Dương Tử sau khi bế Hình Ân đã tăng tốc chạy trốn khỏi con yêu thú thập tam giai. Những con yêu thú có cấp độ như vậy chỉ có thể trên cấp bậc Thần Chi Kì. Nên buộc Dương Tử phải chạy trốn nếu không muốn một mất một còn với nó. Ở Đan Dược Trường lúc này Nhẫn Dạ đang đi tìm Dương Tử. Đến phòng ngủ của hắn và mấy cô vỡ rốt cục cũng chẳng thấy hắn đâu. Nhẫn Dạ gãi đầu khó hiểu rời đi, nhưng vẫn không quên để lại tờ giấy có nội dung như sau " Ngươi mà về thì đến chỗ vi sư sớm chút có cái này cần người giúp ta ". Cơ Minh đang nói chuyện với Chí Dũng thì đột nhiên mắt đau nhói. Hắn đau đớn gào lên:
- Cẩu hệ thống! Lại không báo trước đã làm rồi!
Hệ thống chắc cũng có ấp ức nên đã trả lời Cơ Minh:
- Thế ngươi phải bảo Vô Cực huynh của nhà ngươi xem hắn làm gì. Phải kinh động đến thiên đạo thì thần nhãn mới tự khởi động.
Chí Dũng thấy Cơ Minh đau đớn như vậy cũng hỏi hắn:
- Ngươi lại nhìn thấy gì vậy nhóc? Không phải hệ thống nhà ngươi lại chơi ngươi đấy chứ?
Cơ Minh buộc lại khăn bịt mắt mà nói:
- Tiền bối! Giờ ta phải đến Âm Địa! Ngay bây giờ, nếu không đi Vô Cực huynh sẽ gặp nguy hiểm mất!
Chí Dũng liền nói:
- Ngươi biết bói toán không?
Cơ Minh gãi đầu hỏi:
- Có! Nhưng giờ đâu phải là lúc để bói toán chứ?
Chí Dũng nghe hắn biết bói toán liền nói:
- Giờ thì bói thử vận khí của ta và cả cái Đan Dược Trường này đi!
Cơ Minh liền nói:
- Nhưng...
Chưa để hắn nói Chí Dũng phẩy tay bảo:
- Cứ làm đi! Rồi sẽ biết lý do sau!
Cơ Minh cũng đành làm theo, hắn bói hai quẻ và nói:
- Đều sáng hơn mọi hôm!
Chí Dũng nghe vậy lấy thêm bình rượu ra nói:
- Vậy thì uống tiếp! Kệ hắn đi bây giờ vận khí của hắn đang cao đến trời luôn rồi! Không cần lo đây!
Cơ Minh nghe vậy cũng hỏi lại hệ thống:
- Nếu ta làm vậy ngươi có thưởng thêm cho ta không?
Hệ thống hỏi:
- Kí chủ nghĩ nó là việc đại cục thì cứ làm, chắc chắn hệ thống sẽ tặng quà nhưng sẽ tùy thuộc theo việc làm của kí chủ.
Nghe hệ thống nói xong Cơ Minh liền uống tiếp với Chí Dũng. Thằng đệ đệ thì đang uống rượu còn Dương Tử đang phải chạy chối chết khỏi con yêu thú kia. Hắn sau một lúc hỏi Long Tổ được nó trả lời:
- Nó là Lôi Tịch Lân Hiểm. Nó chạy không nhanh, phòng thủ không tốt nhưng nó đánh rất thấm đấy. Một tia điện của nó cũng có thể dẹp sạch mấy ngọn núi rồi đấy.
Dương Tử nghe xong đơ mặt ra gào lên:
- Cái gì vậy? Sao ngươi cứ đuổi theo bọn ta vậy?
Hình Ân lúc này liền nói:
- Huynh đặt ta lên cổ huynh đi! Ta sẽ tấn công nó! Huynh chịu đựng một lát!
Chỉ thấy cô nàng lấy cung tên ra, bắn liên tiếp 5 mũi tên về phía con yêu thú. Sau đó cô nàng búng tay và nói:
- Ngủ Hành Thần Tiễn Trận!
Lúc này đằng xa kia con Lôi Lân kia đã bị trận pháp đây khống chế lại. Nhưng Hình Ân cũng mất thăng bằng, đang trên đã ngã khỏi người Dương Tử. Thì cũng đã được hắn đỡ lại, nhưng cả hai lại rơi vào một cái hang động nào đấy. Dương Tử liền vui mừng reo lên:
- Cuối cùng cũng đến đây rồi!
Hình Ân khó hiểu cũng lên tiếng hỏi:
- Huynh cần đến nơi này á?
Dương Tử chạy gần tới bức tường đá rồi nói:
- Đúng vậy ta đến đây để tìm nó! Man Thiết và Kim Diệp Thiết!
Hình Ân cũng hỏi tiếp:
- Huynh cần chúng để luyện vũ khí hả?
Dương Tử liền gật đầu mỉm cười nói:
- Không chỉ luyện vũ khí không, ta còn cần làm và thứ nữa!
Phía Cơ Minh lúc này đang ngồi đánh cờ thì hệ thống nổi lên thông báo:
- Vì bạn đã phán đoán đúng sự kiện của kẻ bí ẩn nên phần thưởng lần này sẽ là: Thông thạo bói toán đỉnh cấp x1 thuốc giảm tác dụng phụ của thần nhãn x2.
Cơ Minh cũng suy nghĩ:
- Cái khí vận vô lý gì vậy?
Dương Tử lúc này cũng đã bế được Hình Ân lên trên mặt đất. Sau đó hắn hét lớn:
- Vô Cực Kiếm Pháp! Diệt!
Hắn nói xong cái hố bị rất nhiều luồng kiếm khí chém đến, khiến nó phát nổ. Nhưng động tĩnh cũng thu hút con Lôi Lân chạy đến, Dương Tử lại tiếp tục bế Hình Ân chạy đi. Sau một hồi dùng ảnh bộ thì hắn và Hình Ân cũng thoát được. Dương Tử và Hình Ân dừng chân ở một căn phòng nào đó. Họ ngồi xuông nghỉ ngơi một lúc, Dương Tử đột nhiên lên tiếng hỏi Hình Ân:
- Muội có muốn ra khỏi nơi này không, cùng ta trở về thế giới của ta?
Hình Ân cũng đáp lời:
- Ta cũng không biết nữa. Sau khi đạt được cái danh Thần Tiễn thì ta cũng chẳng còn nơi nào về nữa. Ta liên tục bị yêu thú đuổi giết, và ta dừng chân ở thôn làng nào dù chỉ là một chút. Nơi đấy cũng sẽ bị phá hủy, đến cỏ cũng chẳng còn.
Dương Tử liền đứng lên vươn vai mà nói:
- Vậy thì trở về thới giới của ta cùng ta đi! Nếu muội chẳng có mục đích gì ngoài sống sót khỏi yêu thú thì đi cùng ta đi!
Hình Ân vẫn do dự nói:
- Nhưng ta đi đến đâu đem hủy diệt đến đó! Nếu về đó không chừng thế giới của huynh cũng sẽ bị hủy trong tay ta mất!
Dương Tử lại nói tiếp:
- Chúng không thể vượt qua khe nứt do Man Thần để lại đâu! Vậy đi cùng ta chứ?
Vừa nói hắn vừa chìa tay về phía Hình Ân, cô nàng cũng cầm lấy tay hắn đứng lên vui vẻ nói:
- Được! Ta đi cùng huynh!