Võ Đạo Đan Tôn

chương 218: vây khốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Vây khốn.

Trong đó đại hán khôi ngô nói chuyện với Kiền Lê khi nãy là mạnh nhất, trong tay huy một cây búa lớn cao chừng nửa người, trong hư không phát ra tiếng nổ vang thật lớn, đem không khí muốn chém thành hai nửa.

Đại hán này chính là phó đoàn trưởng Huyết Ma mã tặc đoàn tên Ngụy Cực, thực lực tam chuyển hậu kỳ.

Năm tam chuyển võ giả đánh ra một kích toàn lực, nguyên lực lưu chuyển, tiếng sấm vang rền, chiếu sáng như ban ngày.

Phân thân Toản Địa Giáp nhìn chằm chằm Kiền Lê, đôi móng vuốt chộp thẳng tới chiến đao của hắn, chiếc đuôi sắt thép lướt như tia chớp, quất về phía Ngụy Cực, còn lại ba gã khác nó cũng không thời gian quản tới.

- Hừ!

Kiền Lê hừ lạnh, Quỷ Đầu huyết đao quang mang đại thịnh, hung hăng đập lên móng vuốt Toản Địa Giáp.

Phanh!

Trảo đao va chạm, một cỗ sóng xung kích đáng sợ lan tràn, kình khí mãnh liệt khiến nhóm mã tặc chung quanh sắc mặt hoảng sợ, vội vã thối lui.

Trong miệng Kiền Lê kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình bay ngược trở ra.

Cùng lúc đó chiếc đuôi sắt thép của Toản Địa Giáp cũng nhanh như chớp quất lên búa lớn của Ngụy Cực, đánh tan công kích hung mãnh của hắn.

Hưu hưu hưu...

Công kích của ba người còn lại phân thân cũng không quan tâm, ba đạo công kích đáng sợ dừng trên lưng của nó, chỉ lưu lại ba dấu vết trắng mờ.

- Làm sao có thể?

Diễn cảm ba người kia rung động, một kích của họ lại không thể phá vỡ lân giáp yêu thú này, đây là phòng ngự thế nào?

Ngay lúc họ còn đang kinh hãi, chiếc đuôi sắt thép đột nhiên bắn ra, tốc độ nhanh như chớp quất thẳng tới trước mặt nam tử bệnh trạng chân khí yếu nhất.

Hô...

Chiếc đuôi khổng lồ tản ra hào quang băng sương hung hăng phách thẳng vào đầu nam tử kia.

- Không tốt!

- Lão thất tránh mau!

Vài tên cao thủ kinh sợ hét lớn.

- Cái gì?

Nam tử thần sắc đại biến, chỉ có thể vận chuyển toàn bộ nguyên lực chắn ngang trước người mình.

Oanh...

Chiếc đuôi nặng nề quét lên trước người hắn, như thiết côn khổng lồ đánh thẳng vào túi nước, nguyên lực ngoài thân nam tử nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, thân hình bị chiếc đuôi sắt quét ngang hóa thành một chùm huyết vụ nổ tung.

Chỉ một kích đã có một võ giả tam chuyển tử vong.

- Lão thất...

Đám người Kiền Lê kinh sợ rống to, đôi mắt phút chốc đỏ bừng.

Nháy mắt đánh chết một chân võ giả tam chuyển, Toản Địa Giáp không chút do dự xoay người xông ra ngoài viện.

Oanh long long...

Vách tường gỗ bên ngoài bị thân thể cao lớn của Toản Địa Giáp đâm thành mảnh nhỏ, thân hình của nó như một ngọn núi nhỏ di động, đấu đá lung tung xông thẳng xuống dưới sơn trại.

- Yêu thú muốn chạy trốn!

- Đừng cho nó chạy!

- Ngăn nó lại!

Tiếng quát chói tai kinh sợ liên tiếp vang lên, đám người Kiền Lê hóa thành mấy đạo lưu quang muốn ngăn cản Toản Địa Giáp, nhưng nó không hề để ý, ngoại trừ Kiền Lê cùng Ngụy Cực, nó không sợ hãi bất kỳ công kích nào.

Ngược lại mấy người muốn chặn đường của nó lại bị nó va chạm nháy mắt vỡ vụn khung xương, miệng phun bọt máu mà chết.

- Đáng giận ah!

Trong miệng Kiền Lê phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, huyết đao liên tục vũ động, nhưng không cách nào ngăn cản bước tiến của Toản Địa Giáp, nháy mắt phân thân yêu thú đã chạy xuống dưới sơn trại.

- Yêu thú này có điểm ý tứ!

- Thân là tam tinh yêu thú nhưng lực phòng ngự lại mạnh như thế, còn mạnh hơn cả tứ tinh yêu thú.

- Chậc chậc, Huyết Ma mã tặc đoàn đúng là xui xẻo, gặp phải con yêu thú như vậy.

- Bỏ đi, hai người chúng ta cũng nên xuất thủ, dù sao mã tặc đoàn nơi đây cũng gia nhập liên minh với chúng ta.

Đúng lúc này Ngụy Hưng Sơn cùng Lãnh Chi Kiệt đều động.

- Hưu...

Hai người hóa thành lưu quang bay về hướng Toản Địa Giáp, tốc độ nhanh như tia chớp, nháy mắt đi tới trước mặt yêu thú.

- Cút trở về cho ta!

Lãnh Chi Kiệt quát lên chói tai, thân hình bành trướng, trường côn vung cao hung hăng đập xuống đầu Toản Địa Giáp.

Oanh...

Không khí đột nhiên hiện đầy sương mù che chắn côn ảnh, côn ảnh không ngừng lóe ra, ngưng tụ thành trường côn dài hơn một trượng, đập vỡ không khí quét thẳng vào đầu Toản Địa Giáp.

Một cỗ nguy cơ thật lớn dâng lên trong lòng Toản Địa Giáp, nó lập tức tránh sang bên, chân trước đánh ra.

Oanh!

Một tiếng nổ vang thật lớn, phân thân yêu thú khựng lại, mà hai chân Lãnh Chi Kiệt lún sâu dưới đất, bị xung lượng đẩy ra lưu lại dấu vết thật dài.

Địa phương đôi bên giao thủ bị kình khí thổi quét, tạc ra một hố sâu.

- Lực lượng tam tinh yêu thú này còn đáng sợ như vậy?

Hai tay Lãnh Chi Kiệt cầm trường côn run rẩy, vẻ mặt hưng phấn, một kích vừa rồi hắn bị chấn động thật lớn.

Cùng lúc đó...

- Kiếm Ảnh Liên Miên...

Ngụy Hưng Sơn quát một tiếng, kiếm quang sắc bén phóng mạnh về phía Toản Địa Giáp.

- Hống!

Phân thân phát ra tiếng rít gào, chiếc đuôi quét ra đánh văng kiếm quang của hắn, lực lượng thật lớn đẩy hắn văng ra, trong lòng khí huyết cuồn cuộn, mà lân giáp trên đuôi của phân thân cũng bị phá nát vài mảnh, xuất hiện một tia vết máu.

Thừa dịp này nhóm người Kiền Lê cũng lao tới vây quanh nó...

- Giết!

Đám người Kiền Lê hai mắt đỏ đậm gầm lên giận dữ, không chút do dự lao thẳng về hướng Toản Địa Giáp, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

- Ha ha, lại đến!

Lãnh Chi Kiệt phóng lên cao, dưới chân vẩy ra vô số đá vụn, hưng phấn huy động trường côn trong tay nặng nề nện xuống.

- Chết!

Ngụy Hưng Sơn cũng hừ lạnh một tiếng, tay phải cầm trường kiếm run lên, hư không xuất hiện mười đóa kiếm hoa sáng lạn, hoa rơi chầm chậm như phiêu theo gió nhắm thẳng đôi mắt Toản Địa Giáp.

- Không tốt!

Trong lòng Lâm Tiêu không dám lãnh đạm, khống chế phân thân vận chuyển Thú Nguyên quyết, từng đạo yêu nguyên hùng hậu vận chuyển nhanh trong kinh mạch cứng cỏi bao phủ bên ngoài thân thể yêu thú, đồng thời hung hăng xông thẳng tới trước mặt.

Oanh long long...

Tiếng gầm rú thật lớn vang vọng, song phương không ngừng giao thủ, từng khối đá dưới đất bị quất dập nát, kình khí cường đại làm một ít võ giả nhị chuyển hoảng sợ tản ra, bằng thực lực của họ căn bản không thể gia nhập chiến đoàn, chỉ riêng dư âm quét ra cũng đủ làm cho họ bị trọng thương.

Bị nhiều cao thủ vây công, không bao lâu thân thể Toản Địa Giáp vết máu loang lổ, lân giáp bị oanh vỡ, lộ ra da thịt bên trong.

- Làm sao bây giờ?

Lâm Tiêu tận lực kiên trì, trong lòng lo lắng lại phẫn nộ.

Làm cho hắn đau đầu nhất chính là Lãnh Chi Kiệt, đối với yêu thú có lực phòng ngự siêu cường mà nói, loại vũ khí lớn trong tay võ giả đáng sợ nhất, dù sao thể tích yêu thú khổng lồ, Ngụy Hưng Sơn lại dùng kiếm, có đánh trúng chỉ tạo vết thương nhỏ, tuy uy hiếp nhưng không nguy hiểm tính mạng.

Mà Lãnh Chi Kiệt thì khác, một côn nện xuống sẽ gây ra thương tổn cực lớn, hơn nữa người này trời sinh thần lực, luôn ngăn cản đường đi của phân thân, khiến cho nó không thể chạy trốn.

Về phần đám người Kiền Lê cùng Ngụy Cực tuy mạnh mẽ nhưng không phải chủ yếu.

- Bị nhiều người vây khốn như vậy, phân thân không có cơ hội chạy trốn, muốn thắng lợi, điểm mấu chốt là nam tử cầm trường côn kia!

Ánh mắt Lâm Tiêu băng sương, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Chi Kiệt:

- Chỉ cần giết chết hắn, không còn ai có thể ngăn cản được phân thân, đến lúc đó muốn chiến hay chạy trốn đều không có áp lực.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio