Sáng sớm trên Quảng Trường phía Tây rộng lớn kia, mười thân ảnh đã đứng thẳng ngay ngắn trước một vị lão thái bà Dực Tộc. Mười người này không ai khác chính là nhóm sống sót còn lại trong Bí cảnh kia.
Lão thái bà kia tuy lưng đã còng, trống quải trượng đi vô cùng chậm chạp như một lão bà bình thường vậy, nhưng luồng uy áp từ đôi cánh Dơi phía sau lưng bà lại vô cùng khủng bố. Xung quanh lão bà cũng có một lớp hắc vụ phiêu phù cuốn quanh, ẩn ẩn chỉ lộ ra một dáng đi chậm rãi mà cẩn thận.
- Trong ngọc giản đã nói sơ qua, hôm nay các ngươi tới đây làm thủ tục gia nhập Dực Tộc. Khi đã là thanh viên Dực Tộc thì phải chịu quản hạt trực tiếp từ Dực Tộc, phải trung thành và nghe lệnh Dực Thần tối thượng một cách tuyệt đối. Tộc cũ của các ngươi sẽ được chúng ta hỗ trợ nhưng các ngươi thì không còn là người trong tộc đó nữa. Hiện tại còn có thể đổi ý, ai đổi ý có thể rời đi bất kì lúc nào. Không cần xin phép, các ngươi có năm phút suy nghĩ.
Tất nhiên bảy người kia đều nguyện ý tham gia, họ đánh cược cả mạng sống của mình không phải chỉ là để cho vui. Nhưng ba người Thiên Vũ thì không, họ không có rằng buộc, không có gia tộc níu chân. Nếu bị gò bó ép buộc vào một tổ chức thì họ sẽ mất đi rất nhiều tự do, việc tìm kiếm Hắc Vũ tộc và các sư huynh đệ đồng môn cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.
Ba bóng ảnh từ từ lùi ra sau, lần lượt cúi đầu chào tạm biệt lão thái bà kia một cái rồi xoay người rời khỏi.
- Khoan đi đã, tỉ muội song sinh có thể đi, nhưng ngươi thì không!
Một bàn tay gầy gộc nhăn nheo trong đám hắc vụ từ từ vươn ra, ngón trỏ của bà chỉ thẳng vào Thiên Vũ kia. Giọng nói kia tuy bình thường nhưng trong đó lại ẩn ẩn một luồng khí tức trấn nhiếp toàn bộ những người nơi đây. Thiên Vũ cũng lạnh cả sống lưng, nhưng hắn tin rằng mình đang an toàn, đối phương nếu có ý muốn hạ thủ, thì đã không đợi tới ngày hôm nay. Chỉ là xác định khó mà có thể từ chối gia nhập Dực Tộc rồi.
- Vì sao? Bà vừa nói là nếu đổi ý có thể rời đi mà.
Thấy hắn quay đầu lại, nghi vấn hỏi mà không hề có một chút sợ sệt nào trong ánh mắt kia. Trong đầu lão bà âm thần tán thưởng một cái rồi cười nói.
- Haha, có một câu nói rất hay. ‘Làm người thì phải có trách nhiệm với hành động của mình’. Ngươi có biết câu này.
Đầu óc Thiên Vũ xoay chuyển nhanh chóng, sao bà ta lại tự dưng nói chuyện hiền hòa như vậy, mà hành động lão bà nhắc tới kia chắc chắn là đêm điên cuồng đó rồi, nhưng hắn đâu phải cố ý chứ? Nghĩ tới đây mặt Thiên Vũ liền đần ra, trông ngu ngốc vô cùng, bà ta lại nhắc tới việc mà hắn cố mãi mới có thể tạm quên đi này. Quay mặt sang nhìn Huyên Huyên và Tiêu Tiêu bên cạnh. Quả nhiên sắc mặt của hai nàng cũng ‘Vô cùng tốt’ a…
- Vậy chắc bà cũng biết. Ta… hành động ta bị ép buộc thì trách nhiệm cũng không thuộc hoàn toàn về ta.
- Nhưng sự thật ngươi không thể nào thay đổi. Ta cũng phải công nhận trách nhiệm vốn là thuộc về cả hai bên.
‘Hừ, so bắp tay ta kém, nhưng công phu miệng lưỡi thì quyết không thua được’ Nghĩ vậy Thiên Vũ liền mạnh bạo đòi hỏi. Hắn hiện tại đã chắc chắn mười phần là bà ta không có ý định giết mình, vậy việc gì phải khom lưng mà van xin chứ.
- Vậy vì sao bà bắt ta chịu trách nhiệm? Dực tộc các người cũng nên bồi thường cho con tim mong manh dễ vỡ của ta mới phải chứ!
- Haha, ‘mỏng manh’ sao? Sao chúng ta phải bồi thường? Làm ‘người’ thì phải có trách nhiệm, nhưng chúng ta vốn không phải người. Ha ha. Lý do vậy đã đủ chưa?
Thiên Vũ á khẩu rồi, bà ta ngay từ đầu đã chôn một cái hố to tướng đợi hắn nhảy. Nhưng nội tâm hắn thì vẫn nghi hoặc không thôi, mình có giá trị gì mà Dực Tộc giữ lấy như vậy. Hoặc chúng có âm mưu gì với bản thân mình, nhưng nếu từ chối tiếp thì có khi mất mạng như chơi. Hắn là người thông minh, phép thử thái độ của Dực Tộc của hắn đã thành công, bà ta đã nhẫn nhịn giải thích tới mức này rồi mà còn từ chối thì không khác gì vả vào mặt người ta….Haizz chân lí vốn nằm trong tay kẻ mạnh!
- Coi như bà ngưu. Tốt, ta ra nhập.
- Hai nàng về nhà trước đợi ta, yên tâm ta không có việc gì.
Huyên Huyên cũng không ngu ngốc mà nổi cơn ghen ngay tại đây, hai nàng vô cùng nghe lời rời khỏi quảng trường này, theo kế hoạch từ trước bàn với Thiên Vũ mà tự hành động.
Lão thái bà quay sang nhìn bảy người còn lại. Ẩn ẩn sau lớp hắc vụ kia có thể thấy một gương mặt đang mỉm cười
- Các ngươi đều nguyện ý?
- ‘Vâng, thưa trưởng lão.’ Bảy người cùng đồng loạt cúi đầu chấp thuận.
Bà ta vung nhẹ ống tay áo, hắc vụ kia bay ra tám con Hắc Bức (dơi đen) phân biệt tám người mà bay tới. Khi chạm tới cơ thể họ, tám con Hắc Bức này liền xuyên qua quần áo, in hình một con dơi trên bả vai mỗi người.
- Đây là kí hiệu học đồ, giúp các ngươi chứng minh thân phận ngoại môn đệ tử của Dực Tộc. Con dơi này còn đó thì các ngươi vẫn bị giám sát khắt khe, và tới khi được làm thành viên chính thức của Tộc thì nó sẽ tự động mất đi. Nhớ! chúng luôn giám sát các ngươi, đừng có nghĩ giở trò gì sau lưng mà có thể giấu nổi chúng ta.
Thiên Vũ rất nhạy cảm với những lời lão bà này nói. Hai từ ‘Chúng ta’ chứng tỏ Dực Tộc vẫn rất kiêng dè và thân phận ngoại môn đệ tử này vốn không hề có quyền lực gì, là tầng chót của kim tự tháp quyền lực trong tộc. Lão bà còn nhắc nhở không được giở trò gì sau lưng. Sau câu nói này có ẩn ý gì? Hắn không tin Dực Tộc lại tốt bụng nhắc nhở những điều hiển nhiên như vậy.
Thiên Vũ đang trong suy ngẫm thì giọng nói già nua của lão bà lại cất lên:
- Nội quy của đệ tử ngoại môn, bắt lấy.
Tám quả cầu hắc vụ bay lên không trung, cùng với đó là sự biến mất đầy bí ẩn của lão bà kia. Thân ảnh già nua đó cứ thế biến mất khỏi quảng trường như chưa hề xuất hiện vậy, không để lại một chút dấu vết hay một chút dao động linh khí nào. Tám người cũng đồng loạt bắt lấy tám quả cầu hắc vụ kia, rồi tất cả đều nhìn nhau một cách khó hiểu. Một thanh niên Tinh Linh tộc tai dài lên tiếng:
- Ngươi là Thiên Vũ?
- Đúng, ngươi là…?
- Lucas Tinh Linh tộc. Rất vui vì được gặp.
Tới thời điểm này hắn mới tháo bỏ chiếc mặt nạ làm từ vỏ cây kia của mình, bỏ chiếc mũ trùm đầu xuống chìa bàn tay phải ra như định bắt tay với Thiên Vũ vậy. Điều này làm Thiên Vũ vô cùng ngạc nhiên, cái hành động xã giao quen của địa cầu không ngờ lại có thể gặp lại được ở nơi dị giới này.
Ngay lúc này Thiên Vũ mới có thể nhận định, họ chính là tộc Elf tai dài được miêu tả trong truyền thuyết phương tây kia. Tai họ dài và vểnh sang ngang, da trắng hồng hào và có một gương mặt tới các thiếu nữ xinh đẹp nhất cũng phải ngưỡng mộ.
Vẻ đẹp của họ toát lên một sự thanh tao, một nét quý phái khó mà diễn tả được, tuy chỉ mặc toàn đồ tự làm từ các lá cây hay mảnh vỏ cây nhưng từ đó lại toát ra một loại sinh mệnh lực đặc thù, dường như có thể hòa mình lẩn trốn vào thiên nhiên cây cỏ vậy.
Thấy Thiên Vũ ngây người hồi lâu, thanh niên Tinh Linh tộc có tên Lucas kia lại không hề khó chịu, hắn vẫn điềm tĩnh chìa bàn tay ra nhìn thẳng vào người thanh niên trước mặt.
- Thật xin lỗi, ngươi làm ta nhớ lại một số chuyện đã qua. Ta Nhân Tộc, Thiên Vũ. Hân hạnh.
Thiên Vũ nhận ra mình thất thố, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp trả và bắt tay với Lucas một cách vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút vội vã nào. Hắn hỏi nhẹ.
- Các ngươi sử dụng cung?
- Đúng vậy, tại bí cảnh kia, chúng ta cũng là bất đắc dĩ, hi vọng ngươi có thể bỏ qua chuyện cũ.
- …
Lang Đạo đứng bên thấy vậy liền chen ngang màn chào hỏi lịch sự mà thừa thãi này.
- Lucas, ngươi có thể đáp ứng ta một thỉnh cầu không? Ta nguyện trả bất kì giá nào với thỉnh cầu này của mình.
Lucas ngạc nhiên quay sang nhìn thanh niên Lang Nhân Tộc to lớn vạm vỡ kia.
- Ngươi nói tiếp?
- Ngươi có thể yêu cầu giúp ta Bách Linh Huyền Quả từ Tộc Trưởng Dực Tộc có được không? Ta biết yêu cầu này của ta hơi quá phận, nhưng Lang Đạo ta nói được làm được, ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của các ngươi.
Lucas nhíu mày, hắn quả thực cảm thấy yêu cầu này không thể chấp nhận được, nhóm hắn vất vả khổ cực đạt được một thỉnh cầu cho tộc Trưởng Dực Tộc, với thình cầu này có thể giúp Tinh Linh tộc chen thêm một cái chân vào bộ máy quyền lực Dực Tộc, vững chãi khẳng định vị trí số hai của mình.
- Ngươi đã biết là quá phận, vậy còn yêu cầu ta? Bách Linh Huyền Quả là để cho tiểu muội muội kia?
- Đúng vậy, là để cho Ngọc Linh. Nếu ngươi đáp ứng, ta thề, Lang Nhân Tộc tương lai sẽ trở thành một người bạn trung thành cho Tinh Linh tộc.
- Ngươi có quyền thề như vậy sao?
Tinh Linh Lucas vẫn rất cẩn thận, hắn nhíu mày ngày một sâu, chữ ‘Xuyên’ trên trán ngày một lộ rõ. Lucas hắn không thể dễ dàng tin một lời nói xuông của một người mới gặp lần đầu được. Như cảm nhận được sự không tin tưởng này, Lang Đạo quỳ một chân, ngửa cổ lên trời dang rộng hai cánh tay mình ra:
- Ta, Lang Đạo, người có huyết mạch Lang Thần cao nhất trong tộc cả vạn năm qua, cũng chính là vị tộc trưởng tương lai của Lang Tộc. Nhân danh Lang Thần Quyền Năng, ta xin thề, nếu Lucas ngươi đáp ứng thỉnh cầu của ta bây giờ. Ngày mà ta còn sống, Lang Tộc thề sẽ luôn luôn trung thành trợ giúp và ủng hộ Tinh Linh tộc mộ cách vô điều kiện.
Nói xong lời thề, Lang Đạo quay sang nhìn Lucas với vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Hắn nắm tay lại và đặt trước tim mình như một người quân nhân thiết huyết đứng trước lá cờ tổ quốc của mình vậy.
Lucas cũng đã bị đả động bởi lời thể này của Lang Đạo, vì lời thề mang danh Lang Thần của Lang Nhân tộc chính là lời thề cao cấp nhất, Lang Đạo nếu làm tộc trưởng mà vi phạm lời thề thì cả tộc sẽ bị tuyệt diệt, không có ngoại lệ. Nhưng ai mà biết tương lai Lang Tộc có Phát triển hay lụi tàn, sự ủng hộ của họ có xứng đáng với lời thỉnh cầu bây giờ hay không, đó chính là lo lắng lớn nhất của Lucas hiện tại. Suy nghĩ trong chốc lát, Lucas liền nói:
- Kèm năm vạn Linh thạch cấp thấp, ta biết đây có thể là tích trữ nhiều năm của cả tộc các ngươi, nhưng ta cần một thứ đảm bảo.
- Năm… năm vạn, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!... Tộc ta không trả nổi. Có trả nổi thì hơn mười triệu người cũng sẽ chết đói ngay sau đó.
Lang Đạo gào lên vì đòi hỏi quá đáng kia. Lucas nó đúng, cả tộc hơn chục triệu người của hắn tích trữ bao năm qua cũng ước chừng khoảng năm vạn linh thạch hạ phẩm mà thôi. Cũng không riêng gì Lang Nhân tộc, các tộc khác cũng chỉ tích trữ được xấp xỉ như vậy, vì tài nguyên tu luyện đã bị Dực Tộc quản chế gắt gao. Đó cũng là lí do tại sao Dực Tộc có thể tồn tại trên đỉnh kim tự tháp hàng vạn năm qua.
Còn thiên vũ bên kia thì lại nghĩ khác, trong người hắn hiện tại có mấy chục vạn Linh Thạch hạ phẩm, năm vạn kia hắn vốn không để vào mắt. Nhưng hắn lại tiếp thu được một thông tin vô cùng quan trọng. ‘Các tộc loài tại đây rất nghèo ah!’ không hề đắn đo suy nghĩ gì, Thiên Vũ lớn tiếng chen ngang.
- Lang Đạo huynh đệ, ta cảm tưởng loại quả kia vô cùng quan trọng với Ngọc Linh, làm người không thể quên ơn huệ, trong người ta vốn có vạn linh thạch, đó là tất cả tài sản của ta rồi. Ta có thể cho Lang Tộc vay ah.
Lang Đạo lập tức ngạc nhiên ngước nhìn vị thiên thần mới xuất hiện có tên Thiên Vũ kia. Đôi mắt hắn trừng lớn miệng há hốc vì kinh ngạc. Kinh ngạc vì một người có thể có tận ba vạn linh thạch hạ phẩm, và hơn hết hắn lại còn cho người khác vay mà không hề đòi điều kiện gì. Quan niệm nhân sinh của Lang Đạo triệt để vỡ nát từ thời điểm Thiên Vũ nói câu nói kia.
Hắn vẫn trừng mắt nhìn Thiên Vũ hồi lâu, tới khi Lang Ngọc Linh tiến lên kéo cánh tay vạm vỡ kia lại Lang Đạo mới bừng tỉnh. Nàng nhẹ nhàng nhìn Thiên Vũ rồi cúi đầu nhu thận tỏ vẻ cảm ơn.
Còn Lang đạo cũng lập tức quỳ xuống trước mặt Thiên Vũ, hắn cúi đầu im lặng không hề thốt lên bất cứ lời nói nào. Đôi khi chỉ cần im lặng nhưng lại biểu lộ hàm ý sâu sắc hơn lời nói rất nhiều.
- Ta không mang theo Linh thạch, nếu muốn vay linh ta linh thạch thì chiều nay h tới nhà khu AX tìm ta.
Không riêng gì Lang Đạo chết lặng bởi lời nói kia của Thiên Vũ, hầu hết mọi người ở đây đều ngạc nhiên và bất ngờ vô cùng, trong đó có cả Lucas kia. Hắn cũng bừng tỉnh lại khỏi suy tính của mình sau lời nói kia của Thiên Vũ, lòng thẩm nhủ ‘Con người này nhất định phải kết giao’.
Thiên Vũ nhìn Lucas gật nhẹ chào tạm biệt, rồi kín đáo liếc sang nhìn thanh niên Sư Nhân Tộc đang đứng quan sát kia. Sau đó nhàng chào tạm biệt mọi người và quay lưng trở về.