Một mồi lửa hiện lên. Tất cả những cái xác được thiêu đốt thành tro bụi. Thiên Vũ hắn đã lấy nhẫn trữ vật của họ thì cũng nên báo đáp ân tình một chút…
Một mình vác quả trứng to kia đi ra khỏi hang, Thiên Vũ tìm một nơi bí ẩn và giấu quả trứng kia đi. Hắn tiếp tục leo lên đỉnh núi. Hiện tại chỉ còn có hai ngày trước khi bí cảnh ác quỷ này kết thúc.
- Không biết Huyên Huyên sao rồi… Còn cả Vũ Na nữa?
Thiên Vũ giờ đã tự tin về mặt thần thức, hắn đã có thể phóng thần thức của mình ra tra xét xung quanh mà không sợ bị người khác bắt được khí tức. Càng lên đỉnh núi, diện tích lại càng nhỏ, thần thức bao phủ lại càng phát hiện thêm được nhiều người.
Hai trăm người tiến vào bí cảnh. Hiện tại chỉ còn có gần ba mươi người. Tuy nhiên ai ai cũng có thay đổi vô cùng lớn. Có vẻ như không chỉ mình Thiên Vũ là gặp được kì ngộ trong bí cảnh này.
Ba mươi người, vậy chắc là sẽ có ba mươi cách thoát khỏi đàn thú triều khác nhau. Thiên Vũ ngạc nhiên nhận ra kiến thức của mình ít ỏi tới mức như thế nào. Thiên hạ rộng lớn, đúng là không thể nào tường tận mọi chuyện được.
Bỗng một đạo thần thức phóng tới tra xét phạm vi của Thiên Vu. Hắn liền vội vàng ngừng tra xét thần thức. Mặc Phi Phong áo choàng thì đối phương không thể nào phát hiện ra hắn được. Khả năng duy nhất là người kia đã phát hiện ra đạo thần thức tra xét của Thiên Vũ và truy lùng ngược lại.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Thiên Vũ liền cười khổ tiến vào trạng thái ẩn thân. Trong gần ba mươi người kia, có người có mức độ thần thức gần tương đương hoặc hơn Thiên Vũ. Thật là ngoài dự liệu!
- Hừ, để hắn chạy thoát rồi. Không ngờ đàn chuột chít nho nhỏ này lại xuất hiện một con chuột cống.
Ở xa xa, một thanh niên mặc hắc bào có vết săm hình rắn độc tại mắt trái phủi áo đứng dậy. Bên cạnh hắn có một xác chết tím ngắt không đầu. Nhìn vũ khí hình đao kia thì chắc hẳn là đệ tử của Đao Thần sơn trang.
Tất cả mọi người đều có mục tiêu là đỉnh ngọn núi này. Tại địa điểm phát ra cột lửa kia có một miệng hố vô cùng rộng và sâu thăm thẳm. Đây chính là địa điểm phát ra cột lửa phát động thú triều kia.
Ai Ai cũng tin đây là đường vào tầng thứ hai của bí cảnh này. Từ hai vạn năm nay, chưa một ai có bất kì thông tin gì về tầng thứ hai của bí cảnh. Chỉ có một tin đồn từ xa xưa tầng hai là vườn linh thảo và cũng là nơi truyền thừa của vị Viện Trưởng thần bí kia.
Ai có thể nhận được truyền thừa cũng tương đương với việc nhận được vườn linh thảo hai vạn năm. Nên nhớ một cây Túy Linh thảo cấp một nếu sống đủ ba ngàn năm tuổi thọ thì cũng sẽ thành linh thảo cấp ba với công dụng đặc thù.
Vậy nếu một cây linh thảo cấp bốn sống tới tuổi thọ đỉnh cao của nó thì có thể tiến giai ra những công dụng thần kì gì… Đây chính là lí do mà hai vạn năm qua không ngừng có người tiến vào bí cảnh mặc dù Tỉ lệ sống sót chỉ hơn hai phần mười. Mặc dù không được tuyền thừa của Viện Trưởng, Nhưng ai có thể trở ra đều gặp được kì ngộ và cơ duyên nhất định, họ đều mạnh lên vô cùng nhanh chóng, nhiều người đã nằm trong top thế lực đứng đầu của đại lục. Lần bí cảnh này còn xuất hiện thú triều, vậy tỉ lệ sống sót sợ còn giàm mạnh hơn bao giờ hết.
Thiên Vũ cẩn thận tiến về đỉnh núi. Xung quanh đã không còn vắng bóng người như trước. Quanh miệng hố sâu kia đang có hơn mười người đả tọa tu luyện, hoặc đợi chờ một ai đó làm con kiến hôi đi đầu dò xét tình hình trong hố.
Thần thức không thể nào dò xét vào khoảng đen trên hố kia. Và khi tiến vào đó dường như có một lực hút vô hình không cho ngươi thoát thân. Con người luôn có một sự sợ hãi nhất định đối với những điều mà mình không biết.
Những người có thể xuất hiện tại đây, đều là những thiên tài kiệt xuất của cả năm thế lực. Có thể vượt qua thú triều chứng tỏ đám người này không chỉ có mỗi tu vi là thiên tài, năng lực thực tế của họ vô cùng mạnh, ai ai cũng có thể vượt cấp khiêu chiến dễ như trở bàn tay vậy.
Thiên Vũ không dám khinh thường bất kì một ai, đa số người ở đây đều đợi vào bí cảnh rồi mới đột phá cảnh giới. Khí tức tỏa ra cường đại hơn Thiên Vũ rất nhiều lần.
Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy một kẻ có tu vi thấp như Thiên Vũ lại xuất hiện được tại đây.
“Chả nhẽ hắn có bí pháp áp chế tu vi không cho người khác tra xét rõ ràng”. Hầu hết mọi những người ở đây đều cảnh giác nghĩ về Thiên Vũ như vậy.
Chỉ trừ… Hàn Tư. Y cười nhếch mép nhìn chằm chằm vào Thiên Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Thông tin của Thiên Vũ hắn đã tra xét không biết bao nhiêu lần. Mới tám tuổi thì tu vi có thể mạnh tới đâu chứ, Ma Đạo Sĩ, Đấu Sĩ trung kì đã là thiên tài ngàn năm khó gặp rồi.
Hắn nhất quyết phải diệt trừ hậu họa này. Tuy còn nhỏ nhưng sức mạnh, tu vi đã không thể khinh thường, để hắn phát triển sẽ là nguy hại vô cùng lớn. Và hơn hết Thiên Vũ chính là kẻ có dã tâm cướp đi Huyên Huyên của hắn.
Thiên Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt của Hàn Tư kia, hắn nhếch mép liếc qua rồi không thèm quan tâm nữa. Hiện tại hắn không hề sợ Hàn Tư động thủ. Một giọt nước có thể khuấy tung cả cái hồ a!!!
Trước khi rời đi, Huyên Huyên có nhắc hắn không được tới ngọn núi này… còn nhắc nhở mọi việc không hề như hắn đang nghĩ. Vậy thì chắc chắn ngọn núi này ngoài thú triều kia ra còn một bấy rập cực kì lớn nữa.
Rất có thể chính là cái hố này. Nhưng truyền thừa của Viện Trưởng ở nơi nào, Ngoài dị biến ở cái hố này ra thì ngọn núi này đã bị lục soát không biết đã bao nhiêu lần rồi.
Thực ra thì Thiên Vũ hắn cũng đã biết đủ, trong lần lịch duyệt này hắn không chết đã là may mắn rồi. Hắn cũng đã kiếm đủ chỗ tốt rồi. Làm người nên biết khi nào là đủ thì mới có thể sống tốt.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, nếu có truyền thừa xuất thế thì hắn cũng sẽ đi tranh đoạt một phen chứ không thể ngồi im đợi truyền tống được.
Thiên Vũ liền rời đi xuống núi, tới góc khuất hắn liền mặc lên Phi Phong áo choàng. Chậm rãi vừa đi vừa đợi…
- Ha ha, Thiên Vũ, thiên đường ngươi không đi, đường tới địa ngục ngươi lại cứ đâm đầu vào. Hàn Tư ta bội phục…
- Hàn Tư, ngươi nói cái gì khó hiểu vậy ta không hiểu, nói tiếng người đi xem nào!
- Hừ, còn giả bộ, đi chết đi…
Hàn tư liền lao tới, pháp bảo bản mệnh hình kiếm của hắn xuất hiện trên tay.
- Lãng Chu, thức thứ nhất.
Tay phải Hàn Tư cầm kiếm đâm thẳng tới với tốc độ kinh người. Mũi cây kiếm kia ẩn hiện một dòng linh khí mang tính xuyên thấu vô cùng lớn. Thiên Vũ thì âm thầm khinh bỉ. “Ra chiêu còn đọc tên chiêu thức ra làm gì, quê mùa!”
Thiên Vũ lui người trở lại, tốc độ không hề kém Hàn Tư đang tấn công. Đợi sau giây lát, Hàn Tư mất đi thế công ban đầu thì y liền chuyển từ đâm sang chém ngang vô cùng linh hoạt.
Keng… Lướt kiếm của y bị Pháp bảo bản mệnh của Thiên Vũ chặn lại. Ngay tức thì, đoản kiếm đầu ở đầu sợ dây bên kia lao tới bụng dưới của Hàn Tư.
Hàn Tư lần đầu tiên thấy pháp bảo kì lạ tới vậy, lúc đón đỡ cũng vô cùng cẩn thận, y liền nhảy lên cao lộn một vòng rồi đâm kiếm xuống. Khí thế lập tức tăng mạnh hơn gấp mấy lần chiêu đầu tiên.
Thiên Vũ mặt không đổi sắc, Pháp bảo bản mệnh bay lên vòng qua thanh kiếm với ý đồ cuốn chặt cổ tay của Hàn Tư. Đồng thời tay phải vung lên, một con rồng lửa từ cánh tay bay ra hướng Hàn Tư lao tới.
Hàn tư đang lao tới, tay trái hắn vung ra một chưởng lực đẩy bay pháp bảo bản mệnh của Thiên Vũ ra xa. Con rồng lửa kia thì hắn mặc kệ. Xống thẳng qua.
Uỳnh… Tron g làn khó đen phi ra một bóng ảnh, Hàn Tư vẫn hung ác phi tới. Định trong chiêu này sẽ giải quyết Thiên Vũ. Nhưng hắn liền thất vọng rồi “Người đâu”.
Cảm giác được điều gì đó nguy hiểm. Một vòng bảo hộ màu xanh lập tức hiện ra. Bao bọc thân thể Hàn Tư. Đụp đụp đụp… ba tia nước với tốc độ cực kì nhanh bắn tới đụng trúng ngay màng bảo vệ.
Mặt Hàn Tư biến sắc. Đây chính là Thủy Chỉ nổi tiếng của học viện, hắn biết bí kĩ ma pháp này, lực xuyên thấu vô cùng cường đại. Không thể ngờ Thiên Vũ mời là Ma Đạo Sĩ Trung kì mà đã có thể sử dụng. Hơn nữa lại là ba tia cùng lúc.
Biết vậy Hàn Tư đã né tránh, vòng bảo hộ của hắn tuy mạnh nhưng cũng không thể bì được tiêu hao so với Thiên Vũ được. Ngay lúc này, ba quả cầu bắt nguồn của ba “tia nước” trước mặt Thiên Vũ kia bắt đầu nhẹ nhàng xoay tròn rồi dần dần tăng tốc.
Ba tia nước kia soắn lại với nhau dần dần kết hợp tạo thành một mũi khoan mới. Uy lực đột phá. Cảm thấy có điều không ổn, Hàn Tư dứt khoát né mình, vòng bảo hộ vỡ tan, tia nước soáy sâu vào trong, xuyên qua bả vai trái của hắn.
Mặt Hàn Tư biến sắc, đáng lẽ ra công kích của Thiên Vũ chỉ có thể đẩy lùi y mà thôi. Sao Thiên Vũ có thể mạnh như vậy, “hắn mới chỉ là Ma Đạo Sĩ trung kì mà thôi”. Suy nghĩ trong chớp mắt, vẻ mặt hắn liền ngưng trọng. Thanh kiếm trên tay tỏa ra bạch sắc, trên lưỡi kiếm ẩn chứa vô vàn dòng linh khí nho nhỏ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo mà sắc bén.
Hàn Tư lập tức bắt pháp quyết, đôi chân hắn bốc khói nghi ngút, chuẩn bị vào thế tấn công.
- Bạo!
Hắn bật người lao tới Thiên vũ với tốc độ không tưởng. Thiên Vũ cũng vô cùng bất ngờ, tốc độ này đã ngang bằng với tốc độ cực hạn của hắn khi sử dụng Bắc Vân ngoa. Nhưng không có thời gian chuẩn bị nên Thiên Vũ chỉ có thể đứng chịu trận đón đỡ.
- Thủy Tường, Phong Trận. Thiên Vũ cùng lúc sử dụng hai bí kĩ.
Bức tường nước vụt dậy từ nền đất vô cùng nhanh nhưng vẫn chậm hơn tốc độ của Hàn Tư lao tới. Còn Phong trận thì công dụng là tăng phúc cho thân pháp của Thiên Vũ khi ở trong trận đó.
Thiên Vũ hai tay hai thanh đoản kiếm đón đỡ hình chữ ‘X’ trước ngực.
Keng… uỳnh… Thân hình thiên Vũ bay mạnh về phía sau như một viên đại pháo đập thẳng vào vách đá in một lỗ sâu trên vách.Pháp bảo bản mệnh thì đã rơi từ khi nào, hắn thổ huyết, lảo đảo đứng dậy.
- Tốt tốt lắm, không ngờ ngươi đón đỡ được chiêu này của ta mà không chết. Ngươi có thể cảm thấy hãnh diện mà chịu chết đi được rồi!
Hắn Tiếp tục lao tới, tốc độ tuy không nhanh bằng bạo phát như lúc nãy, nhưng đôi chân kia cực kì trầm ổn và nhanh chóng. Rất nhanh hắn đã tiếp cận, cầm kiếm chém ngang về phía cổ Thiên Vũ. Đôi mắt sáng sự hưng phấn chờ đợi một dòng máu phun lên từ cái cổ yếu ớt kia.
Tay cầm viên ngọc đỏ rực kia, miệng thiên Vũ lẩm bẩm "Sát trận". Một sát trận ngay sau đó bộc phát, Những cơn lốc lửa bao trùm cả hai người vào bên trong. Hàn Tư sợ hãi định quay người trở ra nhưng đã muộn rồi. Những cơn lốc lửa này có uy lực vô cùng lớn càn quét không nể tình một ai…