Chương : Lên cao vô hạn.
- Đi lên xem một chút.
Mọi người cùng đi lên, đột nhiên một cỗ kình phong kịch liệt thổi tới, thổi tung quần áo của họ, một cỗ lực lượng thật lớn tác động lên người họ, Trần Tư Tư đứng không vững lập tức rơi xuống.
Cũng may Thiên Mộng thánh thụ cành lá rậm rạp, Trần Tư Tư cũng không đến mức hốt hoảng, xoay người rơi xuống một chạc cây bên dưới.
Hô hô…
Cơn lốc đột kích, thân hình Lưu Vân lay động, có chút không thể đứng vững.
- Ta cũng đứng không yên.
Lưu Vân chủ động nhảy xuống trên một chạc cây bên dưới, lập tức cảm thấy kình phong chung quanh nhỏ hơn nhiều.
- Nguyên lai là như thế.
Mọi người tỉnh ngộ, ở bên dưới tựa hồ có một đường ranh giới vô hình, nếu đi qua đường ranh giới này gió xoáy lập tức tăng lớn, võ giả tam chuyển đỉnh căn bản không thể đứng yên, vì vậy mới có nhiều võ giả dừng ở bên dưới.
- Trần Tư Tư, Lưu Vân, hai người ở lại tu luyện đi, chú ý an toàn.
Gật gật đầu, hai người đều biết với thực lực của mình không khả năng đi lên cao hơn nữa, vì vậy tự tìm một chỗ bí ẩn ở lại tu luyện.
Nhóm người Lâm Tiêu lại tiếp tục đi lên.
Theo cả nhóm không ngừng leo lên, trong chạc cây không ngừng hình thành gió xoáy quỷ dị, càng ngày càng mãnh liệt, dọc đường họ cũng nhìn thấy không ít hóa phàm sơ kỳ bất đắc dĩ phải dừng lại không tiếp tục tiến lên.
- Không được, ta không thể tiếp tục đi lên.
Từ chỗ Trần Tư Tư lưu lại đi lên thêm ngàn thước, Lý Thư Tư đã tới cực hạn, dừng lại.
- Ta cũng không được.
Lại đi lên hai trăm thước, Trần Tinh Hạo đã tới cuối cùng.
Kế tiếp là Hùng Vĩ.
- Chúng ta tiếp tục.
Trong chín người chỉ còn lại Lâm Tiêu, Chu Chỉ, Đoạn Hồng, Trần Tinh Duệ.
Đưa mắt nhìn quanh, tuyệt đại đa số hóa phàm sơ kỳ đều ở lại, giờ phút này kình phong chung quanh vô cùng kịch liệt, võ giả hóa phàm sơ kỳ không cẩn thận sẽ bị cuốn vào bên trong.
- Hiện tại độ cao của chúng ta ít nhất ngoài bảy tám ngàn thước.
Cuồng phong rít gào giận dữ, cơn lốc thổi quét, xung quanh họ đã xuất hiện mây mù vờn quanh, phiêu đãng giữa tàng cây, đó là tầng mây trên bầu trời, nếu đi ra ngoài nhánh cây nhìn ra xa, có thể chứng kiến một mảnh núi non kéo dài dưới chân bọn họ.
Đi tới độ cao này đã rất ít nhìn thấy võ giả hóa phàm sơ kỳ, chỉ còn lại chút ít cao thủ sắp đạt tới hóa phàm sơ kỳ đại thành còn có thể dừng lại.
Bốn người tiếp tục đi lên, thông qua thêm một tầng rõ ràng cảm giác được cơn lốc càng thêm đáng sợ, kình phong mãnh liệt như dao cạo lên trên thân thể, người thường ở nơi này chỉ sợ sẽ bị kình phong xé rách thành mảnh nhỏ.
- Thiên địa nguyên khí thật nồng đậm, tương đương với phòng tu luyện cao giai.
Chu Chỉ cùng Đoạn Hồng đồng thời giật mình nói, trong lòng mừng như điên.
- Nhưng kình phong thật kịch liệt.
Sắc mặt Chu Chỉ khẽ biến, đến trình độ này nàng cũng cảm thấy có chút không tiêu hóa được.
- Đây là hiệu quả tương đương phòng tu luyện cao giai sao, quả nhiên là nồng đậm.
Lâm Tiêu cảm giác được nguyên khí trong thân thể mình chuyển hóa với tốc độ kinh người, lại không ngừng tích lũy xuống.
Bốn người tiếp tục đi lên, dọc đường cảm ứng được ở tàng cây hai bên truyền ra chân khí võ giả, hiển nhiên là đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành dừng lại nơi này tu luyện.
- Ta cảm giác được cực hạn, các ngươi đi tiếp đi.
Bay lên vài trăm thước, Chu Chỉ lên tiếng nói.
- Chúng ta tiếp tục.
Đoạn Hồng gật đầu, tiếp tục đi lên, giờ phút này bọn họ cũng đã cảm thấy hết sức, nhưng vẫn còn có thể kiên trì.
Trong ba người chỉ có Lâm Tiêu thoải mái nhất, bởi vì hắn lĩnh ngộ được phong ý, chút cuồng phong như vậy còn chưa làm hắn khó chịu.
Đi lên thêm vài trăm thước, Đoạn Hồng cùng Trần Tinh Duệ đã không kiên trì được nữa.
Hô hô…
Cơn lốc thổi qua, bước chân hai người phù phiếm, tựa hồ tùy thời đều ngã xuống.
- Chúng ta tìm một vị trí dừng lại tu luyện đi.
Đoạn Hồng cùng Trần Tinh Duệ quyết định không tiếp tục liều lĩnh.
Vài trăm thước chung quanh, từng đạo cảm giác truyền tới, đều là một ít đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành.
- Là mấy tên trong Hiên Dật quận.
- Bọn hắn còn dám đi lên, không sợ gặp Kim Minh sao?
- Hai đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành có thể đến đây cũng không ngạc nhiên, nhưng tiểu tử tam chuyển đỉnh phong làm sao có thể đi lên địa phương cao như vậy?
- Tiểu tử đó lĩnh ngộ đao ý, còn có thể chống lại hai chiêu với Kim Minh, thiên phú khẳng định cực cao, nhưng chỉ mới tam chuyển đỉnh sao có thể đứng vững trong cuồng phong?
- Lâm Tiêu, chúng ta dừng ở đây, ngươi thấy sao?
Đoạn Hồng cùng Trần Tinh Duệ nhìn Lâm Tiêu.
- Ta còn có thể đi lên nữa.
Lâm Tiêu thoải mái nói, tuy cơn lốc đáng sợ nhưng còn chưa tới cực hạn của hắn.
- Được, vậy ngươi phải cẩn thận.
Đoạn Hồng trịnh trọng nói.
- Yên tâm đi, ta sẽ có chừng mực.
Lâm Tiêu hiểu ý Đoạn Hồng, tiếp tục đi lên sẽ gặp phải Kim Minh.
- Ta đi trước.
Dứt lời, thân hình hắn hóa thành đạo lưu quang bay vút lên cao, thân ảnh chỉ chớp mắt đã biến mất.
- Cái gì? Tiểu tử đó vẫn có thể đi lên?
- Đùa sao, ta không phải bị hoa mắt chứ?
Trong những tàng cây đều hiện lên ánh mắt khiếp sợ cùng khó thể tin.
- Lâm Tiêu thật đúng là đáng sợ.
Diệp Hoa cùng Đào Huyễn đều cảm thấy kinh ngạc.
- Thật là tên biến thái.
Đoạn Hồng cùng Trần Tinh Duệ đều biết Lâm Tiêu đáng sợ, lắc đầu, bắt đầu tìm kiếm vị trí tu luyện.
Sưu…
Trong cành lá rậm rạp, Lâm Tiêu không ngừng lên cao.
Một đạo cuồng phong thổi tới, uy lực cuồng bạo thậm chí không kém hơn cơn lốc khi họ còn ở trên Cụ Phong Ưng đi tới nơi này.
Nhưng Lâm Tiêu vẫn vững như thái sơn, giống như không hề bị cuồng phong ảnh hưởng.
Nếu như lúc này có cao thủ chứng kiến, có thể nhìn thấy được Lâm Tiêu đang dùng một loại tần suất cực nhỏ di chuyển, tần suất kia giống như dung hợp với cơn lốc thành một thể, tương đối yên lặng.
Ước chừng đi lên chừng ngàn thước, Lâm Tiêu cảm giác thiên địa nguyên khí chung quanh càng tăng lên.
- Ân?
Lúc này Lâm Tiêu cảm nhận được vài đạo ánh mắt nhìn xuống, chính là vài đệ tử hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong của những quận thành khác.
Chỉ thấy bọn họ đứng trên cành lá rộng rãi hai bên thân cây, thân thể không ngừng chao đảo cùng đong đưa theo cơn lốc, tựa hồ vừa chống cự cuồng phong vừa tu luyện, khi nhìn thấy Lâm Tiêu, sắc mặt họ lập tức đại biến.
- Sao có thể? Tiểu tử này sao có thể đi lên tới đây?
- Cơn lốc nơi này dù là hóa phàm sơ kỳ đại thành cũng không thể chịu được, hắn chỉ là tam chuyển đỉnh phong, làm sao không bị cuồng phong thổi bay?
- Nói đùa sao!
Diễn cảm bọn họ khiếp sợ, quả thật không dám tin tưởng.
Trong những ánh mắt kia, Lâm Tiêu cảm nhận được một ánh mắt tràn đầy sát khí, chính là Võ Lăng quận Kim Minh, vừa nhìn thấy Lâm Tiêu khóe môi hắn liền hiện lên tia cười lạnh.
- Hừ, thật sự là ngu muội, tiểu tử này lại dám tới đây một mình, thật sự là đến tìm chết. Mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì đi lên, hôm nay chính là ngày chết của hắn!
Kim Minh cười lạnh một tiếng, thân hình lập tức lao xuống.