Võ Đạo Đan Tôn

chương 540: ngũ sắc bích hinh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Con Ưng này thật đúng là linh hoạt.

Lâm Tiêu nhướng mày, bình thường ngũ tinh yêu thú rất khó né được một đao của mình, nhưng là phi cầm yêu thú như Kim Vũ Chu Quan Điêu lại khác, tính linh hoạt so với yêu thú trên mặt đất mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa mình đang ở trên vách đá dựng đứng rất khó phát lực, đối phương rất dễ dàng liền có thể tránh đi công kích của mình.

- Hừ, chẳng qua có thể tránh được thì sao, chỉ về trên mặt đất, nếu như Kim Vũ Chu Quan Điêu này còn gian ngoan mất linh thì ta sẽ làm thịt nó.

Lâm Tiêu một chiêu không trúng đích, thân thể nhanh chóng trượt xuống.

Trong núi rừng cây cối rậm rạp, đại thụ cao tới mấy chục thước rậm rạp chằng chịt, hơn nữa lại che chắn ánh mắt, chỉ cần đến trên mặt đất thì nếu Kim Vũ Chu Quan Điêu còn dám tiến công, Lâm Tiêu sẽ có rất nhiều biện pháp đánh chết nó.

- U!!!

Kim Vũ Chu Quan Điêu hiển nhiên cũng biết kết quả này, trong quá trình Lâm Tiêu trượt xuống liên tiếp phát động tiến công, cản trở Lâm Tiêu đáp xuống, nhưng mà mấy lần đầu không công mà lui.

Ngay khi Lâm Tiêu cách mặt đất chỉ có ~m, Kim Vũ Chu Quan Điêu lập tức nóng nảy, cái mỏ màu vàng há ra, một cổ yêu khí nồng đậm từ trong cơ thể nó bay ra, đột nhiên hóa thành một đạo tia chớp kim sắc bổ về phía Lâm Tiêu.

- Không tốt.

Lâm Tiêu chấn động, thân thể phút chốc né qua.

Tia chớp màu vàng bổ vào trên vách đá nham thạch lập tức tạo ra một thạch động cháy đen đường kính ước chừng một mét, đồng thời trên nham bích vỡ ra vện rạn rậm rạp chằng chịt như mạng nhện, Lâm Tiêu theo một mảng lớn nham thạch rạn nứt rơi xuống dưới vách đá.

- Ô ô.

Kim Vũ Chu Quan Điêu phát ra tiếng kêu hưng phấn, sau khi thi triển tia chớp màu vàng khí tức của nó rõ ràng giảm xuống một ít, thiết trảo màu vàng cực lớn hung hăng chụp vào Lâm Tiêu đang rơi xuống giữa không trung.

Võ giả Hóa Phàm cảnh không cách nào phi hành, ở giữa không trung căn bản không cách nào mượn lực, căn bản là mặc người chém giết, hơn nữa chấn động cực lớn khi té xuống cũng sẽ khiến võ giả trọng thương.

Lăng không hư độ.

Ngay khi móng vuốt sắc bén của Kim Vũ Chu Quan Điêu chộp tới, sau lưng Lâm Tiêu đột nhiên duỗi ra hai cánh nguyên lực vô hình, thân thể đang rơi xuống chợt dừng một chút, đồng thời rút đao xuất kích, lưỡi đao dữ tợn xẹt qua bên cánh trái Kim Vũ Chu Quan Điêu, mang theo một chùm máu tươi.

Kim Vũ Chu Quan Điêu rên rĩ một tiếng, thân hình cất cao, trái cánh bị thương khiến tốc độ nó đại giảm, lung la lung lay trên không trung.

Nhìn xem Lâm Tiêu đang chậm rãi hạ xuống, trong mắt Kim Vũ Chu Quan Điêu hiện lên một tia kiêng kị, sau đó hai cánh chấn động mạnh một cái, buông tha tiến công Lâm Tiêu, trong nháy mắt biến mất ở vách núi đá khác.

Hô.

Thân thể vững vàng rơi trên mặt đất, Lâm Tiêu lúc này mới lấy ra Ngũ Sắc Bích Hinh cẩn thận đánh giá.

Ngũ Sắc Bích Hinh lớn cỡ bàn tay tản ra khí tức thấm người, chỉ ngửi một cái liền khiến người cảm thấy tâm thần khoan khoái dễ chịu, lỗ chân lông mở ra, đồng thời trong đầu Lâm Tiêu cũng hiện ra năm, dược hiệu của gốc Ngũ Sắc Bích Hinh này, kết quả khiến Lâm Tiêu có chút kinh hỉ, gốc Ngũ Sắc Bích Hinh này có thể nói là cực phẩm, nếu như ở trong đấu giá hội ít nhất có thể đem lại vạn trở lên.

- Cũng may Ngũ Sắc Bích Hinh đối với yêu thú bình thường mà nói trên cơ bản không có tác dụng gì, nếu không gốc Ngũ Sắc Bích Hinh này cũng không tới phiên ta đến hái rồi.

Lâm Tiêu khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.

- Ân?

Đột nhiên, giống như cảm nhận được gì đó, Lâm Tiêu nhướng mày, đồng thời lập tức để Ngũ Sắc Bích Hinh vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

"Vèo" "Vèo" "Vèo"

Tiếng xé gió lăng lệ ác liệt truyền đến, trong rừng núi xa xa đột nhiên xuất hiện mười mấy đạo nhân ảnh, đầu lĩnh là một gã thanh niên mặc áo đen, thực lực ước chừng ở Hóa Phàm cảnh trung kỳ, mà ở phía sau hắn là hai gã trung niên áo lam, trên người toát ra khí tức đáng sợ, nguyên lực ngưng tụ, hiển nhiên một thân thực lực đã đạt đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, về phần đám võ giả mặc áo xanh ở đằng sau, thực lực mỗi người đều là Hóa Phàm cảnh sơ kỳ và trung kỳ.

Một nhóm người này dùng tốc độ cực nhanh bay vút đến, dừng bước trước mặt Lâm Tiêu.

- Các hạ, vừa rồi người đấu với Kim Vũ Chu Quan Điêu là ngươi sao?

Thanh niên mặc áo đen đầu lĩnh trực tiếp mở miệng nói với Lâm Tiêu, trong giọng nói tự nhiên mang theo một tia khí tức cao cao tại thượng.

Thanh niên áo đen này được mọi người vây quanh một chỗ, mà hai gã trung niên áo lam Hóa Phàm cảnh hậu kỳ thì một trái một phải bảo vệ lấy hắn, hiển nhiên trong nhóm người này địa vị thanh niên áo đen kia là cao nhất.

- Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào?

Lâm Tiêu khẽ chau mày, hơn mười người này khí tức lăng lệ ác liệt, đến một lần nhìn như nhàn tản, kì thực khí tức đang dần tỏa ra, vây lấy mình ở giữa, phong bế tất cả phương vị rời đi của mình, khiến nội tâm Lâm Tiêu không khỏi giận dữ.

- Vị bằng hữu kia, không cần khẩn trương.

Thanh niên mặc áo đen mỉm cười, trong đôi mắt không tự kìm hãm được toát ra một tia ngạo nghễ:

- Chúng ta cũng không ác ý, phiến núi rừng phụ cận này là lãnh địa của Kim Vũ Chu Quan Điêu, trên phiến trên vách đá dựng đứng phía trước vốn có một gốc lục giai Ngũ Sắc Bích Hinh, chỉ có điều bởi vì có Kim Vũ Chu Quan Điêu thủ hộ cho nên vẫn không bị người hái đi, vừa rồi chúng ta ở phía xa nghe được tiếng kêu to của Kim Vũ Chu Quan Điêu, chạy tới mới phát hiện Ngũ Sắc Bích Hinh đã bị người hái đi, bên này chỉ có một mình ngươi, nghĩ đến hắn lả ở trên người ngươi a?

Thanh niên áo đen dõng dạc nói chuyện, nhếch môi cười tự tin:

- Vị bằng hữu này, Ngũ Sắc Bích Hinh rất có ích với tại hạ, hay các hạ bán cho ta đi. Coi như mọi người làm quen, ta sẽ cho các hạ giá cả vừa lòng.

Nội dung thương lượng nhưng thật ra bá đạo không cho từ chối, thanh niên áo đen tin chắc Lâm Tiêu sẽ bán Ngũ Sắc Bích Hinh cho gã.

Lâm Tiêu không muốn nói nhiều:

- Xin lỗi, ta cũng cần dùng Ngũ Sắc Bích Hinh, không thể bán cho các hạ.

Vù vù vù!

Hơn mười võ giả đứng sau lưng thanh niên áo đen đột nhiên hành động, lao lên cản đường Lâm Tiêu đi.

Nghe Lâm Tiêu dứt khoát từ chối, thanh niên áo đen sửng sốt, đôi mắt cười chợt lóe tia âm trầm.

Cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đứng bên cạnh thanh niên áo đen mắt sắc bén trừng Lâm Tiêu, quát to:

- Tiểu tử, đừng có mà không biết điều! Thiếu gia nhà ta là người của Hạ gia thành Đại Viêm. Ngoan ngoãn giao Ngũ Sắc Bích Hinh ra, thiếu gia nhà ta sẽ không bạc đãi ngươi!

Lâm Tiêu trầm ngâm nói:

- Hạ gia, Thành Đại Viêm?

Thành Đại Viêm là một tòa thành trì nằm ở vòng ngoài sơn mạch Lạc Nhật, không trực thuộc quận Hiên Dật. Thành Đại Viêm mạnh hơn thành Tân Vệ nhiều, tương đương với thành Thanh Nham xếp hạng nhất trong sáu vệ thành. Tuy nhiên Lâm Tiêu không biết Hạ gia, trong tài liệu hắn sưu tầm thì chỉ nói đến các thành trì, vùng đất nguy hiểm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio