Khí tức của Dương Tử bây giờ càng lúc càng trở lên hỗn loạn, có nguy cơ nhập ma bất cứ lúc nào. Trong thức giới của hắn bây giờ, hắn là kẻ đang bị giam giữ chỉ có thể đứng nhìn người thân bị giết chết hết lần này đến lần khác. Hắn đã rất cố gắng những cũng chỉ đành buông xuôi, ngay lúc hắn đang định bỏ cuộc thì cánh tay phải của hắn có phát ra quang mang. Khiến hắn không bị giam giữ nữa, thức giới của hắn giờ chỉ còn lại tâm ma và hắn. Hắn cũng lao vào công kích không ngừng về phía tâm ma, chỉ sau một lúc Dương Tử đã đánh bại được chính cái tâm ma của mình mà thoát ra ngoài. Để trực tiếp đón nhận đòn lôi kiếp cuối cùng cũng như là mạnh nhất. Hắn cũng chống chịu lại lôi kiếp, đòn lôi kiếp này thật sự rất mạnh. Nó đánh xuống cũng khiến mặt đất chấn động nứt toác ra thậm chí còn cháy xén. Dương Tử lúc này vận lên cánh tay phải, hắn gào lên:
- Đời này có là thiên đạo hiện thân cũng không cản được ta!
Dứt câu hắn cũng dùng hai tay xé toạc đòn lôi kiếp ấy khiến nó chia ra làm hai và bay thẳng xuống đất. Đòn lôi kiếp ấy có thể phá vỡ cái trận pháp đó hơn hai mươi trận pháp sư tạo nên để giam cầm Dương Tử khi hắn đột phá xong. Cũng thuận tiện mà một mạch phá nát mặt đất khiến mặt đất có một cái hố rộng cả vài dặm. Hằng Thiên sau khi thấy hết động tĩnh liền cùng Nhẫn Dạ bay đến nơi. Dương Tử thì cũng đã kiệt sức mà ngã xuống, sau khi phải đỡ lôi kiếp và phải dùng đến cánh tay phải. Nhưng cũng đã được Hằng Thiên đỡ lại, lão bế Dương Tử nên mà nói:
- Như vậy mà lại có uy năng khủng khiếp thế. Thằng nhóc này mà đột phá trong trận chiến thì quân địch không thương cũng vong mạng không ít.
Nhẫn Dạ liền tìm đan dược trị thương cho Dương Tử mà nói:
- Nó vẫn quá mạo hiểm! Từ lúc Phá Hư Kì trở đi mấy tên đen nhẻm đấy có thể đánh lại chúng ta. Nên không nắm chắc dù là một phần cũng rất nguy hiểm.
Một lão già lại lên tiếng:
- Mong hai vị có thể trả lại đệ tử cho Lục mỗ, nếu được ta nợ hai vị một ân tình!
Nhẫn Dạ cười khẩy mà đáp:
- Nó mà là đồ đệ ngươi á? Vậy ngươi biết công phá của hắn tên gì không?
Lão già kia liền cứng họng, Nhẫn Dạ cũng nói thêm:
- Cứng họng rồi chứ gì?
Lão già lại nói:
- Đây là công pháp bị truyền mong hai vị thứ cho ta không thể nói ra!
Đột nhiên Dương Tử bật dậy, hắn quay sang nhìn lão mà nói:
- Ngươi cũng xứng làm sư phụ của bổn đế?
Lão già nghe vậy liền dùng thần niệm tấn công Dương Tử, rồi còn phát ra cả uy áp trấn lấy Dương Tử mà quát:
- Nghiệt đồ dám nói vậy với sư phụ mình à?
Dương Tử thấy hắn dở mánh khóe liền dùng thần niệm của Võ Đế uy hiếp hắn. Uy áp đến khiến hắn xanh mặt lập tức quay xe mà nói:
- Vẫn mong các vị tiền bối lượng thứ lão chỉ thấy kẻ có tư chất, nên nhất thời nổi lòng muốn thu vào môn đạo. Mong ba vị không so đo với ta ạ!
Hằng Thiên cũng nhìn chán xong lão liền quát:
- Cút!
Sau đó Dương Tử liền nhận được truyền âm của Linh Nhi, cô nàng hét lên:
- Huynh đi về phía nam là sẽ tới, khi thấy cái rừng trúc thì dừng lại đi bộ vào ta sẽ ở đấy chờ!
Dương Tử cũng lắc đầu thở dài rồi nói:
- Vẫn vậy, mà thôi chúng ta cũng nên đến đấy sớm chút nếu không sẽ chậm trễ việc mất!
Sau đó hắn cũng Hằng Thiên và Nhẫn Dạ rời đi trong ánh mắt tiếc nuối của mấy tên tông chủ ở mấy tông môn kia. Đang bay Dương Tử liền nói:
- Vậy chi bằng con cũng kể cho hai người nghe kế hoạch của con. Để có sai sót chúng ta cũng có thể sửa ngay.
Hằng Thiên suy nghĩ một hồi cũng nói:
- Cũng là chủ ý không tồi, cứ nói ra trước đi!
Nhẫn Dạ cũng gật đầu, Dương Tử nghe xong cũng nói ngay:
- Cũng đã biết thực lực của tên Diệp Huyền kia vẫn là Võ Đế, thậm chí là Võ Đế Mạt Đạo rồi. Nên đánh trực diện với hắn càng không phải là chủ ý hay, nên con đang muốn từ từ hạ độc vào nguồn nước của lũ Diệp Thiên Tông đấy. Rồi từ từ để chúng ngấm độc vào cơ thể, sau đó sẵn lợi dụng đan dược của Đan Dược Trường cung cấp cho chúng, cũng đem đi cho độc vào. Vậy là chỉ chưa đầy hai tháng dù có là Võ Đế Mạt Đạo cũng thành cái xác khô mà thôi!
Hằng Thiên cũng xoa cằm rồi nói:
- Nó cũng là chủ ý không tồi đấy!
Nhẫn Dạ đột nhiên ngắt lời Hằng Thiên mà nói:
- Nhưng chẳng nhẽ có độc chúng lại không để ý sao? Có là vậy thể lực chúng cũng giảm rồi cũng sẽ có nghi ngờ. Trừ phi...
Chưa để hắn nói hết câu Dương Tử gật đầu mà nói:
- Đúng đấy ạ! Chính là Vô Tinh Độc Tâm!
Hằng Thiên vì không nghiên cứu độc dược nên liền hỏi:
- Nó là độc gì vậy? Sao ta chưa từng nghe qua vậy?
Dương Tử cũng giải thích luôn cho lão nghe:
- Nó là loại độc đặc biệt, người bị chúng chắc chắn sẽ không bị gì nhưng khi người hạ độc ra lệnh là độc sẽ phát tác khiến nạn nhân đau đớn vô cùng. Càng là nôn thốc nôn tháo, thậm chí là tu vi sụt giảm càng là không màu không mùi và không vị. Thứ này được chế tạo bới Vạn Độc Minh Vương, và cũng chỉ xuất hiện hơn 2000 năm gần đây, mà chỉ có thứ duy nhất phát hiện được nó là dơi. Nên rất khó để nhận biết!
Hằng Thiên thấy vậy liền cười lớn:
- Hahaha vậy mà thằng nhóc như con cũng độc ác ra phết!
Lão nói xong cũng là lúc họ đến rừng trúc, thì đã thấy mọi người ai ai cũng đứng đấy đợi hắn. Có Yên Nhi,Bắc Phi,Linh Nhi và Dạ Hy họ đều đứng chờ hắn. Khi thấy bóng hình hắn đáp xuống bốn cô nàng liền chạy đến ôm hắn. Đệ tử Sát Phạt Điện cũng đầy đủ, họ đã làm nơi đóng trại cạnh Đan Dược Trường. Tông chủ của Đan Dược Trường Thanh Kỷ cũng cúi đầu chào hai lão già Hằng Thiên và Nhẫn Dạ. Cô nàng cũng liền nói:
- Vậy thì mọi người cứ đi vào trong đã, rồi bàn việc cũng chưa muộn.
Dương Tử liền nói:
- Thanh Kỷ tỷ à! Ta cũng đã có kế hoạch đầy đủ rồi, cũng chỉ mong là Đan Dược Trường giúp ta mà thôi. Vậy thì Diệp Thiên Tông cũng sẽ không còn tồn tại ở cái thế giới này nữa!