Chương : Thú triều cỡ trung.
Thân thể Lâm Tiêu đột nhiên run rẩy lên, nhìn thấy Hắc Ám Ma Viên và ba con ngũ tinh yêu thú đỉnh phong theo sau lưng nó, trong đó có Hắc Thiết Giáp Long và mấy chục con yêu thú tứ tinh đã bị lực lượng thần bí sâu trong Liên Vân sơn mạch hấp dẫn chạy tới.
- Trong phạm vi mấy ngàn dặm bên ngoài Liên Vân sơn mạch căn bản không có lục tinh yêu thú tồn tại, cái đầu Hắc Ám Ma Viên này là yêu thú trong sơn cốc màu đen đi ra.
Lâm Tiêu lập tức nhận ra lai lịch của con yêu thú này.
Hống hống hống!
Được sự dẫn dắt của lục tinh yêu thú Hắc Ám Ma Viên, mấy trăm vạn yêu thú cùng lao tới như dòng nước lũ.
- Không được, bản tôn còn phải qua một thời gian ngắn mới quay trở lại, làm sao bây giờ? Không kịp, đáng chết, đáng chết, một khi xuất hiện cảnh yêu thú lao vào trong thành, đám người Trang Dịch thành chủ căn bản không cách nào ngăn cản.
Trong lòng Lâm Tiêu tràn ngập lo lắng.
Lúc này lục tinh yêu thú Hắc Ám Ma Viên đã nhảy vào trong đàn yêu thú trên bình nguyên, lao thẳng tới vị trí thành Tân Vệ.
- Cái gì? Lại là một đàn yêu thú?
- Hình thể khổng lồ như thế, là lục tinh yêu thú Hắc Ám Ma Viên, còn có ba đầu ngũ tinh yêu thú đỉnh phong.
- Trời ơi!
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn qua Hắc Ám Ma Viên cao lớn như một ngọn núi cao, trong đôi mắt toát ra vẻ kinh hãi, Hắc Ám Ma Viên cao hơn trăm mét, trước mặt nhân loại thì nó chẳng khác gì núi cao, hình thể to lớn và lực áp bách kinh người, võ giả bình thường căn bản chỉ có thể bị quét ngang.
- Đừng để nó xông lên, nó xông lên thì xong rồi.
Trang Dịch thành chủ kinh sợ rống to, lập tức hóa thành một đạo lưu quang lao thẳng về phía Hắc Ám Ma Viên.
Ầm ầm!
Hắc Ám Ma Viên giống như máy ủi đất không ngừng nghiền nát tới trước, những nơi đi qua, cho dù là nhân loại hay yêu thú đều bị đạp thành bùn máu, không người có thể ngăn cản.
Thậm chí có hai gã võ giả Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ không kịp chạy thục mạng, trực tiếp bị Hắc Ám Ma Viên một chưởng đánh thành bọt máu.
- Hỗn đản, dừng lại cho ta.
Cửu Long Bảo Bành Tường tổng quản gầm lên giận dữ, thân hình lao tới, hắn đã lao tới phần eo của Hắc Ám Ma Viên, thiết quải trong tay chẳng khác gì mũi khoan đâm thẳng tới, không khí sinh ra âm thanh bị xé rách.
Phốc phốc!
Một kích toàn lực của Bành Tường đã đâm vào phần eo Hắc Ám Ma Viên, nhưng mà thiết quải chỉ đâm sâu một thước thì không thể tiến thêm, giống như đâm vào căn bản không phải huyết nhục, mà là đâm vào sắt thép.
Bị đâm sâu một mét với Hắc Ám Ma Viên thân cao trăm mét mà nói chẳng qua chỉ là va quẹt nhẹ, không thèm quan tâm, nhưng mà đau đớn làm cho nó tức giận gầm lên.
Rống!
Tiếng gầm giận dữ vang lên, bàn tay dài vài chục mét đập xuống, bàn tay chẳng khác gì ngọn núi đập thẳng vào Bành Tường.
- Ngăn cản cho ta!
Dùng sức rút thiết quải ra, Bành Tường tổng quản không ngừng vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, hắn giơ thiết quải lên trên đầu, lúc này một lực lượng khổng lồ đánh Bành Tướng bay đi như con ruồi.
Phốc phốc...
Trong quá trình bay ngược ra sau, máu tươi từ miệng Bành Tường tổng quản phun ra tung tóe.
- Bành Tường!
Rất nhiều cường giả ở xa xa rống lên, thần thái vô cùng lo lắng.
- Ta không sao.
Bành Tường tổng quản miễn cưỡng nghiêng người rơi xuống mặt đất, chợt thất tha thất thểu, chật vật trốn ra phía sau, trên đường đi, máu tươi từ trong miệng hắn không ngừng rơi xuống, bộ dáng thảm trọng của hắn, chỉ sợ một con tứ tinh yêu thú cũng có thể lấy mạng hắn.
Đối mặt lục tinh Hắc Ám Ma Viên, chỉ một kích đánh đại tổng quản một trong mười thế lực lớn, cường hóa Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong như Bành Tường không có lực chống cự.
Hắc Ám Ma Viên lại tiếp tục tiến tới phía trước, võ giả ven đường không ngừng bị đánh chết.
Oanh!
Thân hình khổng lồ của nó đâm thẳng vào tường quân doanh, cả tường thành phòng ngự không ngừng run lên.
Sụp đổ sụp đổ sụp đổ...
Mũi tên sắt thép to như cánh tay từ trong quân doanh không ngừng bắn ra ngoài, phòng ngự thân thể của Hắc Ám Ma Viên quá mạnh mẽ, những mũi tên này không thể đâm vào người của nó.
- Rống!
Gầm lên giận dữ, Hắc Ám Ma Viên tiện tay vung một con tứ tinh yêu thú thân cao hơn mười mét bên cạnh lên, ném nó thẳng vào một tháp tên, tháp tên tan vỡ, rất nhiều binh sĩ kêu thảm thiết rơi xuống đất.
Hắc Ám Ma Viên còn chưa có tiến tới tường quân doanh, cuối cùng rốt cục bị Trang Dịch thành chủ chặn đường.
- Lui, tất cả mọi người lùi cho ta, lui giữ thành Tân Vệ.
Đối mặt lục tinh Hắc Ám Ma Viên cường đại, tuy Trang Dịch thành chủ là cường giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ cũng chỉ có thể chống đỡ mà thôi, vài lần lâm vào trong nguy hiểm, cùng lúc đó còn có ba ngũ tinh yêu thú đỉnh phong dẫn theo rất nhiều tứ tinh yêu thú chém giết.
Rất nhiều võ giả và binh sĩ liều mạng lui ra phía sau, lui giữ thành Tân Vệ, mà Trang Dịch thành chủ cùng các cao thủ vừa đánh vừa rút lui, quân doanh một khi bị phá thì không có cường giả nào có thể ngăn cản yêu thú tiến công cả, thành Tân Vệ ít nhất còn có tường thành chắc chắn phòng ngự, nhưng mà bởi như vậy nguy hiểm cũng cao, một khi thành Tân Vệ bị công phá, đối với ngàn vạn dân chúng thành Tân Vệ mà nói đây là một hồi tai nạn.
Rất nhiều võ giả và yêu thú tàn sát nhau trong phạm vi mấy trăm dặm, bên thì đánh nhau, bên thì rút lui, cảnh tượng máu chảy thành sông, rất nhiều thi thể chồng chất như núi.
Qua mấy canh giờ sau, đám người Trang Dịch thành chủ rốt cuộc cũng đã tiến vào phạm vi mười dặm quanh thành Tân Vệ.
- Nhìn kìa, đó là cái gì?
- Trời ạ, đại quân yêu thú tấn công tới.
- Tất cả mọi người chuẩn bị phòng ngự.
Trên tường thành cao lớn của thành Tân Vệ, một ít binh sĩ lưu thủ mở to hai mắt, chợt thổi kèn to và trống trận, cả thành Tân Vệ trong lâm vào bối rối, toàn thành kinh hãi.
- Tất cả bình dân tập trung tại cửa thành nam, tùy thời lui lại, các võ giả thì tới thành bắc phòng ngự.
Một binh sĩ cưỡi khoái mã không ngừng truyền tin tức trong thành.
- Phụ thân, nương, ta đi!
- Con a, ngươi nhất định phải sống trở về.
- Nhi tử, phụ thân đi, ngươi bây giờ là nam tử duy nhất trong nhà, nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng mẫu thân của ngươi.
Một ít võ giả lưu thủ đang rơi lệ cáo biệt người thân, không ngừng lao thẳng tới thành bắc.
Võ giả không ngừng chạy ra ngoài, Lâm Nhu cũng nhìn qua phụ mẫu, thời gian hai năm qua, được võ điện tài bồi, Lâm Nhu cũng là đột phá tới Chân Vũ giả tam chuyển, bởi vì trước kia nàng là Luyện dược sư, cũng không có ra chiến trường đánh trận, nhưng hôm nay là thời khắc tồn vong của thành Tân Vệ, bất luận võ giả gì cũng phải đi ra bảo vệ gia viên của mình.
- Phụ thân, mẫu thân, các ngươi cẩn thận!
Lâm Nhu cố nén nước mắt, quay người đi về hướng cửa thành bắc.
Bên ngoài cửa thành bắc, chém giết đã tiến tới, cơ hồ tất cả võ giả hội tụ cùng một chỗ, trong đôi mắt không có nửa phần sợ hãi, có chỉ là chiến ý và điên cuồng lúc sinh tử.