Võ Đạo Đan Tôn

chương 637: quái nhân trong thạch thất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đao Tâm Ma hét lên một tiếng, trước người đột nhiên xuất hiện một tấm chắn màu đen, lớn chừng một thân người, tản ra chân khí dao động khiến người sợ hãi, vô số phù văn màu đen không ngừng lưu chuyển, chính là chân nguyên chỉ có cao thủ Quy nguyên cảnh mới có được.

Phốc xuy…

Nguyên lực quang thúc va chạm mặt thuẫn, phù văn lóe ra cứng rắn ngăn chặn quang thúc, khiến nó tan biến thành hư vô, mà Đao Tâm Ma vẫn bình yên vô sự.

- Là hạ phẩm nguyên khí phòng ngự!

Bốn người Lâm Tiêu đều thất thanh.

Mặt thuẫn kia không ngờ là hạ phẩm nguyên khí phòng ngự mà chỉ có võ giả Quy nguyên cảnh mới có thể thúc giục, dù thực lực bốn người Lâm Tiêu có mạnh hơn nữa cũng không thể oanh phá, cho dù có Kim Thương Tình cũng như vậy.

- Trốn!

Không hề có chút do dự, bốn người chia thành ba phương hướng lao ra, vũ khí liên tục huy động bổ ra hắc vụ, lướt qua bên cạnh Đao Tâm Ma lao ra đại điện, sau khi nhìn thấy kiện nguyên khí phòng ngự kia, bốn người không còn chút lòng hiếu chiến.

- Kiệt kiệt khặc, các ngươi chọc giận ta còn muốn chạy trốn, chạy được sao!

Đao Tâm Ma hú lên quái dị, hắc vụ bành trướng bắn tới.

- Đao Tâm Lao Lung!

Xuy xuy xuy…

Toàn thân Đao Tâm Ma nổ bắn ra vô số hắc mang, hắc mang hóa thành hắc sắc khí trụ nháy mắt ngăn trước mặt bốn người Lâm Tiêu, ngăn trở con đường chạy trốn của bọn họ.

- Vỡ cho ta!

Bốn người gầm lên giận dữ, hung hăng chém lên hắc sắc khí trụ, dưới công kích của họ chỉ lưu lại chút vết kiếm cùng vết búa, chỉ có Vô Tận Lãng Đao của Lâm Tiêu một đường xâm nhập nhưng chỉ bổ ra nửa khí trụ thì không thể tiến tơi, ngay sau đó vết đao lại nối liên, khí trụ khôi phục lại nguyên dạng không hề có chút sứt mẻ.

- Đây là…đao ý!

Trên hắc sắc khí trụ, Lâm Tiêu cảm nhận được một cỗ đao ý cực kỳ cường đại, mạnh mẽ còn hơn ngũ phẩm đao ý của hắn, đã đạt tới lục phẩm, chẳng qua thuộc tính không thể so sánh với vô tận đao ý, nhưng bởi vì tu vi của Đao Tâm Ma, vì vậy công kích vẫn mạnh hơn Lâm Tiêu.

- Đao Tâm Ma, Đao Tâm Ma, chẳng lẽ người này là một đao khách hay sao?

Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, tâm tư xoay chuyển thật nhanh.

- Kiệt kiệt khặc khặc, đao ý của ngươi lợi hại, không sai, ta thích, kiệt kiệt…ta phải lưu ngươi tới cuối cùng chậm rãi hưởng dụng.

Đao Tâm Ma kêu lên quái dị, vung tay đánh ra mấy chưởng.

- Đao Sát Cương Phong!

Hô hô hô…

Vô số hắc sắc chưởng phong mang theo sát khí, ẩn chứa đao ý đáng sợ điên cuồng vỗ xuống bốn người Lâm Tiêu, Lâm Tiêu cảm giác có chân nguyên tồn tại, có thể thấy được thực lực người này đã bắt đầu chuyển biến sang chân nguyên, chỉ còn nửa bước sẽ tiến lên Quy nguyên cảnh.

Hít sâu một hơi, Lâm Tiêu vung đao chém lên chưởng phong kia.

Phốc xuy…

Trong lúc nhất thời nguyên lực thổi quét, bốn thân ảnh bay ngược nện lên vách tường đại điện, phun ra máu tươi.

- Chẳng lẽ thật phải chết ở chỗ này?

Vẻ mặt tiều phu không cam lòng.

- Đáng chết, sao gặp phải tên này!

Sắc mặt Cừu Vô Tình xanh mét.

Ca sát…

Đúng lúc này tay trái Lâm Tiêu vô tình đặt lên cánh cửa thạch thất bị phong bế, chợt nghe thanh âm thanh thúy vang lên, ngay sau đó…

Cả cánh cửa đá tản ra quang mang sáng ngời, giống như nháy mắt biến thành quang môn.

- Sao lại thế này?

Một màn quỷ dị lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

- Đây là…

Trong cảm giác của Lâm Tiêu, bản đồ Cổ địa Thái Thần trong trữ vật giới chỉ đột nhiên sáng lên, giống như sản sinh liên hệ quỷ dị nào đó với cánh cửa đá, ngay sau đó bản đồ đột nhiên xuất hiện, dán lên cánh cửa tản ra ánh sáng, cuối cùng biến mất không còn nhìn thấy.

Ông…

Đồng thời Lâm Tiêu cảm giác tựa hồ có cỗ lực lượng cổ quái xâm nhập vào thân thể hắn, sau đó ẩn giấu.

- Ca sát…

Cửa đá lay động, chậm rãi mở ra.

- Đây là…

Đao Tâm Ma định vung đao nhất thời lâm vào ngẩn ngơ, hắn từng tiến vào nơi này nhiều lần, đương nhiên biết rõ trong này không có bảo vật gì, vừa rồi sở dĩ buộc nhóm người Lâm Tiêu giao ra bảo vật chỉ là đùa giỡn mà thôi.

Chẳng qua hắn đi vào nơi này nhiều lần nhưng cánh cửa đá kia chưa từng mở ra, nhưng lần nào hắn cũng cố ý đến tìm kiếm cơ hội, lần này mới gặp được nhóm người Lâm Tiêu.

Lúc này nhìn thấy dị trạng xảy ra, làm trong lòng hắn nhất thời kích động.

- Chẳng lẽ có bảo vật gì?

Đao Tâm Ma hưng phấn vung tay:

- Phong!

Xuy xuy xuy…

Từng đạo hắc sắc khí trụ dựng lên, phong tỏa cả đại điện, phòng ngừa bốn người Lâm Tiêu đào thoát, đồng thời Đao Tâm Ma dẫn đầu nhảy vào trong thạch thất.

- Chúng ta cũng đi vào.

Bốn người nhìn hắc sắc khí trụ trong đại điện, sắc mặt xanh mét, cũng không ngây ngốc đi phá vỡ khí trụ mà cùng nhảy vào trong thạch thất.

Vừa tiến vào thạch thất, ánh mắt mọi người liền sáng ngời, đó là một thạch thất rộng mấy trăm bình phương, nhưng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một thạch thai, trên thạch thai có một nam tử mặc áo dài màu đen cũ nát đang ngồi xếp bằng, mái tóc rối bờ buông xõa tận eo, không biết đã bao lâu không tu chỉnh lại.

- Trong thạch thất sao lại có người!

Mấy người đều ngẩn ngơ, mà Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong vừa nhìn thấy hắc bào của nam tử, không khỏi ngẩn ra.

Hắc bào của nam tử có chút bình thường, nhưng nhìn kiểu dáng lại có chút giống trang phục của đệ tử Võ Điện, chẳng qua vô cùng cũ nát nên không thể chuẩn xác nhìn ra có phải là trang phục đệ tử Võ Điện hay không.

- Đáng chết, bảo vật của ta đâu? Bảo vật của ta ở nơi nào?

Chứng kiến thạch thất trống rỗng, Đao Tâm Ma lập tức kêu to, trong đôi mắt xanh mượt vô cùng phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm hắc bào nam tử đang đưa lưng về phía mọi người.

Thạch thất vô cùng quỷ dị, mỗi lần Đao Tâm Ma tiến vào bảo điện chưa từng mở ra, mặc cho hắn dùng bất kỳ thủ đoạn gì, bởi vậy ở trong lòng hắn, thạch thất này chứa đựng chí bảo chân chính, cho nên mỗi lần Cổ địa Thái Thần mở ra hắn đều phải vào bảo điện tìm kiếm, hiện giờ thạch thất rốt cục mở cửa, nhưng tình huống bên trong thật làm cho hắn thất vọng.

- Nói, bảo vật trong này có phải bị ngươi cầm đi!

Đao Tâm Ma lạnh lẽo nhìn hắc bào nam tử đối diện, âm trắc trắc quát.

Nam tử kia mặc dù có chút thần bí, nhưng nhìn trang phục hay chân khí trên người đều là võ giả cận đại, không phải nhân vật viễn cổ trong cổ địa, ngược lại càng giống một võ giả tiến vào cổ địa tầm bảo, trong lúc vô ý xâm nhập thạch thất nên bị nhốt lại trong này.

Đao Tâm Ma sở dĩ có đảm khí là bởi vì võ giả Quy nguyên cảnh không khả năng tiến vào Cổ địa Thái Thần, mà không người đạt tới Quy nguyên cảnh, trong cổ địa Đao Tâm Ma chính là vô địch.

Nghe Đao Tâm Ma kêu gào, nam tử không chút tiếng động, chậm rãi đứng lên quay đầu lại.

Xuất hiện trước mặt mọi người là một mặt nạ quỷ, mặt nạ quỷ như dùng xương khô làm thành, thô, quỷ dị, làm lòng người e ngại, phảng phất như trải qua năm tháng tang thương dời đổi, sau mặt nạ quỷ là một đôi mắt trống rỗng quét nhìn ngoài cửa đá, mơ hồ mang theo tia dao động khó hiểu, ánh mắt cũng không dừng lại trên thân nhóm người Lâm Tiêu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio