Trước đây cô luôn nghĩ rằng mình không sợ trời không sợ đất, dù người đối diện cô có vũ lực mạnh đến mấy cô đều không hề sợ, đánh không được thì chạy thôi.
Nhưng đối với Thiết Quân Hạo thì lại khác, cô không đánh được cũng không chạy được, trước mặt anh có bao nhiêu yếu đuối đều bị phô ra hết không sót tẹo nào.
Nghĩ mãi không ra tại sao lại như thế, không lẻ đúng như lời anh nói, lúc trước họ thật sự yêu nhau say đắm cùng thề sống chết ư..
Phi Tuyết Ninh vô thức ngước mắt lên nhìn gương mặt của Thiết Quân Hạo..
Anh ngay lập tức liền cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô.
Tại sao lúc này lại nhìn anh như thế chứ.
Cảm giác cơ bụng của mình hơi thắt lại một tí.
Anh rủa thầm trong bụng cô gái đáng ghét của anh.
" Hai người diễn cảnh ân ái đủ chưa vậy? " Phó Dạ hơi khó chịu hỏi
Phi Tuyết Ninh vội quay sang liếc ngoắc hắn một cái " Chừng nào mù mắt anh luôn thì ngừng " gương mặt nịnh bợ nhìn về Thiết Quân Hạo
Phó Dạ " Cô dám " >