn cute phát khiếp.
" Ôi cưng quá đi mất " Tiểu Ninh thốt lên..
Tiểu Hắc đứng dậy với cái chân cà nhắc đi vòng qua vòng lại tiểu Ninh.
Nó đánh hơi được, nó nhớ cô, biết cô là ai.
Tiểu Ninh thấy con mèo này có đeo vòng cổ chắc không phải mèo hoang, nhìn nó moe quá nên lại gần sờ sờ nó.
" meo meo " giống như kêu bế tôi đi chủ nhân vậy.
Tiểu Ninh không kháng cự nổi đành bế nó lên vuốt ve.
Cô kéo khẩu trang xuống nói chuyện với nó ..
Tiểu Hắc nhìn thấy mặt cô nó quắc đuôi lia lịa.
" Là cô ..
là cô chủ nhỏ của nó ..
nó rất nhớ cô ..
meo meo " nhanh chóng quấn lấy không rời.
Tiểu Ninh không biết nó đến từ đâu làm sao tìm chủ cho nó giờ.
Cô đành ngồi lại ghế đá cạnh đó cố chờ một tí xem sao.
Cô lấy túi đồ vừa mua đủ đồ thú cưng ra, sẵn thì test luôn với con mèo đáng yêu này.
Mùi dưa muối vẫn còn nồng nặc nên cô phải đành kéo khẩu trang lên.
Hai nhân vật một chủ một tớ ngồi chơi với nhau vui vẻ đâu biết cả thế giới đang bị náo loạn cả lên với cậu tiểu Phong Nhi đáng thương nào đó.