Võ Đạo Đan Tôn

chương 1210: binh chia làm hai đường (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ phút này cự li giữa hắn và Vô Song Vương chỉ hơn một ngàn dặm. Tại chiến trường Cổ Tộc, bất kể dựa vào linh hồn lực hay là dùng chân nguyên để truyền âm, đều không thể xuyên thấu cự ly ngàn dặm.

Chỉ có nhờ trong cơ thể bộc phát ra khí tức mạnh nhất, mới khả năng thu hút được sự chú ý của Vô Song Vương ở xa xa. Đó cũng là phương thức liên lạc mà bọn họ trước đây đã thương lượng kĩ.

Một khi có ai trong bọn họ gặp phải Lâm Tiêu hoặc gặp nguy hiểm nào đó, liền phóng xuất ra khí tức mạnh nhất, khi đó hai người khác sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.

- Muốn gọi viện binh sao?

Lâm Tiêu không nhanh không chậm, vẻ mặt thản nhiên .

- Tiểu tử, ngươi chết đã đến nơi còn không tự biết, quả nhiên ngu xuẩn ghê gớm.

Băng Đao Vương cười nhạo một tiếng, hắn biết chính mình không bằng Lâm Tiêu. Nhưng hắn không cho rằng, chính mình không có khả năng ngay cả gắng sức cầm cự một thời gian chờ tới khi Vô Song Vương đến . Dầu gì thì hắn cũng là cường giả nắm giữ hai mươi bảy đạo không gian Đạo Văn .

- Kẻ phải chết người kia sẽ là ngươi.

Lâm Tiêu rốt cục hành động, lao thẳng về hướng Băng Đao Vương.

- Buồn cười.

- Phong .

Băng Đao Vương xuất thủ. Hắn tu luyện chính là chân nguyên hệ Băng, đao pháp ý cảnh cũng là băng thuộc tính. Bởi vì sau khi đột phá cảnh giới Sinh Tử hắn dùng vũ khí là một thanh băng đao, nên Võ Giả trên giang hồ đều gọi hắn là Băng Đao Vương.

Lúc này Băng Đao Vương vừa ra tay, ánh đao mù mịt, khí tức lạnh như băng lan tràn khắp nơi. Chúng làm đóng băng đường đi, toan tính và làm đông lại hư không trước Lâm Tiêu.

- Băng Vũ Tuyệt Luân.

Đao khí Hàn Băng tràn ngập, sau khi phong tỏa hết mọi đường tiến tới của Lâm Tiêu, khí thế của Băng Đao Vương lại biến đổi, hắn bổ ra một đao về hướng tới Lâm Tiêu .

Rắc rắc rắc.

Cột không khí đóng băng bị nứt ra, giống như trên mặt hồ băng phá vỡ một khe nứt lớn, đao mang lạnh lẽo đánh đâu thắng đó, chém sắt như bùn.

Lâm Tiêu không buồn nhìn hư không bị đông lại. Long Văn Đao ra khỏi vỏ, một đao chém đi ra ngoài. Bởi vì tốc độ quá nhanh, lưỡi đao ở trong hư không bị đông lại chỉ xé rách ra một vết nứt mỏng như cánh ve. Nhị Trọng đao hồn tràn ngập, nhanh đến mức khiến cho Băng Đao Vương không còn kịp phản ứng nữa.

- A .

Băng Đao Vương kêu thảm một tiếng, một cánh tay bay đi ra ngoài.

Không muốn lãng phí thời gian, Lâm Tiêu vừa ra tay chính là dùng Nhị Trọng đao hồn và thúc dục Man Vương Sáo Trang.

Băng Đao Vương căn bản không ngờ được, tuyệt kỹ mà hắn nổi danh đối với Lâm Tiêu có được Man Vương Sáo Trang mà nói, thì ngay cả năng lực khiến cho Lâm Tiêu bị rụng một cọng lông hắn cũng không có.

Ngược lại là chính hắn, tuy nói trên người mặc áo giáp phòng ngự, nhưng trên cánh tay lại không có áo giáp hộ thể, vẻn vẹn chỉ có chân nguyên bảo vệ. Cho nên trong nháy mắt liền bị chặt đi một tay.

- Cái gì? Man Vương Sáo Trang, hơn nữa một đao vừa rồi kia, là Nhị Trọng đao hồn .

Băng Đao Vương lộ ra sự kinh hãi. Thực lực của Lâm Tiêu vốn là trên hắn, nay lại mặc vào Man Vương Sáo Trang khiến cho chính mình chỉ còn là một mục tiêu di động. Hơn nữa lúc trước chém một đao, thực lực khủng bố mà Lâm Tiêu đã thể hiện ra ngoài đủ để khiến cho Băng Đao Vương sợ. Lần đầu tiên hắn cảm giác được, chính mình đã tính sai .

- Băng Phong Trấn Áp .

Vẻ mặt Băng Đao Vương đờ đẫn, nhưng không có nghĩa là hắn có lối suy nghĩ và phản ứng đờ đẫn. Chỉ trong nháy mắt, hắn liền đưa ra phản ứng, chân nguyên trong cơ thể chỉ trong nháy mắt được thúc dục đến mức tận cùng. Vô số khí lạnh tràn ngập làm cho hư không đông lại, đồng thời chính bản thân hắn xuất ra một chiêu mạnh nhất đánh thẳng về hướng Lâm Tiêu .

Mà bản thân hắn thì không nói hai lời, xoay người liền phóng thật nhanh về hướng Vô Song Vương .

- Phá .

Đối mặt núi băng khủng bố đè xuống, Lâm Tiêu tiện tay phát huy ra một đao. Ánh đao xanh thẳm thật giống bông hoa nở rộ, trong nháy mắt đánh trúng núi băng cực lớn làm nó nát bấy. Thân hình chợt lóe, trong tay Lâm Tiêu bắn ra một đạo ánh đao để đuổi theo hướng Băng Đao Vương.

- Hàn Băng Thủ Hộ .

Băng Đao Vương trở tay bổ ra một đao, đồng thời trên người xuất hiện tầng tầng băng cứng, bắt đầu tự đóng băng chính mình.

Phản kích như vậy, đối với Lâm Tiêu mà nói, quả thực chỉ là loại không chịu nổi một kích. Ánh đao vừa xoắn lại một cái, đao mang do Băng Đao Vương phát huy ra liền chia năm xẻ bảy tựa như gỗ mục .

- Lôi Chi Tài Quyết .

Tia chớp cường đại hơn từ trên trời giáng xuống vào giữa đỉnh đầu Băng Đao Vương. Răng rắc một tiếng, lớp băng cứng trên người Băng Đao Vương phảng phất trang giấy, liền tan thành tro bụi.

Trong tia chớp lan tràn, thân hình Băng Đao Vương khựng lại, ngay sau đó, cả người liền bị ánh chớp ngập trời chôn vùi. Sau một khắc, thân thể hắn đã tan xương nát thịt, sức sống tiêu tan. Ngay cả cơ hội cho huyết nhục từ từ tái sinh cũng không có.

Nhặt lên vũ khí, hộ giáp và không gian Giới Chỉ của Băng Đao Vương , Lâm Tiêu cũng không thèm nhìn thêm, xoay người rời khỏi chỗ này.

Chỉ sau hơn mười lần hô hấp.

Một bóng người đột ngột hiện lên tại địa điểm đôi bên vừa đánh nhau, đúng là Vô Song Vương.

- Băng Đao Vương đã chết?

Linh hồn lực khuếch tán nở ra trong phạm vi rộng lớn. Ở trong cảm giác của hắn, không có một bóng người nào. Sắc mặt Băng Đao Vương khó coi nhìn chăm chú một khối gì đó cháy sém phía dưới hài cốt, đúng là tàn lưu của một bộ phận thân thể Băng Đao Vương .

Đương nhiên, trong bộ phận thân thể này không có một tia khí tức sinh mệnh. Đừng nói là Băng Đao Vương, coi như là vương giả Sinh Tử Tam Trọng, sau khi lực lượng sinh mệnh mất đi cũng không có khả năng làm được chuyện tái sinh bất tử bất diệt.

- Nếu như thật sự đó là Lâm Tiêu kia, thì thực lực người này có phần cũng thật là đáng sợ.

Từ lúc hắn cảm nhận được dao động rồi chạy đến, cả quá trình vẻn vẹn mấy chục lần hô hấp. Nhưng có thể chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đó, Băng Đao Vương đã nắm giữ hai mươi bảy đạo không gian Đạo Văn, thân là cường giả Nhị Trọng đỉnh phong đã ngã xuống. Thực lực đến mức này, coi như là Vô Song Vương hắn cũng chưa chắc có thể dễ dàng làm được.

- Không tốt, Văn Dược Vương.

Đột nhiên, Vô Song Vương như thể nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Chỉ phút chốc liền lao như ăn cướp, bắn nhanh về hướng Văn Dược Vương đang đứng.

Ở phía trên vùng đất hài cốt vô biên vô tận, Văn Dược Vương đang hộc tốc lao với tốc độ nhanh nhất về hướng khí tức Băng Đao Vương truyền đến .

- Với cỗ khí tức vừa rồi kia, nhất định là Băng Đao Vương đã tìm được tung tích của Lâm Tiêu, thật tốt quá, thật sự là trời cũng giúp ta. Sau khi giết chết Lâm Tiêu, có được Thiên Hỏa của hắn, ta lại đi vào chỗ sâu trong chiến trường Cổ Tộc tìm kiếm một đạo Thiên Hỏa khác nữa. Đến lúc đó thực lực của ta tuyệt đối sẽ còn hơn cả sư phụ , trở thành cốc chủ mới của Dược Vương Cốc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio