Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Trong bóng tối có một tia sáng, chỉ dẫn tôi chạy về phía trước.
Là ai …?
Là ai, ở nơi nào?
Những giọt nước rơi lung tung trên mặt đất, cũng không biết đến tột cùng là mồ hôi hay là nước mắt, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt tôi chỉ hy vọng có thể sớm chạy thoát khỏi đây.
Tựa như cái miệng đang tàn ác nở nụ cười rồi dần khép lại, tôi không muốn! Tuyệt đối đừng!
Ở nơi cuối ánh sáng, có một bóng người mơ hồ đang chậm rãi xoay người lại …
Ai?
Là ai tới cứu tôi?
Người cứu vớt đó đứng đối mặt với tôi, khuôn mặt quen thuộc ánh vào trong mắt, đó là Thẩm Thiệp Vũ đang cười.
Là anh …
Thở dài một hơi, khóe môi tôi không tự chủ nở ra nụ cười thỏa mãn.
XXXXXXXXXXX
Khi lần thứ hai tỉnh lại, thì Thẩm Thiệp Vũ vốn dĩ phải nắm chặt tay tôi ngủ bên cạnh thì lại chẳng thấy, đang muốn ngồi dậy, thì thanh âm quen thuộc lần thứ hai cách tấm màn kia truyền tới.
“Cám ơn hai ngài đã nghe con nói.” Là thanh âm hơi run rẩy của Thẩm Thiệp Vũ, tựa hồ như đang cố gắng khống chế đáy lòng đang dậy sóng.
Sao như tôi đang nghe trộm người ta nói chuyện vậy nhỉ? À … Hắn vừa nói “hai ngài” …? Ai? Là cha mẹ tôi?
Ý thức được có khả năng này, tôi chuyển từ mê sang hoàn toàn tỉnh, khẩn trương đến thiếu chút nữa lăn xuống giường; trong lúc tôi còn chưa biết phải quyết định phản ứng thế nào, thì thanh âm của Thẩm Thiệp Vũ lại lục tục truyền vào trong tai; mà tôi ngay lúc đó, thực sự không nghĩ tới sẽ nghe thấy Thẩm Thiệp Vũ nói rõ ra hết như vậy … khiến toàn bộ nước mắt của tôi lăn dài.
“Bác trai bác gái …. Con không hề hối hận cùng Mộc Nghi ở bên nhau …” Lúc này Thẩm Thiệp Vũ hít sâu một hơi mới có thể lại tiếp tục, giọng nói nhàn nhạt lộ ra sự bình tĩnh. “Trước khi quen em ấy, con đã có mấy người bạn gái, thế nhưng không có mối quan hệ nào có thể khiến con có cảm giác muốn tiếp tục kéo dài, cho nên chỉ trong thời gian ngắn con đã chia tay cùng họ.”
Hắn nói như thế, tôi đột nhiên nhớ ra hình như tôi là đối tượng mà hắn quen lâu nhất, điều này làm cho khiến cho tôi không tự chủ cảm giác sung sướng.
“Sau khi quen em ấy, con dần dần phát hiện em ấy khác biệt với những người bạn gái trước đây của con. Con từ Mộc Nghi học được rất nhiều thứ, em ấy giúp con hiểu được rất nhiều chuyện, con cũng tự nhiên có những hành vi hành vi thái độ mà sau khi chân chính thích một ai đó … Nói thế mặc dù có chút buồn nôn … hoặc giả bộ …. nhưng là thật … chỉ cần thấy em ấy, con đều sẽ vô thức mà mỉm cười …”
Anh đang nói cái gì vậy chứ …
Đường nhìn dần dần bởi vì nước mắt mà mơ hồ, tôi nhịn không được đưa tay bịt chặt mũi miệng, thân thể cũng vì kích động mà run rẩy không ngừng.
“Còn khi không thể … gặp em ấy, con sẽ vội vàng muốn tìm em ấy; rõ ràng chỉ mới rời nhau có tiếng, mà đã bắt đầu thấy nhớ em ấy, đoán xem hiện tại em ấy đang ở đâu làm gì … Những chuyện này chỉ từ sau khi con bắt đầu quen em ấy mới có … Ngay cả chuyện ghen tuông, đều là vì em ấy mà lần đầu thể nghiệm.”
Lúc này cha mẹ dường như có phản ứng. Lẳng lặng lau giọt nước mắt, tôi nghe thấy tiếng ma sát nhỏ của tay chân cùng quần áo, còn có tiếng ho khan mất tự nhiên của cha, cùng với tiếng cười mà không thể cười đặc biệt, nên chỉ có thể hít mũi của mẹ.
Thẩm Thiệp Vũ anh chính là tên siêu ngốc … Thế nhưng tôi vẫn rất cảm động … Thì ra hai chúng ta đều làm chung một chuyện như nhau … Quả nhiên những người đang yêu đều là kẻ ngốc sao?
Tuy rằng rất cảm động, thế nhưng tôi vẫn lo lắng phản ứng của cha mẹ. Bọn họ bình thường luôn luôn cười he he nháo loạn cùng con cái, tác phong rất thoải mái, thế nhưng tôi không thể tưởng tượng được mức độ thoải mái của họ, có đủ để tiếp nhận chuyện con mình yêu người cùng giới hay không.
Ngay khi tôi cho rằng cha mẹ chuẩn bị mở miệng giáo huấn, thì Thẩm Thiệp Vũ lại tiếp tục nói chuyện, hơn nữa giọng nói cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Bác trai bác gái, con biết nhà họ Thẩm là ngành y khác với nhà họ Khang, danh dự gia đình càng quan trọng hơn thành công đối với thương nhân … Huống hồ chi thế giới không công bình, những người như tụi con lựa chọn yêu người đồng giới đã bắt buộc phải gặp những trợ ngại khó khăn hơn … Thế nhưng con mong muốn hai ngài có thể thông cảm cho Mộc Nghi, lo cho suy nghĩ của em ấy …” Hắn vừa nói, thỉnh thoảng lại hít sâu, thanh âm nghẹn ngào khiến tôi đau lòng. “Con xin hai người! Bác trai bác gái, con xin hai người!”
Tôi đã không cách nào bảo trì yên lặng, xoay người xuống giường đang định kéo bức màn kia ra, thì chợt nghe cha mở miệng, từ trong âm điệu trừ sự kinh động nhưng lại không có sự tức giận hoặc là không vui.
“Thiệp Vũ, con, ngẩng đầu lên đi!”
“Thiệp Vũ, đứng lên đứng lên! Không nên như vậy, bác gái không chịu nổi, con mau đứng lên đi!” Thanh âm của mẹ có chút hoảng trương.
Hắn … Quỳ xuống cúi đầu trước cha mẹ sao?
Tôi giật mình, không nói hai lời kéo màn ra, trước ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ, Thẩm Thiệp Vũ cũng quay đầu.
“Anh đang làm gì vậy?” Thấy hành vi của hắn, nước mắt tôi mới vừa ngừng lại lại bắt đầu chảy ròng ròng. “Anh vì em đang làm cái gì vậy hả Thẩm Thiệp Vũ?”
Tôi và mẹ hai người mỗi người một bên kéo tay hắn nâng hắn dậy, hắn với tôi chỉ nở ra nụ cười khổ. “Không có gì.”
“Mộc Nghi, con thấy thế nào rồi?” Mẹ lo lắng nhìn tôi, đưa tay đặt lên trán tôi.
“Con không sao,” Tôi cười nhạt, sau đó nghiêm nghị nhìn cha, chờ cha trả lời.
Sắc mặt cha ngưng trọng nhìn tôi hồi lâu, thở dài, quay sang Thẩm Thiệp Vũ: “Mạc Sam nói thế nào?”
“Rất may mắn, cha tôn trọng sự lựa chọn của con.”
Cha nghe vậy, nhíu mày cười khẽ, “”May mắn”? Thiệp Vũ, đó không phải là may mắn, đó là vì con là con của ổng, ổng chỉ mong con được vui vẻ.”
Lời này của cha là ý gì …?
“Thiệp Vũ, thật may mắn khi con đã đứng ra yêu cầu quyền lợi được ở cùng với Mộc Nghi, còn lưu ý đến cảm nhận của nó, chủ động nói chuyện với hai bác, cũng vì nó mà làm nhiều đến vậy, có thể thấy được con rất yêu Mộc Nghi, hai bác rất cảm động.”
Cha nguyện ý thừa nhận Thẩm Thiệp Vũ là “yêu” tôi ư? Hắn không cảm thấy chúng tôi chỉ là nhất thời mê muội sao?
Đương nhiên từ nhỏ tôi đã không có hứng thú với giới nữ, tôi biết mình không phải là nhất thời mê muội, nhưng nghe Thẩm Thiệp Vũ nói vậy, tôi cũng biết chắc hắn yêu tôi hơn hẳn những người con gái hắn từng quen trước đây. Thế nhưng, cũng không phải tôi đang nói điều nhụt chí, thế nhưng tôi từng nghe qua mấy Gay khác nói, khi còn trẻ thừa nhận cùng cha mẹ mình xong, đều gặp phải phản đối dữ dội, bị một câu nói tàn khốc đáp trả: “Chỉ là mê muội nhất thời của tuổi trẻ, đó không phải tình yêu thực sự.”
Tôi tiếp nhận khăn tay từ mẹ, nhẹ lau nước mắt, mong chờ cha tiếp tục nói.
“Không sai, sĩ diện của thương nhân đáng giá, rất nhiều người bởi vì lục đục trong gia đình mà mất đi cơ hội thăng chức ở công ty, danh dự sẽ ảnh hưởng hình tượng. Mặt khác, thế giới trách móc nặng nề đồng tính luyến ái, cho nên hai bác luôn mong muốn Mộc Nghi có thể cùng phụ nữ quen nhau, kết hôn.”
“Thế nhưng —“
Tôi cùng Thẩm Thiệp Vũ đồng thời mở miệng, lập tức bị cha đưa tay lên cản lại.
“Thế nhưng, Thiệp Vũ cùng Mộc Nghi, có một chuyện cả hai con đều hiểu lầm.” Mẹ thản nhiên cười, tiếp lời cha.
“Thiệp Vũ,” Cha gật đầu, giải thích cùng Thẩm Thiệp Vũ. “Giới thương nghiệp cũng như chính giới, đều rất giả dối. Chỉ cần cháu có quyền thế, thì bất luận là ai cũng sẽ không có can đảm mà há mồm cắn cháu. Sự nghiệp của nhà họ Khang cũng đã thuộc hạng một hạng hai không ai đơn giản mà đoạt được nó, bác trai sẽ không để cho bất kì ai có cơ hội đó, mà bác cũng không cần Mộc Nghi hy sinh vì nhà họ Khang.”
Cha …
Nước mắt tôi, hôm nay không biết là lần thứ mấy rơi xuống.
“Huống chi làm cha mẹ, nhất định đem hạnh phúc của con cái mình đặt lên hàng đầu mà!” Mẹ đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi. “Nói thật, Mộc Nghi là một đứa nhỏ ngoan, từ nhỏ chưa từng khiến cho cha mẹ lo lắng, tuy rằng chuyện con đồng tính không thuận ý mẹ cho lắm, thế nhưng chuyện này cũng không thể trách lỗi con, hơn nữa dù cho đứa con ấy sai thế nào, cũng là máu thịt trong lòng cha mẹ mà.”
“Mẹ …”
“Dù cho xã hội này sẽ vì tính hướng của con mà làm khó dễ con, thì cha mẹ cũng tuyệt đối không nói hai lời mà ủng hộ con.” Cha thấy nước mắt tôi cứ rơi mãi, lại gần nhéo nhéo chóp mũi tôi cười mắng. “Đồ khóc nhè! Nhớ kỹ! Cha mẹ vì con cái chuyện gì cũng có thể bao dung, có thể làm, còn làm rất nhiều thứ! Lợi hại không?”
Cha vì muốn tôi ngừng khóc mà khoe khoang sự hài hước vốn có của cha, thành công khiến tôi nín khóc mỉm cười.
“Ít giả bộ!” Mẹ xem thường mà mắt trợn trắng, sau đó đem ánh mắt nghiêm chỉnh nhìn tôi. “Mộc Nghi, nhưng mẹ lại rất tức giận con chưa bao giờ nói thật cho cha mẹ nghe chuyện bệnh tình của con!”
“Con không muốn cha mẹ lo lắng!”
“Lo lắng cho con cái chính là chức trách làm cha làm mẹ!” Cha cũng nghiêm mặt. “Có áp lực thì cứ phát tiết ra ngoài, cứ tìm cha mẹ mà nói, hiểu không?”
“Dạ biết!” Tôi gật đầu.
“Thiệp Vũ, con giúp hai bác chú ý tới nó! Thằng nhóc này, khiến hai bác lo gần chết!” Mẹ giao phó Thẩm Thiệp Vũ, trừng mắt nhìn tôi.
“Con biết.” Thẩm Thiệp Vũ nhìn tôi, cười trộm.
Tôi đang định đưa tay nhéo hắn, thì cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa. Mọi người đều quay đầu lại, bác Thẩm đang bưng khay trà cười khanh khách tựa ở khung cửa.
“Khang Khải Ngạn, hai vợ chồng các cậu đã bắt tôi chờ ở phòng viện trưởng khá lâu rồi đấy! Không phải nói sẽ lập tức tới thưởng trà sao?”
“A! Tới ngay, tới ngay! Thật xin lỗi, tụi nhỏ nói tới chuyện tình yêu kinh thiên động địa lao sư động chúng, nên khiến cậu phải đợi lâu rồi!”
Cha kéo tay mẹ bỏ lại chúng tôi rồi chạy, tôi cùng Thẩm Thiệp Vũ nhìn nhau mà cười.
Qua một lúc lâu, Thẩm Thiệp Vũ đi tới, dùng sức ôm chặt tôi, ở bên tai tôi thì thầm: “Anh rất sợ … sợ họ không chịu tiếp nhận tính hướng của em, không cho phép chúng ta ở bên nhau … Anh sợ phải mất em.”
Tôi dùng hai tay ôm chặt lấy hắn: “Em sẽ luôn ở đây.”
Mặt trời chiều xuyên thấu qua tấm màn mỏng treo ở khung cửa sổ kính tiến vào phòng, bao phủ lưng hai chúng tôi tựa như lời chúc phúc của thiên sứ.
Đó là ánh sáng hy vọng.
Thật sự là quá tốt, Thẩm Thiệp Vũ.
Kỳ tích quả thực thật tồn tại.HẾT