Võ Đạo Đan Tôn

chương 454: ngũ văn tích dịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ngũ Văn Tích Dịch.

Khe núi như vậy bình thường hóa phàm cảnh muốn đi qua thật khó khăn, biện pháp duy nhất là xuống chân núi đi đường vòng, ít nhất cũng hao phí vài giờ thậm chí là một ngày cũng chưa chắc đi tới.

- Nói vậy yêu thú cùng linh dược bên kia hẳn là nhiều hơn không ít đi.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Tiêu thả người nhảy vào trong núi sâu.

- Lại là một gốc Yến Vĩ thảo tứ giai, nơi này cách xa Hiên Dật quận, quả nhiên linh dược đều nhiều hơn không ít.

Hái xuống một gốc linh dược nằm dưới một tảng đá lớn, Lâm Tiêu xoay người ngồi lên tảng đá cao hơn mười thước, thần thái nhàn nhã.

Lúc này hắn đã ra khỏi thành ngày thứ năm, trong mấy ngày này hắn liên tục đi qua nhiều ngọn núi, là lần đầu tiên hắn đi tới địa phương xa như thế kể từ khi tới Hiên Dật quận.

- Khoảng cách xa như vậy, võ giả bình thường ít nhất phải dùng hơn nửa tháng mới có thể đi qua, ta vừa tu luyện vừa tìm kiếm linh dược chỉ tốn năm ngày đã tới nơi đây, có Lăng Không Hư Độ thật sự tiện hơn nhiều lắm.

Mấy ngày nay hắn đã hái gần hai mươi gốc linh dược tứ giai, hai gốc linh dược ngũ giai, thu hoạch như vậy trước kia thật sự không dám nghĩ qua.

Lâm Tiêu nhàn nhã nghỉ ngơi trên tảng đá, đột nhiên khu núi rừng phía trước vang lên tiếng nổ vang mơ hồ.

- Có chiến đấu?

Lâm Tiêu nhướng mày, thả người nhảy xuống, thân hình lóe ra vài lần đã biến mất trong núi rừng.

Trên một mảnh đất trống cách chỗ của hắn chừng mấy chục dặm.

Chung quanh là một mảnh cây cối ngã rạp, ở giữa đất trống có một con yêu thú bộ dáng dữ tợn như thằn lằn, hình thể thật khổng lồ như tòa nhà đang nằm, thân hình phủ kín chất nhầy.

Ở đối diện, một nhóm người vây quanh khắp bốn phía, không ít người vết máu loang lổ, trên mặt đất còn có mấy cỗ thi thể.

- Tiểu Lương, con cùng Mộng Vân tiểu thư đi trước, chúng ta đi ngăn lại con Ngũ Văn Tích Dịch này!

Một nam tử trung niên cầm thanh kiếm bảng to chém lên con tích dịch thật lớn trước mặt.

- Không được, cha, con không thể bỏ lại mọi người, con muốn cùng mọi người chiến đấu tới cùng!

Một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng người có chút anh tuấn cắn răng nói.

- Đừng dây dưa, ở lại nơi này mọi người sẽ chết hết, hai người đi trước, chúng ta ngăn cản con Ngũ Văn Tích Dịch này, đến lúc đó tiếp tục đuổi theo, sẽ không có việc gì đâu.

Nam tử cắn răng nói, nhưng ánh mắt hắn vô cùng ngưng trọng, ánh mắt lưu luyến nhìn thanh niên, hiển nhiên hắn biết lời nói của mình chỉ vì muốn thanh niên rời đi mà thôi.

- Tiểu Lương, đều tại muội, lẽ ra không nên tới nơi này tìm kiếm Tinh Mộng thảo, làm phiền huynh cùng thúc thúc.

Một thiếu nữ có chút xinh đẹp nức nở nói, trong mắt mang theo vẻ hối hận.

- Tiểu Lương, cha biết con không muốn đi, nhưng con nên suy nghĩ cho Mộng Vân.

Nam tử cao giọng quát:

- Chẳng lẽ con muốn cho nàng chết ở chỗ này sao?

- Cha!

Thanh niên thống khổ hô một tiếng, đưa mắt nhìn thiếu nữ, trong mắt hiện lên tia kiên quyết, cắn răng lôi kéo thiếu nữ bỏ chạy.

Ngũ Văn Tích Dịch nhìn thấy, đôi mắt quỷ dị xoay chuyển, đột nhiên động, bò nhanh tới chỗ thanh niên.

- Súc sinh, trước tiên xông qua cửa ải của lão tử rồi nói sau!

Nam tử giận quát một tiếng, chém ra một kiếm, trong hư không vang lên tiếng gầm rú kịch liệt, vang vọng như lôi đình, mà vài tên võ giả khác cũng giận dữ quát to xông tới.

Cái đuôi dài trơn tuột của Ngũ Văn Tích Dịch đột nhiên vung ra, chiếc đuôi linh hoạt vô cùng, nháy mắt vỗ lên người hai gã võ giả, lập tức đem hai người đánh bay, nặng nề đập gãy vài gốc đại thụ, thân thể đứt gân gãy xương.

Lúc này cự kiếm của nam tử sắp bổ trúng đầu yêu thú…

Một chiếc lưỡi đỏ như máu dài tới vài thước đột ngột bắn ra điểm trúng thân kiếm của nam tử, thanh kiếm run lên, thân hình hắn bay ngược trở ra, thiếu chút nữa không giữ được cự kiếm.

Cũng may hắn là võ giả hóa phàm sơ kỳ, ở giữa không trung hít sâu một hơi mới giữ vững thân hình.

Phốc xuy…

Cùng lúc đó, trường kiếm của vài võ giả khác bổ trúng người Ngũ Văn Tích Dịch, thân hình nó phủ kín chất nhầy tanh hôi, trường kiếm chém trúng chỉ phát ra chút thanh âm, lưu lại hai vết máu thật cạn trên thân của nó.

Yêu thú đau đớn xoay người về phía hai võ giả.

- Súc sinh, có dũng khí đối chiến với ta!

Nam tử cả kinh hét lớn một tiếng, bay vút tới.

Khoảnh cách chiến trường vài dặm, thanh niên dừng lại.

- Mộng Vân, muội mau nhanh về đi, có Tinh Mộng thảo muội nhất định có thể trở thành luyện dược sư nhất phẩm, đến lúc đó là có thể gia nhập Hắc Vân thành.

Thanh niên kéo tay thiếu nữ, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, nước mắt ứa ra, như muốn đem dung mạo thiếu nữ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng:

- Mộng Vân, ta yêu muội, nhưng ta cũng yêu cha ta, ta không thể bỏ lại ông ấy!

Dứt lời thanh niên buông tay xoay người lao về hướng chiến trường, nước mắt chảy xuống.

Trên chiến trường, nam tử không phải địch thủ của Ngũ Văn Tích Dịch, vừa có chút sơ sẩy, đuôi dài linh hoạt nháy mắt vỗ lên ngực nam tử, nguyên lực phá nát, nam tử bay ngược ra ngoài, nện gãy một gốc đại thụ, phun ra ngụm máu tươi mới rơi xuống.

Đôi mắt yêu thú âm lãnh nhìn chằm chằm nam tử, phun lưỡi bắn ra.

- Không được tổn thương cha ta!

Thời điểm mấu chốt, thanh niên đã vọt tới, một kiếm bổ lên chiếc lưỡi của yêu thú, sau đó thân hình lại bắn ngược ra, miệng phun máu tươi, trường kiếm bay mất, nhưng trong chớp mắt hắn lại ương ngạnh đứng lên, không hề để ý miệng đầy máu, gắt gao chắn ngang trước mặt nam tử.

- Tiểu Lương, sao con lại trở về!

Nam tử quát to, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng không đề nổi khí lực.

- Cha, con không thể lưu lại một mình cha…

Thần sắc thanh niên kiên nghị, lời còn chưa dứt…

- Tiểu Lương, đón kiếm!

Một thân ảnh khác từ trong rừng đột nhiên lướt ra, đem một thanh trường kiếm ném cho thanh niên, đồng thời đứng ngay bên cạnh hắn.

- Mộng Vân, tại sao muội…

Người kia chính là thiếu nữ khi nãy.

- Là do muội muốn tới đây tìm kiếm Mộng Tinh thảo, làm sao có thể bỏ chạy một mình, dù sao quay về nói không chừng còn làm liên lụy phụ thân, muốn chết chúng ta cùng chết một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau!

Thiếu nữ nhìn chằm chằm yêu thú, trong mắt không có chút sợ hãi.

- Mộng Vân!

Thanh niên ứa nước mắt, trong lòng cảm động nhưng chỉ cảm thấy thiếu nữ rất khờ dại, rõ ràng có thể chạy đi nhưng còn muốn tìm cái chết, nhưng không nghĩ tới bản thân hắn cũng là như thế.

Ngũ Văn Tích Dịch lại sấn tới, chiếc lưỡi bắn về phía thanh niên.

Thanh niên làm sao là đối thủ của nó, không đón nổi một chiêu, trường kiếm lại bị đánh bay, miệng phun đầy máu tươi, nơi ngực truyền ra thanh âm khung xương vỡ vụn.

Một kích trọng thương thanh niên, thân hình khổng lồ của yêu thú đánh về phía thiếu nữ, mở to miệng muốn nuốt chửng nàng.

Khuôn mặt thiếu nữ thất sắc, nàng căn bản không thể tránh né, mắt thấy sắp bị yêu thú nuốt vào…

Xa xa đột nhiên hiện lên một đạo đao mang, thẳng tắp bổ lên thân hình Ngũ Văn Tích Dịch, đem cả thân hình như ngọn núi nhỏ của nó đánh bay ra ngoài, ầm ầm nện đứt vài gốc đại thụ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio