Đoàn người đã rời khỏi Lâm gia được bốn ngày thuận buồm xuôi gió. Hoặc bề ngoài là vậy, Dương Oánh lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt là ban đêm. Nàng ta ban đêm đều không bao giờ thấy mặt, cũng không hề nghỉ ngơi trong xe ngựa.
Mà đội bảo tiêu của lão cung phụng cử đi thì đã giảm đi một nửa, có thể nói tình hình không hề yên bình như vẻ bề ngoài của nó. Nhưng có cao thủ như Dương Oánh tọa trấn, đoàn xe vẫn thong dong đi về Học viện ma pháp mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Hai ngày sau, đoàn người đã bước vào khu vực của học viện, từ đây đã không còn có thể lực nào dám dòm ngó nữa. Đội bảo tiêu Lâm gia từ biệt Thiếu chủ của mình, để lại vài thương nhân buôn bán hàng hóa đi cùng rồi sắp xếp trở về.
Ngay lúc này, có hai người đang ngồi đối diện với nhau trên một toa xe, ở giữa chính là một chiếc túi nhỏ.
- Đây là túi trữ vật cỡ nhỏ, bên trong có khoảng hai mươi lăm vạn hạ phẩm tinh thạch và hai món nhất phẩm pháp bảo. Ta đã vét sạch của tên Đại Đầu kia. Đúng như ngươi dự kiến, bọn đầu trộm đuôi cướp này tàng trữ không hề ít của cải. Ngươi giữ tất cả đi, ta đã không cần những thứ như thế này nữa.
- Vậy thì đệ không khách khí, Dung ca, từ đây tới học viện còn bao xa?
- Ta sẽ về học viện sắp xếp cho ngươi và Hà bá mẫu trước, hẹn gặp ngươi tại học viện vào tối nay.
Nói rồi Dương Dung bước ra ngoài xe của Thiên Vũ. Nhảy lên tuấn mã rồi phi về phía học viện trước.
- Hai mươi lăm vạn a…
Thiên Vũ vui sướng cười híp cả mắt lại rồi nhìn về phía hai món nhất phẩm pháp bảo. Một pháp bảo là ngọc bội có hình trụ, một đầu buộc dây, một đầu có một khe nhỏ, pháp bảo còn lại là một chiếc Trâm của phụ nữ, vô cùng sắc nhọn.
Hắn cầm pháp bảo ngọc bội hình trụ lên, thử truyền thần thức vào trong thì thấy một lưỡi đao sắc bén dài khoảng cm bắn ra. Hóa ra đây là một cây đoản đao, quanh lưỡi đao có hàn khí tỏa ra nhìn lạnh lẽo sắc bén rợn người. Thiên Vũ rất hài lòng về món pháp bảo này, hắn thắt ngay vào hông treo như một miếng ngọc bội vậy.
Còn pháp bảo hình trâm thì hắn không quan tâm, chắc chắn đây là đồ của phụ nữ rồi. Đợi tới Học viện thì tìm cách bán đi vậy.
Học viện ma pháp Trung Lập, Trên đỉnh của một tòa tháp phía Tây học viện:
- Ha ha ha, tiểu tử này rất khá. Tốt, tốt lắm, rất sáng tạo…
Có một lão già mặc áo bào xám, tay cầm quải trượng đang cười vô cùng sảng khoái, mắt lão thì đang nhìn chuyên chú vào một màn hình lớn trước mắt. Trên đó đang chiếu lại khung cảnh chiến đấu của Thiên Vũ và Dương Thái.
Dương Dung ngồi phía sau vô cùng cao hứng. Lão già phía trước chính là Lão Sư của hắn tại học viện.
Lão tên Đinh Quang, là một lão bất tử có tu vi Giả kim Trung Kì viên mãn. Trong học viện danh tiếng của lão khá lớn. Đặc điểm nổi bật nhất của lão là bao che khuyết điểm của học sinh. Vậy nên lão rất được học sinh của mình yêu quý, và cũng là người có nhiều môn đồ nhất trong học viện này. Sau khi xem xong, lão trầm tư một lúc rồi sai khiến:
- Dương Dung, con cầm linh cầu này tới cho Tử Mạnh, rồi sắp xếp chỗ ở của tiểu tử kia gần Tử Mạnh luôn. Chuyện mẫu thân hắn ta cũng đã nghe qua, cầm phong thư giới thiệu của ta tới thư viện. sau này mẫu thân hắn sẽ giúp việc tại đó.
- Lão sư, người không định thu hắn làm môn đồ sao? Dương Dung cũng nghi hoặc hỏi lại.
- Ta cũng muốn chứ, nhưng hắn không hợp với ta, coi như ta tặng một bất ngờ cho tên biến thái kia vậy.
Đoàn xe chậm rãi đi tới gần học viện, xa xa đã xuất hiện một tòa thành to lớn. Sau tường thành nổi trội có thể lờ mờ đếm được tám cái đỉnh của tám tòa tháp lớn trong thành.
- Dương Oánh tỉ tỉ, học viện thật là hùng vĩ, ta thấy tám đỉnh nhô lên cao vút kia là gì vậy?
Thiên Vũ hiếu kì quay sang hỏi Dương Oánh đang cưỡi ngựa kế bên.
- Đó là Tám tòa tháp, mỗi tòa sẽ có một vị Lão sư ưu tú của học viện cai quản. Tám tòa tháp đó tạo thành một hình tròn liên kết bởi một lớp tường nữa, bên ngoài hình tròn đó sẽ là chương trình học phổ thông, hay ngoại môn.
Còn bên trong sẽ là chương trình đặc biệt bồi dưỡng của học viện, cũng như nội môn. Ngươi muốn vào trong nội môn thì bắt buộc đi qua cửa một trong tám tòa tháp, mỗi tòa sẽ có các thách thức khác nhau. Nhưng chỉ cần qua một tháp là đỗ vào nội môn rồi. Tất nhiên là học sinh nội môn sẽ được ưu ái hơn rất nhiều.
Huyên Huyên ngồi sau cũng góp vui một câu:
- Ngươi cũng không cần lo lắng gì cả, Dưới mười tuổi mà vượt qua một cảnh giới luyện thể thì sẽ được ưu tiên vào nội môn rồi, ngươi mới bảy tuổi. Còn được coi là thiên tài ngàn năm khó gặp ấy chứ. Vào nội môn nhớ gọi Huyên Huyên sư tỉ nghe chưa, cấm nói trống không.
Thiên Vũ há hốc miệng, không ngờ mình được coi là thiên tài nghìn năm khó gặp. Tâm hồn gần ba mươi tuổi đầu của hắn phấn khích mà quên mất cơ thể này chỉ mới có gần bảy tuổi rưỡi...
Đi gần tới cổng thành, đã thấy Dương Dung cưỡi ngựa đứng đó chờ đón tiếp. Hắn tách đoàn người cùng mẫu thân đi theo Dương Dung.
Hắn tưởng là sẽ được đi thẳng vào nội môn của học viện. Nhưng không ngờ Dương Dung dẫn mẹ con hắn đi vòng qua đó, rồi đi sâu về phía Bắc. Càng đi càng cách xa khu vực nội môn đệ tử, con đường lại càng Hoang vu lạ thường. Ba người tới một khu nhà nhỏ thì dừng lại.
- Đây là nơi ở mới của ngươi cùng Hà bá mẫu. Bên trong đó còn vài vị sư huynh đệ, ngươi tranh thủ đi ăn rồi làm quen với họ trước đi. Ta có việc nên phải về trước. À còn Hà bá mẫu, mai người đi theo con đường này tới Thư viện của học viện gặp Thanh lão ở đó nhận công tác nhé. Con xin cáo lui.
Thiên Vũ cùng mẹ đi vào khu nhà, Đây là một khu bao gồm khoảng hơn chục căn nhà nhỏ. Mỗi căn có ba phòng ngủ một phòng khách, một phòng bếp phía sau, ban công và sân vườn cũng đủ cả. Tuy không xa hoa lộng lẫy, nhưng mộc mạc yên bình. Rất hợp với tâm ý của Thiên Vũ.
Đứng trên đường đang có năm người đang đứng, lớn tuổi nhất là một vị trung niên, cơ bắp cuồn cuộn, râu ria tuy dài nhưng được cắt tỉa gọn gàng. Nhỏ nhất là một cô bé búi tóc hai bên đang đứng ngẩn ngơ trốn sau chiếc cột nhà phía bên phải. Nhìn lại gần thì Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Nàng giống y hệt Huyên Huyên, không, là Huyên Huyên mới đúng. Nhưng sao tự nhiên lại đổi nết e thẹn đứng một góc như vậy? Mẫu thân Thiên Vũ đứng lên mở lời:
- Xin chào mọi người, đây là Thiên Vũ, còn ta là mẫu thân hắn. Chắc thiếu gia Dương Dung cũng nói qua với mọi người rồi đúng không? Thiên Vũ và ta được sắp xếp ở tại đây, mong mọi người chiếu cố và giúp đỡ nhiều hơn.
- Chào phu nhân, ta là Trần Khải, trợ giảng cho lão sư Tử Mạnh. Tất cả những người ở đây đều là môn đồ của Tử Mạnh lão sư. Phía bên phải là Trần Chí, nhị đệ của ta, tiếp đến là Lương Gia Huy, Tiếp theo là Tử Du, Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu? Sao lại là Tiêu Tiêu chứ không phải Huyên Huyên. Chả nhẽ nàng ta dùng tên giả? Nghĩ vậy Thiên Vũ liền có ý trêu trọc tiểu yêu tinh này.
- Xin chào các vị đại ca, đại tỉ. Huyên Huyên, sao tỉ về trước mà không nói gì với ta vậy.
Cô bé trong góc nghe vậy bỗng giật mình, thò chiếc cổ xinh xắn ra đáp:
- Ngươi quen muội muội ta? Ta… Ta không phải Huyên Huyên, ta tên Lý Tiêu Tiêu, là tỉ tỉ của Huyên Huyên.
Giọng nàng càng ngày càng nhỏ như muỗi kêu vậy. Thiên Vũ ngẩn người, không biết nói sao cho phải. Trần Khải thấy vậy thì phá tan bầu không khí trầm mặc này:
- Được rồi, hai người đi đường cũng vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi thôi. Ta và các sư huynh muội đã dọn dẹp sẵn căn nhà phía Đông bên tay phải.
- Cảm ơn… Hà mẫu định cảm ơn.
- Không sao, không phải phải khách sáo, về sau đều là hàng xóm cả, có khi Thiên Vũ còn là sư huynh đệ với chúng ta nữa ấy chứ... Haha.
Nói xong vậy Trần khải liền quay lại phân phó với mọi người:
- Thôi nao ai về nhà nấy, Tiêu Tiêu về khóa cửa luôn đi, đừng cho tiểu yêu tinh Huyên Huyên kia vào nữa. Còn Gia Huy, sáng mai đệ đưa Thiên Vũ tới gặp lão sư. Về nào, về nào…
Thiên Vũ và mẫu thân đi vào căn nhà gỗ hai tầng đó. Mọi thứ đều sạch b óng, bàn ghế giường chiếu đều đủ cả. Hắn và mẫu thân vô cùng hài lòng về căn nhà này, sạch sẽ, thoáng đãng mà yên tĩnh. Sống tại đây hai mẹ con sẽ không bị ai làm phiền nữa, tự do tự tại.
Sau khi thu dọn đồ đạc, hắn cùng mẫu thân xuống bếp làm vài món ăn để chúc mừng một cuộc sống mới, khởi đầu mới cùng căn nhà mới…