Dương Tử vừa bay đi trên bầu trời hắn vừa quan sát xuống mặt đất. Hắn vẫn chưa tìm thấy nơi nào có sinh vật nào tự xưng thần minh nữa. Bấy được một hồi hắn thấy được một thành phố rất lớn ở phía xa. Hắn quyết định đáp xuống đấy, vừa đáp xuống một vài tên lính canh đã lập tức hỏi Dương Tử, và ngăn cản hắn đi vào trong thành. Một tên liền lên tiếng hỏi:
- Đứng lại! Ngươi là người từ phương nào tới đây mau báo họ tên!
Dương Tử vui vẻ đặt tay sau gáy đáp lại lời tên lính canh:
- Ta chỉ là kẻ qua đường thôi. Cũng có chút ý định giải phóng thôi!
Nói xong hắn vung vài nhát kiếm đến, chính xác cắt đứt nhưng chiếc vòng mà đám lính canh phải đeo. Đám lính canh ngơ ngác một hồi, sau đó có một tên gào lên:
- Chúng ta được tự do rồi!
Mấy tên còn lại liền quỳ xuống cảm tạ Dương Tử, hắn liền đỡ mấy tên lính dậy rồi nói:
- Ko cần cảm ơn ta, nếu muốn đền ơn thì hãy đi giải phóng dân tộc của các đi!
Đám lính nghe xong cũng liền đi vào thành rồi phá đi những cái vòng kiềm chế họ. Dương Tử ngoảnh đầu lại nhìn về phía lâu đài của tên thành chủ. Hắn cười lên một cách đầy phản diện, tên thần đang ở đó cũng rùng mình. Hắn lập tức bay đi chạy trốn, một canh giờ sau hắn cũng bay đi rất xa. Hắn đáp xuống đất thở dốc rồi tự hỏi:
- Chắc hắn không đến được đây đâu nhỉ?
Dương Tử từ hòn đá phía sau liền đáp:
- Tên đó không chạy nhanh thế đâu.
Tên thần minh kia cũng gật đầu cười phá lên mà nói:
- Hahaha! Cũng chỉ là loại tôm tép sao bằng ta dược!
Nụ cười hắn dần trùng xuống, hắn từ từ quay sang nhìn Dương Tử. Dương Tử nhe răng ra cười mà hỏi:
- Chỉ là loại tôm tép thôi à?
Một phút ba mươi giây sau hắn đã bị Dương Tử lột sạch đồ rồi đánh thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma. Dương Tử lấy khăn tay ra hắn từ từ lau đi rồi hỏi tên kia:
- Ngươi! Nói cho ta biết chỗ tập trung của lũ tự xưng thần như ngươi đi. Ta chỉ cần biết ngươi lừa ta là ngươi sẽ được đi du lịch đấy!
Tên kia mếu máo nói ra từng địa điểm cho Dương Tử, hắn nói xong rồi lại gào lên:
- Đại nhân! Ngài đừng giết ta có được không!
Dương Tử vung một nhát kiếm khiến trái dưa hấu của hắn rơi xuống đất. Hắn từ từ lau Tru Đế mà nói:
- Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc! Phải không Tru Đế?
Tru Đế cũng đáp lại Dương Tử:
- Chủ nhân nói quá đúng, vơi cả binh khí ở đấy khá là ngon đấy. Ta sắp lên thần cấp trung phẩm rồi!
Dương Tử ồ lên một tiếng ngạc nhiên rồi nói:
- Ồ! Thế thì phải lấy nhiều chút! Tiếp theo là đi đỉnh Kim Sơn!
Dương Tử đã bay qua rất nhiều thành trì, cả đoạn thời gian ấy cũng đã 10 năm trôi qua. Mỗi khi qua một thành trì nào đó, Dương Tử đều thả phân thân xuống đi phá vòng kiềm hãm người dân ở đây. Thậm chí hắn đã tích được công đứng từ việc hấp thụ hương khói người dân thờ cúng. Cảnh giới của hắn lúc này cũng đã là Phá Hư Kì Bát Tinh đỉnh phong. Lúc này đã lại là 90 năm sau, tròn 100 năm kể từ khi Dương Tử bước vào Phản Hoan Giới. Hắn đã chém giết tất cả chư thiên chúng thần. Con dân ở cả Phản Hoan Giới nhà nhà đều có tượng của hắn, lúc này trên đỉnh Kim Sơn. Hắn ngồi lười ăn trái cây rồi thở dài nói:
- Đã 100 năm rồi! Một phương thiên đi này ta đi cũng đã hết, đánh nhau cũng đã là vô địch. Cảnh giới cũng từ từ tăng cường, cũng thật là nhàm chán quá đi!
Dương Tử sực nhớ ra thứ gì đó, hắn ngồi phắt dậy mà nói:
- Không được! Ta cứ lưới biếng thế này thì cũng chỉ sớm ngày chết dưới tay Âm Tà. Phải nỗ lực tu luyện hơn nữa!
Vậy mà chớp mặt 100 năm nữa đã trôi qua, Kim Sơn lúc này cũng đã có cả một toà đại điện được người dân xây cho Dương Tử. Thậm chí có hơn trăm cái tụ linh đại trận, hơi khói đến không dứt. Hắn lấy Tru Đế ra rồi nói với nó:
- Ta cảm nhận được ở thế giới này không ít thần binh lợi khí có thể nói chuyện như ngươi! Hãy đi và tìm rồi hấp thụ chúng, ngươi cũng không thể mãi ở trong thức giới của ta được!
Tru Đế cũng vui vẻ reo lên:
- Nhất định không phụ sự kì vọng của chủ nhân.
Dứt câu nó cũng bay vụt đi, Dương Tử lúc này bay ra ngoại đại điên. Hắn nói với lính canh:
- Mau bảo con dân rời đi. Cách nơi này ít nhất 200 dặm, nếu còn không đi sẽ bồi táng ở đây!
Đám lính cũng lập tức di dời người dân thông qua dịch chuyển trận pháp. Dương Tử cũng độ kiếp của Thần Chi Kì, lôi năng cũng chắng đủ để gãi ngứa cho Dương Tử bây giờ. Thậm chí còn bị Dương Tử đang vận chuyển công pháp hấp thụ. Một mạch như thế 3 ngày trôi qua, cảnh giới hắn đã trực tiếp thăng lên Thần Chi Kì nhị tinh. Rồi hắn lại trở về bế quan cứ ròng rã như vậy 100 năm nữa lại trôi đi. Người dân ở Phản Hoan Giới vẫn thờ cúng Dương Tử đầy đủ. Ai cũng biết đến Dương Tử, trẻ con trước khi được dậy nói thì phải biết phân biệt ảnh nào mới là ảnh giống hắn nhất. Lúc này hắn bay ra ngoài, cảnh giới bây giờ cũng đã là Thần Chi Kì ngũ tinh. Hắn lập tức hô lớn, tiếng hô vang âm cả mảnh thiên địa:
- Tru Đế!
Nó nghe thấy chủ nhân mình gọi lập tức đến chỗ Dương Tử trong nháy mắt. Nó liền vui vẻ nói với Dương Tử:
- Chủ nhân! Ta đã là thần cấp thượng phẩm rồi, còn mở ra thần thông chém không nữa.
Dương Tử cũng gật đầu, hắn lấy tay xoa đầu mình thì nhìn thấy cái thánh thể này vẫn chưa dừng lại. Hắn thở dài rồi dừng nó lại, xong hắn lại hô lớn:
- Chúng sinh trong Phản Hoan Giới nghe lệnh! Ta hôm nay sẽ rời đi, nhưng sẽ để lại cho các ngươi công pháp tu luyện. Từ sau trở đi, trẻ nhỏ từ 3 sẽ bắt đầu phải tu luyện, một ngày nào đó ta sẽ trở lại đây đưa các ngươi đến đại thiên thế giới. Người dân ở đây ai cũng dừng lại việc mình đang làm, họ đều quỳ xuống mà nói:
- Nghe chỉ Đại Nhân!
Dương Tử sau khi làm xong vãi việc nữa, hắn cũng dùng Tru Đế chém rách không gian mà bay ra ngoài. Tình cờ hắn gặp được một vài hình bóng rất quen thuộc, rất rất quen thuộc.