Đứng trước cửa phòng Phi Tuyết Ninh không đi tiếp vào nữa.
Thiết Quân Hạo đang đi cũng sựng lại quay về sau nhìn cô.
" À..
A đẹp trai này..
À À không phải..
" cô ấp úng lại ngượng ngùng tự nhủ trong lòng " chưa từng gặp trai đẹp sao, mày ngượng cái gì chứ "
" À..
Thiết Tổng này...!chúng ta...!chúng ta...!ở chung một phòng như thế này không đúng cho lắm..Nhà anh to thế này không lẻ không sắp xếp nổi một căn phòng cho tôi sao..
hì hì..
"
" Gọi anh là Quân Hạo "
" Hả..
Ờ.." cũng không gượng ép lắm nhưng sao lại cứ thấy sao sao á ta ơi.
Nói tới đây chỉ thấy Thiết Quân Hạo đứng dựa vào cửa khoanh tay trước ngực mĩm cười nhìn cô thôi.
Cô càng bị nhìn càng nói năng lộn xộn.
" Tuy trước đây chúng ta là danh phận vợ chồng nhưng mà hiện..
hiện...!hiện tại tôi chưa có nhớ ra anh, có việc gì thương lượng sau được không? " Cô muốn bỏ chạy quá đi mất hu hu.
Sao con người này chả chịu phản ứng lại tí gì hết vậy.
Thiết Quân Hạo thấy đôi má ửng hồng cùng giọng điệu lắp ba lắp bắp vô cùng đáng yêu của cô vợ nhỏ.Anh không kiềm chế được thật muốn hôn cô.
" Á..!!! " chưa kịp để Phi Tuyết Ninh bỏ chạy, Quân Hạo đã mở cửa phòng đẩy cô vào trong và trực tiếp cưỡng hôn.
Nụ hôn lúc đầu có chút khó khăn, do có người không chịu phối hợp.
" Anh giở trò lưu manh đừng trách tôi không khách sáo, tôi sẽ đánh thật đấy " Phi Tuyết Ninh né tránh quát...!
" Em không nỡ " anh nói vô cùng khẳng định, và tiếp tục cắn vào môi cô.
Phi Tuyết Ninh: "!!!" trong lòng cũng tự hỏi chính mình: tại sao?
Mãi đến lúc sau ai đó cũng bị cuốn hút vào vô tình đáp lại.
Trong đầu Phi Tuyết Ninh nổ pháo bông bùm bùm " thôi xong rồi ".
Nụ hôn vừa dứt, cô lại ngước mắt ngây thơ nhìn anh đắm đuối.Thật ra cô đang suy nghĩ vấn đề lúc nãy..
Vì sao cô lại không ra tay đánh tên lưu manh này.
Thiết Quân Hạo sau bao nhiêu năm chờ đợi cô, lúc này sao lại có thể miễn dịch được với ánh mắt trong trẻo đó chứ.
Anh lạ cuối đầu tiếp tục hôn lên môi cô lần nữa, đến khi đôi môi nhỏ mím chặt kia đỏ sưng lên mới chịu buông tha.
Nỗi nhớ triền miên mang theo hương vị ngọt ngào.
Anh cảm thấy cuối cùng thật ra ông trời không quá bạc đãi anh, chỉ là cho anh chút thử thách cho tình yêu này thôi.
" Anh thôi đi nhe..!!! Anh hôn đủ chưa hả..
Nụ hôn..
đầu đầu..
đầu của tôi..
" Phi Tuyết Ninh mặt đỏ bừng bừng úp mặt xuống chiếc giường phía sau trốn tránh ánh mắt như lửa kia.
" Ngày xưa lần đầu anh hôn em, em cũng nói vậy đấy.
Nhưng không có cà lâm như bây giờ.." Thiết Quân Hạo cười nói.
" Anh...!" Phi Tuyết Ninh ngước mặt lên tức muốn xì khói.
Anh đồ lưu manh vô liêm sỉ.
Ai mà nhớ chứ huhu.
" Nhưng mà vẻ mặt của vợ lúc ngại ngùng, lắp bắp đó, nhìn chỉ...!" anh cố ý nói kéo dài ra rồi không nói tiếp, quay lưng đi vào phòng tắm.
Để ai kia tức mặt đỏ phừng phừng, rồi tự hiểu tự đa tình mặt lại đỏ hơn thế nữa.
Cô đi đảo mắt nhìn xung quanh trong lúc anh đang tắm.
Tiếng nước bên trong làm cô muốn bỏ chạy vì những suy nghĩ hơi khá người lớn tí trong đầu..
Phòng anh thật lạnh, lạnh như những lần cô vô tình nhìn thấy anh vậy.
Nhưng khi cô trực tiếp nhìn vào ánh mắt con người đó, lại thấy thật ấm áp, thật khiến cô muốn tiến lại gần anh hơn, mặc cho anh giở trò lưu manh.
Thật không đúng, cảm xúc này thật có gì đó rất không đúng.
Cô đã quên anh rồi, nhưng trái tim cô nó vốn không quên ư.
Câu hỏi hai người là vợ chồng lại hiện lên trong đầu.
Thật mơ hồ.
Suy nghĩ bay xa tận mấy đại dương cho đến khi cô nghe được tiếng mèo kêu:
" Meo "
Phi Tuyết Ninh nhìn lên cửa sổ, cô liền bắt gặp lại chú mèo đen hôm trước cô giúp đỡ.
Cô nghĩ đến người nào đó trong phòng tắm cũng yêu quý mèo như thế, quả thật trước lúc mất trí do tai nạn khả năng kén chọn người yêu của cô cũng có tiêu chí ra phết, không đến nỗi nào.
" Meo meo...!Mày nhớ tao không..
Lại đây nào "
Con mèo nào đó nghe lời vô cùng, quắc chiếc đuôi qua lại nhanh chóng phóng lên mình Phi Tuyết Ninh.
Ông chủ đã đem cô chủ trở về thật rồi.
Nó nhớ cô lắm " meo "
" Ngoan quá đi " cô cười vuốt ve, cùng nó lăn qua lăn lại trên giường đùa nghịch quên cả thời gian và việc bỏ trốn khỏi căn phòng này.
Meo meo tự nhận " thần trợ lực số một của ông chủ mình ".
>