Võ Đạo Đan Tôn

chương 670: chân tướng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm trước đó Bách Lý Huyền còn cố ý nhìn Lâm Tiêu, từ trong ánh mắt đối phương Lâm Tiêu cảm giác được một tia địch ý mịt mờ và sát cơ, Lâm Tiêu trước đó vẫn còn cảm thấy khó hiểu, nhưng hôm nay biết rõ thân phận đối phương thì hắn hiểu rõ mọi chuyện.

- Xem ra đại ca chết, tứ hoàng tử không thoát khỏi liên quan rồi.

Lúc trước hắn còn chưa từng nhìn thấy tứ hoàng tử, đối phương hiển nhiên cũng không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện địch ý với mình, như vậy tất cả đã sáng tỏ, đại ca năm đó chết rất có thể có liên quan trực tiếp của đối phương.

Nghĩ vậy, Lâm Tiêu xiết chặt hai nắm tay, trong nội tâm dâng lên sát cơ vô tận, bất kể là ai gia hại đại ca của hắn năm đó, Lâm Tiêu cũng sẽ không để cho đối phương được yên.

- Tốt, chúng ta đi trước tìm nơi ở lại.

Được Đông Phương Hiên Viên dẫn dắt, một đám người chậm rãi đi tới trung tâm thành Tinh Túc.

Thành Tinh Túc rất lớn, thậm chí không kém gì quận thành Hiên Dật, rất nhiều võ giả đi lại nhưng không cảm thấy chật chội, nhưng mà muốn ở nơi tốt vẫn phải xem thực lực.

Thi đấu Phong Vân bảng tổ chức tại trung tâm thành Tinh Túc, mà kiến trúc khu vực trung tâm là xa hoa nhất, nhưng số lượng lại không nhiều, bởi vậy chỉ có cường giả đỉnh cấp mới được ở.

Nhưng mà Lâm Tiêu cũng không cần lo lắng, thân là đệ tử tám đại quận thành, là tuyển thủ thông qua khảo hạch dự tuyển, trong kiến trúc xa hoa nhất sẽ có phần của bọn họ, trừ chuyện đó ra, những thế lực có người thông qua khảo hạch Tinh Quang Huyễn Giới cũng không cần lo lắng, tại thành Tinh Túc tất cả lấy tuyển thủ vi tôn, bọn họ không cần phiền não vì không có chỗ ở.

Về phần võ giả tới thăm nơi này, muốn tìm được phòng ở kiến trúc xa hoa quá khó khăn, tất cả phải xem thực lực và thân phận.

Không bao lâu, dưới sự dẫn dắt của Hiên Dật quận vương, mọi người đi tới khu vực trung tâm thành Tinh Túc.

- Phụ thân, nếu dàn xếp xong mọi người, ta tạm thời quay trở về đế đô, ba ngày sau thi đấu Phong Vân bảng thì ta sẽ tới.

Đông Phương Nguyệt Linh cáo từ.

Hiên Dật quận vương gật gật đầu:

- Vậy cũng tốt, nhớ rõ thay ta vấn án mấy đạo sư kia, chờ ít ngày nữa ta rảnh rỗi, ta sẽ đích thân đến nhà bái phỏng.

- Ta sẽ nói.

Đông Phương Nguyệt Linh mỉm cười, chợt quay người rời khỏi, bay nhanh về phía chân trời.

Bách Lý Huyền thấy thế, cũng vội vàng muốn đi theo Đông Phương Nguyệt Linh, hắn vội nói:

- Chư vị hảo hảo cố gắng, tranh thủ lấy được thứ tự tốt trong thi đấu Phong Vân bảng lần này, Đông Phương Hiên Viên quận vương, tiểu vương không quấy rầy nhiều, cáo từ.

Vừa chắp tay, Bách Lý Huyền cũng rời khỏi sân nhỏ, bay vút về hướng Đông Phương Nguyệt Linh vừa đi.

Trước khi đi, hắn giống như cười mà không cười nhìn qua Lâm Tiêu, sâu trong mắt hiện ra một tia lo lắng lóe lên rồi biến mất.

- Đông Phương Hiên Viên quận vương, tại hạ có chuyện muốn thương lượng với quận vương.

Lão giả áo xám vẫn đi theo bên cạnh tứ hoàng tử Bách Lý Huyền lúc này cũng không có rời đi, nhìn Đông Phương Hiên Viên mặt không biểu tình nói.

Đông Phương Hiên Viên khẽ giật mình, chợt chắp tay, dẫn đối phương đi vào phòng khách:

- Mời!

- Chư vị, sân nhỏ này chính là nơi đệ tử quận Hiên Dật ở lại, mọi người nên tìm nơi ở cho mình đi.

Bạch Hồng Phi nhìn mọi người nói ra, rồi sau đó cũng rời khỏi phòng khách.

Một đám đệ tử lập tức giải tán.

Cả sân nhỏ chiếm diện tích thật lớn, chẳng khác gì phủ đệ vương hầu, khắp nơi đều là phòng trống, Đông Phương Hiên Viên quận vương tự nhiên ở lại trong gian phòng lớn nhất, mà đám người Lâm Tiêu và các tuyển thủ tự tìm phòng ở.

Không do dự, dàn xếp xong, chuyện đầu tiên Lâm Tiêu làm là tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.

Sâu trong phòng khách.

Lão giả áo xám đã rời khỏi, chỉ còn lại có Đông Phương Hiên Viên cùng Bạch Hồng Phi và ba gã phó doanh chủ, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt đầy lửa giận.

- Tứ hoàng tử này quá làm càn rồi, chúng ta kính hắn là hoàng tử, hắn xem quận Hiên Dật là cái gì, năm đó chuyện Lâm Hiên không đề cập tới, hôm nay lại muốn chúng ta hủy bỏ tư cách dự thi của Lâm Tiêu, quả thực buồn cười.

Nguyên Chí Sĩ hai tay nắm chặt thành ghế, bộ dáng cực kỳ phẫn nộ.

Vừa rồi lão giả áo xám không nói thêm cái gì, chỉ mơ hồ đưa ra ý tứ không cho Lâm Tiêu tham gia thi đấu Phong Vân bảng lần này, làm cho nội tâm Nguyên Chí Sĩ giận tím mặt.

- Là quá phận.

Bạch Hồng Phi ánh mắt nhíu lại, nhìn qua Đông Phương Hiên Viên, nói:

- Quận vương, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào, năm đó Lâm Hiên bị chúng ta trục xuất khỏi Trại huấn luyện thiên tài, trở lại thành Tân Vệ không bao lâu thì chết, mặc dù không có chứng cớ trực tiếp là tứ hoàng tử làm, nhưng hắn không thoát khỏi liên quan, hiện tại tứ hoàng tử đánh chủ ý lên đầu Lâm Tiêu, Bách Lý Huyền dù sao cũng là hoàng tử điện hạ, nếu như đắc tội hắn, chuyện này...

Vương An tức giận nói:

- Hoàng tử điện hạ thì như thế nào, chẳng lẽ hắn có thể can thiệp vào sự vụ quận Hiên Dật hay sao, Nguyên Chí Sĩ nói đúng, hắn muốn chúng ta hủy bỏ tư cách thi đấu của Lâm Tiêu, quả thực chính là buồn cười, Lâm Tiêu những năm qua là thiên tài kiệt xuất nhất quận Hiên Dật, ta không cần nói nhiều về điểm này, nhưng cho dù hắn chỉ là một người bình thường, thứ cho ta nói thẳng, tứ hoàng tử quản quá rộng rồi.

Nói đến đây, trong mắt Vương An toát ra vẻ lo lắng:

- Lời thì thế, chư vị, chuyện năm đó tất cả mọi người rõ ràng, năm năm trước khi chúng ta tổ chức Trại huấn luyện thiên tài đi tới di tích viễn cổ, đúng lúc gặp phải tứ hoàng tử điện hạ, tứ hoàng tử điện hạ nhìn trúng Nguyệt Linh quận chúa, cực kỳ khó chịu khi thấy Nguyệt Linh quận chúa thân mật với Lâm Hiên, cho nên bảo chúng ta phá hư tư cách tham gia lịch lãm của Lâm Hiên với quận Hiên Dật, chúng ta không có cách nào mới trục xuất Lâm HIên ra khỏi Trại huấn luyện thiên tài.

Vương An thở dài một hơi:

- Cuối cùng kết quả Lâm Hiên ra sao ta không nói cũng biết, có thể nói, tuy Lâm Hiên chết không quan hệ trực tiếp tới chúng ta, nhưng chúng do một tay chúng ta tạo thành, hiện tại ta còn đang lo lắng Lâm Tiêu biết rõ chân tướng sẽ oán chúng ta, nhưng mà bất kể như thế nào, Lâm Tiêu chính là thiên tài kiệt xuất nhất ngàn năm qua của quận Hiên Dật chúng ta, phải biết rằng hắn năm nay chỉ mới mười chín tuổi đã có thành tựu như vậy, không thể yếu hơn La Sơn Tông La Thiên Đô, quận Hiên Dật chúng ta những năm này tình huống thế nào mọi người cũng rõ ràng, quá nguy hiểm.

Nguyên Chí Sĩ nói thế, mọi người trầm mặc.

Đúng thế, quận Hiên Dật những năm này tình huống rất không ổn, so sánh với các quận khác có thiên tài xuất hiện lớp lớp, quận Hiên Dật rất ít người nổi danh, hơn nữa quận Hiên Dật rất gần sơn mạch Liên Vân nên tai nạn rất nhiều, còn đấu tranh với quận Võ Uy, chỉ sợ tiếp tục như vậy mấy chục năm, mấy trăm năm sau sẽ biến thành quận yếu nhất của đế quốc Vũ Linh, rốt cuộc không cách nào xoay người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio