Võ Đạo Chi Lộ

quyển 2 - chương 65: khám phá sâu trong thành trì thánh tộc nguy hiểm càng tới gần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Chí Dũng đọc cho mọi người nghe về những thứ trên bức tường. Mọi người cũng đều nháo nhào hết lên, ai cũng hỏi Chí Dũng về độ chính xác của thứ mà hắn đã nói.

Chí Dũng cũng lên tiếng trấn an mọi người:

- Mọi người cứ bình tĩnh đã, đây đều là sự thật tất cả những thứ này là thật đấy. Nếu ta không nhầm thì còn có mấy thế giới như Thần Chi Giới kia.

Vậy là cả một tiếng đồng hồ sau, mọi người đều được Chí Dũng bổ sung thêm kiến thức về thế giới. Dương Tử lúc này cũng đứng dậy mà nói:

- Mọi người vậy là đã hiểu thêm về thế giới này, giờ thì tiếp tục khám phá nới này rồi nhanh chóng ra khỏi đây. Ở đây quá lâu cũng không tốt chút nào.

Mọi người cũng đồng thanh đáp:

- Được!

Tất cả đều đứng dậy rồi tiếp tục đi sâu vào trong lâu đài, càng đi vào trong thì nó lại càng rộng. Họ vẫn tiếp tục đi vào trong nhưng vẫn chưa thấy có nguy hiểm gì. Khi họ vừa vào trong một căn phòng tiếp theo thì bỗng nhiên cánh cửa đóng lại. Từ các bức tường có những cách cửa đá mở kéo dần lên. Ở trong các bức tường có những con yêu thú bước ra. Chúng đều là dạng bán nhân, tức là bát giai yêu thú tiến hoá người. Một con yêu thú đã lên tiếng nói:

- Vậy mà lũ con người các ngươi dám đi vào đây sao?

Rồi nó toả ra uy áp khiến đa số mọi người đều không chịu nổi mà phải khụy xuống. Dương Tử gãi đáp lời hắn:

- Ờm nhưng mà ở đây có nhiều Tiên Thiên Kì lắm.

Con yêu thú kia lại cười mà nói:

- Haha cũng chỉ là có Tiên Thiên Kì.... Cái quỷ gì vậy sao Tiên Thiên Kì bây giờ là rau cỏ à!

Số phận của đám yêu thú đã được xác định, cả đám yêu thú đều bị đệ tử của Sát Phạt Điện giết sạch. Nội đan yêu thú bát giai cũng không ít có vài viên còn giữ được nguyên tinh túy. Một đệ tử của Sát Phạt Điện đang lấy nội đan của yêu thú, thì đột nhiên có một bàn tay trồi ra đấm thằng vào người đệ tử ấy. Dương Tử thấy vậy cũng lập tức chạy tới giữ cánh tay lại, nhưng không ngờ cánh tay ấy còn hất được cả hắn đi. Cánh tay ấy còn tiếp tục tấn công Dương Tử, hắn chạy tới ôm lấy vị đệ tử kia rồi lăn vài vòng trên mặt đất để tránh được tấn công của cánh tay kia. Hắn chống tay đứng dậy đưa vị đệ tử kia cho Dạ Hy mà nói:

- Muội đưa hắn đi trị thương đi!

Nói xong hắn lại lao lên đánh trả cánh tay kia, vì một lý do gì đó mà cánh tay lại không đánh trả. Nó từ từ bay lại gần chỗ Dương Tử cảm nhận khí tức của hắn một lúc. Sau đó liền nhập vào tay phải của Dương Tử, khiến hắn cảm giác như bị đốt cháy cánh tay vậy. Đau đớn vô cùng, Sát Phạt Chi Thân bỗng dưng hiện liên, khiến hắn điên cuồng đấm xuống đất. Dữ một phần lý trí hắn đã gào lên về phía mọi người:

- Tất cả tránh xa ta ra!

Nói xong hắn hoàn toàn mất kiểm soát, Chí Dũng thấy vậy liền ra tay ngăn cản. Hắn tung chiêu trói buộc về phía Dương Tử thì đột nhiên bị Dương Tử đánh trả. Dù là Thần Chi Kì đỉnh phong nhưng Chí Dũng cũng vẫn để hắn đánh bị thương. Nhẫn Dạ thấy vậy cũng lên tiếng gọi Dạ Hy:

- Dạ Hy con ra đây bố trận với ta.

Dạ Hy nghe vậy liền chạy tới đáp:

- Vâng ạ.

Hai thấy trò lấy trận kì ra rồi hô lớn:

- Thiên Kì Ma Xích Trận Pháp!

Chí Dũng dưới sự giúp sức của hai thấy trò Nhẫn Dạ cũng đã áp chế lại được Dương Tử. Dương Tử trong tiềm thức của hắn lúc này lại tiếp tục thấy những hình ảnh khi hắn đột phá lên lại Hoàng Thiên Kì. Lại là những người ấy, lại là chiến trường ấy, nhưng khác lạ là bây giờ hắn nhìn thấy những khung cảnh ấy liên tục. Chỉ là bây giờ khung cảnh hắn nhìn chỉ có hai kẻ giống hắn đang đánh nhau mà thôi. Lần nào cũng là kẻ mang một luồng hào quang chứa năng lượng tích cực chiến thắng hết lần này đến lần khác. Hắn thấy như vậy cũng quá nhàm chán nên buột miệng mà nói ra:

- Hắn lại thắng nữa à?

Dứt câu viễn cảnh này hắn nhìn thấy thì ngược lại hoàn toàn. Người kia tuy thắng nhưng lần này không còn đơn phương chiến thắng mà giết chết được tên kia nữa. Lần này hắn chỉ phong ấn được tên kia mà thậm chí còn bị thương rất nặng. Hắn quay ra nhìn về phía Dương Tử mà nói:

- Phải nhờ ngươi rồi bản thân ta ơi!

Câu nói của hắn kết thúc cũng là lúc hắn tỉnh dậy, câu nói ấy vẫn văng vẳng bên tai hắn. Nhìn lại cơ thể mình, Dương Tử thấy bản thân băng bó chằng chịt vết thương. Yên Nhi cũng vừa bưng cháo vào cho hắn, nàng thấy hắn tỉnh lại liền chạy tới oà khóc. Nàng đấm vào người hắn mà trách móc:

- Chàng lại lao đầu vào nguy hiểm nữa rồi!

Sau đó hắn cũng được kể lại mọi chuyện từ khi hắn mất đi.

Chỉ không lâu sau bị Chí Dũng cũng Nhẫn Dạ và Dạ Hy áp chế, hắn lại vùng dậy phá vỡ trận pháp mà chạy sâu vào bên trong lâu đài này. Mọi người cũng đuổi theo hắn, trên đường hắn đi cũng giết sạch yêu quái trên đường đi. Và sau đó dừng lại ở một căn phòng có một vết nứt không gian như thế kia. Yên Nhi cũng đỡ hắn ra ngoài xem vết nứt ấy, ba người còn lại thấy hắn đã tỉnh liền chạy tới mà khóc nhè với hắn. Hắn tỉnh dậy mọi người ai cũng đến hỏi thăm hắn xem còn đau không. Bấy giờ ở chỗ vết nứt có vài người trông coi ở đấy, thì đột nhiên một chấn động sảy ra. Từ vết nứt có một cánh tay không lồ thò ra bóp nát mấy người đang đứng canh. Rồi thứ ấy xé nát cái vết nhứ ấy ra mà đưa con mắt khổng lồ nhìn qua. Chí Dũng,Nhẫn Dạ và Dương Tử đồng thanh nói:

- Hư Không Chi Thú!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio