Sau khi Dương Tử giết được Âm Tà thì hắn đã nhanh chóng bay đi. Bay đi đã khá xa, hắn lúc này mới dừng lại, hắn nôn ra từng hụm máu lớn. Hắn thở dốc rồi tự nói:
- Mẹ kiếp! Kẻ sau cánh cửa rốt cuộc là ai mà có thể mạnh như thế chứ. Chẳng lẽ hắn là kẻ bị nhưng kẻ giống ra phong ấn ư, nếu như thế thì cũng quá mạnh rồi đi.
Hắn ngồi xuống trị thương, được một lúc hắn lại tự nói:
- Vậy mà đòn đánh của hắn có thể ăn mòn cả thánh thể! Rốt cuộc hắn có sức mạnh lớn đến mức nào được cơ chứ?
Dương Tử đứng dậy vươn vai, hắn lại nói:
- Vẫn là mau chóng trở lại Thất Đại Đất Tổ thì hơn!
Hắn dốc sức mở ra một vết nứt để trở về Thất Đại Đất Tổ, vừa mở được một chút. Đột nhiên có một đầu xương sọ lao đến hướng của Dương Tử, cùng theo đó có cả một dòng sông máu cũng chảy theo. Hắn lập tức dịch chuyển đi, hắn quay lại nhìn trực tiếp bị một nắm đấm in hẳn vào mặt. Hắn bay đi, hắn trừng mắt quay lại nhìn kẻ đã đánh mình, kẻ đánh Dương Tử chính là Đại Quỷ Đế. Lúc này vết nứt kia đã thật sự đóng lại, Dương Tử lúc này rất tức giận. Hắn khởi lên thánh thể, uy áp toả ra ẩn lẫn trong đó có cả sát khí ngút trời của Dương Tử. Đại Quỷ Đế trực tiếp bị thứ úy áp kia làm cho quỳ xuống đất, sát khí cắt qua da hắn. Khiến người hắn chỗ nào cũng bị thương, Tula Đế từ đâu lao ra đâm một dao vào người Dương Tử. Kịch bản đấy đẹp nhưng tiếc là nó Dương Tử không bị sao, con dao bị một thứ gì đó vô hình chặn lại. Lúc này dòng sông máu cũng đã đánh vào người Dương Tử. Nhưng mọi nỗ lực hiện tại của Tula cũng chỉ là dãy chết, hắn cố gắng nói với Dương Tử:
- Kẻ như ngươi thì gia đình ngươi sẽ là thứ gì đây?
Hắn không biết rằng chuyện này là một pha trọc chó ngu nhất mà hắn từng làm. Dương Tử bóp cổ hắn chặt hơn, đưa mặt hắn gần lại, Dương Tử từ từ nói nhưng dọng điệu như muốn bóp chết hắn ngay:
- Gia đình ta rất đẹp cho đến khi các ngươi chặn ta lại, con ta có thể đã ra đời! Nó còn không biết mặt cha nó thế nào! Ngươi hỏi xem ngươi sẽ sống được không?
Nói xong Dương Tử trực tiếp bẻ gãy cổ Tula, Đại Quỷ Đế vẫn mạnh miệng gào lên:
- Ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây! Bây tôi của chủ nhân sẽ tới sớm thôi!
Dương Tử liền đáp:
- Ngươi vẫn không nhìn xem bản thân mình như thế nào à?
Đại Quỷ Đế bây giờ thân tàn ma dại, thứ áp chế huyết mạnh đến đau đớn kia. Một giây một khắc hắn cũng chẳng muốn chịu lâu hơn, mạch máu...không toàn cơ thể hắn như muốn nổ tung lên vì cái uy áp vô lý kia. Mắt của Dương Tử bây giờ cũng chẳng còn con ngươi, nó sáng lên và rực cháy một cách mãnh liệt. Hắn dơ chân lên đạp xuống, đầu của Đại Quỷ như một quả dưa hấu bị người ta đập nát. Lúc nãy lại là nhưng gương mặt thân quen đến cản đường Dương Tử. Hàn Ma liền vỗ tay rồi nói:. Ngôn Tình Trọng Sinh
- Không ngờ chỉ một thời gian ngắn thôi mà ngươi đã mạnh như vậy rồi!
Hắn lấy ra một cái lọ, hắn mở cái lọ ra, một luồng khí tức trào ra và dần dần bao bọc lấy cơ thể của tula và đại quỷ. Chúng từ từ đứng dậy, tula bẻ lại cổ rồi gào lên:
- Tên khốn vậy mà dám bẻ cổ ta!
Dương Tử lúc nãy đang định rời đi, hắn từ từ quay lưng lại, cùng với đó sát khí toả ra không ngừng. Khiến lũ người kia bắt đầu cảm thấy khó thở, Sát Đế hay Sát Linh Đế. Hắn đi ra dùng sát khí của mình chống chọi lại với sát khí của Dương Tử. Nhưng hắn cũng dần bị đẩy lùi, hắn tức giận gào lên:
- Ngươi đã giết bao nhiêu kẻ mới có thể toả ra thứ sát khí mạnh vô lý này được chứ.
Âm Tà từ đâu lao ra hắn ném ra một chiếc gương khiến sát khí của Dương Tử bị dừng lại. Thiên Hồ Đế đi ra khỏi đám người kia, một bộ dạng đầy mị hoặc nhìn đến Dương Tử. Ả ta dịch chuyển đến ngã ngay vào người của Dương Tử, ả nói:
- Này Caca! Ta biết nhiều trò lắm, huynh muốn chơi không, mà huynh tên gì vậy?
Thấy Dương Tử không phản kháng, tula lại cười và mỉa mai hắn:
- Hahaha cũng chỉ là tên háo sắc!
Dương Tử tóm cổ ả ta lên, hắn từ từ nói:
- Để ngươi chết một cách rõ dàng vậy! Tên ta là Vô Cực, còn muốn thử ta kiểu đấy thì chưa đủ đâu!
Hắn ném ả vào đàm Hàn Ma, rồi rút Tru Đế ra gào lên:
- Vô Cực Kiếm Pháp! Sát!
Một luồng khí tức bao gọn không gian xung quanh, rồi hàng ngàn cây thương, cây kiếm đâm vào ngươi chúng. Hắn lập tức lao lên, chém bay đầu tên Sát Linh rồi nhẹ nhàng chặt đứt chân ả Thiên Hồ. Hắn nghiêng nhẹ đầu, chỉ trong nhảy mắt có hai kẻ đã không còn sức chiến đấu. Hàn Ma cùng Đại Quỷ và Âm Tà lao lên, chúng đều dùng sát chiêu đánh đến Dương Tử. Cũng chỉ tiếc cho chúng Dương Tử lại gặp vận may, lúc hắn đang định đáp trả thì bị một nguồn sức mạnh quái quỷ gì đấy đánh bay. Một đòn đấy phá nát cái thánh thể của Dương Tử và cũng tạo ra một vết nứt không gian hút Dương Tử vào trong. Còn chúng thì bị nguồn sức mạnh ấy hạ thêm hai tên, Âm Tà tức giận gào lên:
- Thù này ta không báo, Âm Tà ta không xưng mình là Đế!
Trở lại với đám người của Nhẫn Dạ khi mở ra vết nứt đi tìm Dương Tử. Họ không thấy Dương Tử còn bị lạc vào Phản Hoan giới, còn Dương Tử lúc này đã thổ huyết. Vết thương cũ chưa lành cộng với việc dùng thần thông và thánh thể. Khiến cơ thể hắn không chống đỡ được nữa mà trực tiếp bất tỉnh. Chỉ sợ còn ở lâu thêm lúc nữa hắn phải chôn thân ở đấy, lúc này cơ thể hắn đang từ từ hấp thụ một thứ gì đó.