Võ Đạo Đan Tôn

chương 1195: hài cốt long tộc (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đã như vậy, chúng ta lập tức lên đường đi, gần đây danh tiếng tiểu tử kia tựa hồ rất thịnh, vừa vặn đấu với hắn một hồi, xem thử tột cùng là nhân vật như thế nào.

Vô Song Vương cười lạnh nói.

- Có Vô Song Vương ra tay, tự nhiên mã đáo thành công.

Văn Dược Vương nở nụ cười.

Tin tức Lâm Tiêu một người đánh bại tam đại Vương giả nhị trọng đỉnh phong như Long Trượng Vương, Văn Dược Vương đã tìm hiểu rõ ràng, luận thực lực, Văn Dược Vương mới nắm giữ hai mươi lăm đạo Không Gian Đạo Văn ngay cả đám Bạo Châm Vương cũng không bằng, tất nhiên không có khả năng đánh chết Lâm Tiêu, bởi vậy hắn âm thầm hao tốn một cái giá lớn, thỉnh động Vô Song Vương đang bế quan ở thành Nhân Minh, chính là để không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

- Băng Đao, ngươi theo ta cùng đi vào, mấy người còn lại không cần vào chiến trường Cổ Tộc, ở chỗ này trông coi, nếu Lâm Tiêu kia rời khỏi chiến trường Cổ Tộc, lập tức đưa tin cho ta.

Văn Dược Vương nói với mấy người sau lưng, Cổ Tộc chiến trường nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, Băng Đao Vương là người mạnh nhất trong mấy tên tùy tùng của hắn, nắm giữ hai mươi bảy đạo Không Gian Đạo Văn, không kém gì đám Bạo Châm Vương, về phần mấy người khác, còn kém không ít, mang vào cũng chỉ vướng víu.

- Vâng.

Mấy người cung kính đáp.

Lập tức, ba người Văn Dược Vương rời khỏi sơn cốc, tiến nhập vào trong miệng hạp cốc nhập Chiến trường Cổ Tộc.

Chít chít chít.

Ba người mới vừa tiến vào Chiến trường Cổ Tộc không bao lâu, đã bị một đoàn oan hồn vây quanh lấy.

- Băng Vũ Tuyệt Luân.

Băng Đao Vương rút ra băng đao bên hông, chém ra một tuyệt chiêu.

Hàn Băng chi khí mãnh liệt tràn ngập, trong hư không, trên trăm đầu oan hồn bị đống kết lại, răng rắc xoạt, khối băng theo đó vỡ vụn, hóa thành tinh phấn đầy trời, đổi lại là sinh vật huyết nhục, dưới một kích mạnh như vậy không chết cũng phải trọng thương, nhưng những oan hồn này lại khác, thân sau khi khối băng nát bấy lại lần nữa tụ cùng một chỗ, thét chói tai lần nữa tấn công đến.

- Đáng giận, những oan hồn này sao giết không chết, thật sự là khó chơi.

Với tư cách là Vương giả quanh năm sinh tồn ở Man Hoang Cổ Địa, Chiến trường Cổ Tộc bọn hắn không phải lần đầu vào, tất nhiên biết rõ sự khó chơi của oan hồn.

Trên thực tế, những oan hồn này rất khó uy hiếp được những Vương giả nhị trọng đỉnh phong như bọn hắn, nhưng một mực bị oan hồn quấn quít lấy cũng là chuyện cực kỳ phiền phức, giả như bị tồn tại đáng sợ hơn nhìn chằm chằm vào thì lại càng được không bù mất.

- Để cho ta tới.

Văn Dược Vương sắc mặt âm trầm, trong tay đột nhiên xuất hiện một đoàn nguyên hỏa, nhiệt độ cao mà nguyên hỏa phát ra lập tức bức lui một mảng oan hồn.

Chít chít chít.

Nhưng những oan hồn này cũng không rời đi, trong tầm mắt ba người bọn họ, ngược lại có càng nhiều oan hồn bao vây đến.

- Mẹ nó, tại sao có thể có nhiều oan hồn vậy chứ?

Băng Đao Vương trợn mắt há hốc mồm, nhiều oan hồn như thế, hắn tiến vào Chiến trường Cổ Tộc nhiều lần nhưng đây là lần đầu nhìn thấy, oan hồn tuy rằng không tính đặc biệt đáng sợ, nhưng nhiều oan hồn như vậy, một khi tách ba người bọn họ, cũng sẽ có uy hiếp rất lớn.

- Để cho ta tới.

Vô Song Vương một mực lạnh lùng nhìn xem rốt cục nhíu mày, đi tới.

- Thiên Điệp Chưởng.

Chân Nguyên ngưng kết, Vô Song Vương vỗ ra một chưởng, tầng tầng lớp lớp chưởng ấn phảng phất như sóng biển không ngừng vỗ về trước, đánh cho hàng trăm hàng ngàn đầu oan hồn ở trước nát bấy, quét ra một đầu thông đạo trống trải .

- Đi.

Mang theo Băng Đao Vương và Văn Dược Vương, thân hình Vô Song Vương chấn động, hóa thành lưu quang chạy ra khỏi vòng vây của oan hồn.

Không bao lâu, bọn người Nghê Chấn mặc áo choàng, mặt mang mặt nạ màu bạc xuất hiện trong Chiến trường Cổ Tộc.

- Ân? Nhiều oan hồn như vậy?

Không Linh Vương Nghê Chấn và Thiết Kiếm Vương Triệu Vô Tuyệt sắc mặt mạnh biến đổi, oan hồn bọn họ không phải không biết, hơn một ngàn đầu oan hồn bọn hắn có lẽ không quan tâm, nhưng oan hồn trước mặt không khỏi cũng quá nhiều đi.

- Tiểu tử kia sẽ không chết dưới tay những oan hồn này đấy chứ?

Thiết Kiếm Vương nhíu mày.

- Vẫn còn sống!

Cổ Luân Vương cười lạnh một tiếng, đạm mạc nói:

- Hai người các ngươi không cần sợ, theo sát ta.

Ba người nhảy vào trong bầy oan hồn phía trước, thể nội Cổ Luân Vương đột nhiên lan ra một cổ quang hoàn hư vô, bao phủ ở phạm vi mấy chục thước, khiến Thiết Kiếm Vương và Không Linh Vương thấy được một màn quỷ dị, oan hồn đủ khiến bọn hắn kinh hồn táng đảm sau khi tiến vào phạm vi quang hoàn hư vô kia liền lập tức thét chói tai, hóa thành hư vô, biến mất không thấy gì nữa.

Mà oan hồn còn lại chung quanh càng giống như nhìn thấy quỷ vậy nhao nhao nhượng bộ ra, đôi mắt huyết sắc bạo ngược điên cuồng nhìn qua Cổ Luân Vương tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.

Một màn này khiến Thiết Kiếm Vương và Không Linh Vương hít một hơi khí lạnh, oan hồn không có trí tuệ và tư duy, chỉ có bản năng thôn phệ khí huyết, coi như là đối mặt Vương giả Cường giả Sinh Tử cảnh tam trọng bọn nó cũng dám nhào lên, nhưng ở trước mặt Cổ Luân Vương lại sợ hãi như thế, Hồn Tông quả nhiên đáng sợ.

Dưới sự dẫn dắt của Cổ Luân Vương, ba người không tránh không né, dọc theo một đường trực tiếp đâm về phía oan hồn rậm rạp chằng chịt, ven đường tất cả oan hồn đều kêu rên, tránh lui sang hai bên, hình thành một đầu thông đạo rộng rãi.

Bên trong Chiến trường Cổ Tộc, Lâm Tiêu không dừng lại ở ngoại vi, không ngừng xâm nhập vào trong.

Một ngày qua đi, Lâm Tiêu đại khái hiểu được một ít chi tiết về Chiến trường Cổ Tộc.

Chiến trường Cổ Tộc hẳn là một chiến trường cực lớn, bởi vì không cách nào xuyên thẳng qua hư không, coi như là toàn lực chạy đi, muốn đi vào chỗ sâu nhất, cũng cần phải tốn một thời gian ngắn.

Đáng sợ hơn chính là, năm đó chém giết ở Chiến trường Cổ Tộc không biết là những chủng tộc nào, trải qua hơn vạn năm diễn biến, nơi này đã biến thành một mảnh Tử Vong Mộ Địa vô cùng khủng bố, ven đường nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, từng bước kinh tâm, ngoại trừ oan hồn, thi hài các loại..., bất kỳ vật gì nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng cũng có thể hóa thành uy hiếp tử vong ngay.

Lâm Tiêu đã gặp phải một lần, lúc đi qua một khối "nham thạch màu đen", "nham thạch màu đen" kia lại đột nhiên nhúc nhích, bao lấy hắn vào trong cũng may Lâm Tiêu thời khắc cảnh giác, trong một phần vạn cái nháy mắt liền lập tức phản ứng, lúc này mới thoát chết, sau khi đánh nát "nham thạch màu đen", ở bên trong, Lâm Tiêu thấy được không ít cặn Vương giả chi binh hủy hoại, hòa tan, hiển nhiên Vương giả từng chết ở bên trong không chỉ một người, mà "nham thạch màu đen" này ngay cả Vương giả chi binh cũng có thể hòa tan, nếu bị nó triệt để bao lấy, hậu quả có thể nghĩ..

Trên đường đi, Lâm Tiêu cũng thấy được một ít Vương giả Yêu tộc, Man tộc cùng với Nhân tộc, bất quá ở Chiến trường Cổ Tộc mọi người luôn đề phòng lẫn nhau, cho dù là giữa đồng tộc nhìn thấy cũng sẽ tránh đi xa xa, dù sao người tới nơi này mục đích chủ yếu đều là tầm bảo, muốn chém giết thì thường sẽ đi những cấm địa khác ở Man Hoang Cổ Địa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio