Võ Đạo Đan Tôn

chương 1010: con đường màu trắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Yêu tộc?

- Sơn mạch Thiên Vẫn là chỗ trú của đế quốc yêu tộc, rất có thể.

- Đi, mau vào trong, không thể để yêu tộc nhanh chân đến trước.

- Dù là ai nếu dám cướp báu vật của chúng ta, yêu tộc hay nhân tộc đều giết không tha!

Đám người La Bàn lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt hung tợn, hầm hừ lao vào sơn cốc.

Trong đại điện, Lâm Tiêu bị đám tượng đá yêu thú bao vây, rơi vào tình huống nguy hiểm.

Keng keng keng!

Một đống tượng đá yêu thú từ bốn phương tám hướng ập đến. Móng vuốt hung mãnh, cái đuôi to khủng bố đánh ra tiếng đinh tai giữa hư không. Lâm Tiêu ung dung di chuyển trong đó, nhích người né tránh, Lôi Đình đao nhìn chậm nhưng thực ra rất nhanh, mỗi nhát đao vừa đúng chặn lại hoặc tránh đi các đòn công kích.

Các tượng đá yêu thú bị Lâm Tiêu đánh bay, không chịu nổi một kích của hắn. Dù vậy số lượng tượng đá quá nhiều, Lâm Tiêu chỉ có thể đi thẳng, chậm rãi đến gần con đường tận cùng đại điện.

Trong chém giết Lâm Tiêu nhạy bén quan sát thấy điều lạ:

- A?

Sau lưng bầy tượng đá yêu thú có phù văn huyền diệu chuyển động, vô cùng thâm ảo, chắc là nguồn lực lượng của chúng nó.

Lâm Tiêu lòng máy động thầm nghĩ:

- Những tượng đá yêu thú này là dựa vào trận pháp điều khiển sao?

Lâm Tiêu vận chuyển ngay Cửu Tinh Ngạo Thế quyết. Trận văn trên lưng tượng đá yêu thú lập tức trở nên rõ ràng trong cảm giác của Lâm Tiêu, điểm nối trận pháp, mắt trận hiện rõ trong đầu hắn.

Lâm Tiêu hét to một tiếng:

- Mở ra!

Các đao quang bay ra chém vào mắt trận trên lưng bầy tượng đá yêu thú.

Răng rắc!

Mắt trận bị chặt đứt, tượng đá yêu thú ngừng công kích. Móng vuốt chém ra giữa không trung khựng lại, tia sáng trong mắt tan biến, chúng nó thành đống đá vụn.

Mắt Lâm Tiêu như điện, đúng như hắn nghĩ, chỉ cần chặt đứt mắt trận, mất nguồn cung cấp năng lượng là tượng đá yêu thú không còn năng lực công kích nữa.

Lâm Tiêu biết được điểm yếu của tượng đá yêu thú, hắn vung chiến đao làm các tượng đá yêu thú liên tiếp khựng lại thành đống đá vụn.

Khoảng nửa chén trà sau Lâm Tiêu bình yên đi qua đại điện.

Lâm Tiêu ngoái đầu nhìn đại điện hỗn độn, thở phào nhẹ nhõm. Đúng là Lâm Tiêu rất mạnh, nhưng nếu không có sơ hở trận pháp hắn sẽ tốn nhiều công sức để đến góc bên này đại điện. Mặc dù không nguy hiểm mạng sống nhưng tốn nhiều công sức, rất có thể Lâm Tiêu sẽ trả giá nhất định.

Lâm Tiêu tạm nghỉ lấy sức, giương mắt nhìn phía trước. Sau đại điện có một con đường trắng tinh, dài vạn thước, mơ hồ thấy cuối đường, không có gì đặc biệt. Nhưng trong mắt Lâm Tiêu thấy đường hầm này đầy quái lạ.

Lâm Tiêu cảnh giác bước vào con đường màu trắng. Hai chân Lâm Tiêu vừa đạp xuống đất thì đột nhiên . . .

Ong ong ong!

Đằng trước bắn ra một cột sáng màu trắng, thô cỡ nắm tay, tốc độ nhanh vượt qua phản xạ của Lâm Tiêu, như thể vượt qua khoảng cách không gian đến trước mặt hắn.

Lâm Tiêu chỉ kịp giơ chiến đao lên đã bị cột sáng bắn trúng.

Ầm ầm ầm!

Lâm Tiêu bay ngược ra, nội tạng chấn động. Lực lượng cường đại dẫn đến sóng khí làm con đường màu trắng run rẩy. Tay phải Lâm Tiêu cầm Lôi Đình đao tê dại.

Lâm Tiêu biến sắc mặt, công kích quá mạnh, lực công kích của cột sáng màu trắng trên cả tượng đá yêu thú. Quan trọng nhất là không cho người thời gian phản ứng. Lâm Tiêu lắc người, công kích dán sát người hắn lướt qua, hoàn toàn không tạm dừng, nhanh đến mức hắn không kịp vận dụng Hư Không áo giáp.

Lâm Tiêu ngước lên nhìn, xung quanh con đường màu trắng lấp lánh các đốm sáng. May mắn Lâm Tiêu chỉ mới bước vào con đường, nếu đi đến giữa đường, bị hàng trăm cột sáng màu trắng tấn công, bị đánh trúng thì không chết cũng trọng thương.

Lâm Tiêu trầm ngâm:

- Làm sao đây?

Lâm Tiêu chợt nảy một ý.

Con đường dài vạn thước, nếu đã không kịp phản ứng vậy thì đơn giản mặc kệ nó, lợi dụng hư không chuyển hoán trên Hư Không áo giáp lao vọt qua là được.

Ong ong ong!

Lâm Tiêu lòng máy động, Hư Không áo giáp hiện hình trên người hắn. Lâm Tiêu khởi động Hư Không áo giáp, chợt biến mất tại chỗ lại xuất hiện trong đường hầm trắng tinh cách mấy trăm thước.

Xẹt xẹt xẹt!

Trong khoảnh khắc có gần mười cột sáng màu trắng từ bốn phương tám hướng bắn tới, xuyên thấu cơ thể Lâm Tiêu. May mắn trước khi cột sáng màu trắng bắn trúng thì Lâm Tiêu lại lần nữa thúc đẩy hư không chuyển hoán, xuất hiện cách vài trăm thước.

Xẹt xẹt xẹt!

Lâm Tiêu cứ thế thoáng hiện trong đường hầm, mỗi lần dùng hư không chuyển hoán hắn không tạm dừng tiếp tục vận chuyển, tàn ảnh lướt qua, trong đường hầm giăng đầy cột sáng màu trắng nhưng không trúng được góc óc Lâm Tiêu.

Đường hầm dài vạn thước, Lâm Tiêu sử dụng hư không chuyển hoán chỉ mấy giây là bình yên đi qua.

Lâm Tiêu đứng ở đầu bên kia con đường, hắn thở phào nhẹ nhõm. Dựa vào nắm giữ áo nghĩa không gian, Lâm Tiêu không có Hư Không áo giáp trợ giúp vẫn có thể vượt qua con đường màu trắng này, nhưng quá trình sẽ không nhẹ nhàng.

Con đường trắng tinh cực kỳ nguy hiểm đã ở phía sau, trước mặt Lâm Tiêu là cánh cửa đá hùng vĩ. Cửa đá cao lớn đóng kín, toát ra khí tức viễn cổ hồng hoang.

- Mở!

Lâm Tiêu thấy cửa đá không có cấm chế nguy hiểm gì, hắn vỗ chưởng cách không đẩy cửa đá nặng nề.

Ầm ầm ầm!

Cửa đá to lớn dóng kín bao nhiêu năm mở ra như mở một đoạn lịch sử xa xưa. Lâm Tiêu nín thở nhìn chằm chằm đằng trước cánh cửa, tập trung hết sức không bỏ qua chi tiết nào.

Ong ong ong!

Ánh sáng chói mắt chiếu ra từ khe hở cánh cửa suýt làm Lâm Tiêu mù lòa, theo sau là một cột sáng màu trắng đậm đặc đập mạnh vào người hắn.

Không kịp tránh, cũng không cần né, thần hồn của Lâm Tiêu đã sớm phát hiện cột sáng màu trắng là nguyên khí thiên địa cô đọng đến cực độ, không có một chút lực công kích. Lực lượng nguyên khí cường đại phục hồi chân nguyên tinh thần lúc trước Lâm Tiêu đã tiêu hao.

- Là cực phẩm nguyên thạch!

Thần hồn Lâm Tiêu thẩm thấu vào trong nhà đá trước mặt, tim hắn tràn ngập sợ hãi và vui mừng. Xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu là một ngôi nhà đá hơi hùng vĩ. Chính giữa có một bệ cao, trên bệ đặt một đống nguyên thạch. Nguyên khí thiên địa đậm đặc và ánh sáng trắng chói mắt phát ra từ số nguyên thạch này.

Những nguyên thạch mỗi viên to cỡ nắm tay, trắng tinh như ngọn đèn chân không, ánh sáng tụ tập lại cực kỳ chói mắt, rất dễ làm người mù lòa.

Lâm Tiêu đã thấy nhiều báu vật trong Sinh Tử Quỳnh Lâu, giết nhiều thiên tài, tài sản trên người hắn tuy không bằng Vương giả Sinh Tử cảnh nhưng nhiều cực phẩm nguyên thạch như vậy đã làm hắn hơi rung động.

- Nhiều cực phẩm nguyên thạch quá, có khoảng ba ngàn khối. Một khối cực phẩm nguyên thạch giá một ức, ba ngàn tức là ba ngàn ức.

Thần hồn Lâm Tiêu quét qua biết ngay số lượng đại khái đống cực phẩm nguyên thạch, tính ra giá trị.

Nguyên thạch chia ra hạ phẩm nguyên thạch, trung phẩm nguyên thạch, thượng phẩm nguyên thạch, cực phẩm nguyên thạch, cung cấp cho Chân võ giả, võ giả Hóa Phàm Cảnh, võ giả Quy Nguyên cảnh, võ giả Sinh Tử cảnh hấp thu. Một khối hạ phẩm nguyên thạch giá trị một trăm lượng, một khối trung phẩm nguyên thạch giá trị một vạn lượng, thượng phẩm nguyên thạch giá trị một trăm vạn lượng. Cực phẩm nguyên thạch có giá một khối là một ức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio