Võ Đạo Đan Tôn

chương 677: tề thiểu kiệt bi kịch (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả nhiên, chuyện phát triển theo phương hướng trái ngược lại suy nghĩ của mọi người, trong Sơn Hà ý cảnh, Cổ Thần vẫn không biến sắc, trường kiếm trong tay không ngừng hội tụ ý cảnh bén nhọn, điên cuồng áp súc và tăng lên, giống như hóa thành từng đạo kiếm khí cực hạn, mạnh mẽ đâm rách Sơn Hà ý cảnh của Vu Sơn Hà, rồi sau đó một kiếm chém vào người Vu Sơn Hà.

Phốc phốc!

Hộ thể nguyên lực của Vu Sơn Hà vỡ vụn, thân thể của hắn bay ngược ra sau chạm vào màn sáng màu xanh, miệng phun máu tươi.

Đứng lên, Vu Sơn Hà nhìn chằm chằm vào Cổ Thần, lau máu tươi trên miệng, nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại lĩnh ngộ kiếm ý tới tiểu thành, ta thua!

Hắn lĩnh ngộ Sơn Hà ý cảnh tuy mạnh, nhưng vẫn chưa có đạt tới mức tận cùng, chỉ sơ bộ nắm giữ, có thể đánh bại kiếm ý bình thường, nhưng đối mặt với kiếm ý tiểu thành thì hắn sẽ không chống nổi, dù sao kiếm ý mỗi tăng lên một phẩm, uy lực ẩn chứa cũng tăng lên gấp bội, mà kiếm ý tiểu thành là khâu trọng yếu trong đó, bản chất kiếm ý cũng có đột phá, uy lực rất biến thái.

Trong giải thi đấu Phong Vân bảng khóa trước có không ít võ giả lĩnh ngộ kiếm ý, đao ý, nhưng đạt tới tiểu thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một người đều là kiếm khách nổi bật, đều là top mười.

- Trận đấu này quá đặc sắc, không nghĩ tới Cổ Thần lại có được kiếm ý tiểu thành.

- Vu Sơn Hà cũng không yếu, thi triển Sơn Hà ý cảnh có thể khiêu chiến vượt cấp, nhẹ nhõm đánh bại cao thủ ngang giai, đáng tiếc lại gặp Cổ Thần.

- Cao thủ tổ chín không nhiều, xem ra vòng đấu loại đầu tiên này chỉ có Cổ Thần cùng Vu Sơn Hà là hai người mạnh nhất.

Dưới lôi đài và trên thính phòng, không ít võ giả quan sát trận đấu không ngừng nghị luận, có tiếc hận cho Vu Sơn Hà, cũng kinh diễm thay Cổ Thần.

Lâm Tiêu lắc đầu, trong đám tuyển thủ tổ chín, hắn là người duy nhất xem thấu cả cuộc tranh tài, Vu Sơn Hà mặt ngoài là thua kiếm ý tiểu thành của Cổ Thần, kì thực là thua trên công lực không đủ, Sơn Hà Quyền Pháp tên như kỳ danh, phải có ổn trọng và liên tục của sơn hà, kỳ thật còn phải có ý cảnh bá đạo của biển gầm núi lở, Vu Sơn Hà chỉ lĩnh ngộ được quyền pháp liên tục, nhưng không có thể hiện ý cảnh bá đạo ra ngoài, trầm ổn có thừa, tiến thủ chưa đủ, tự nhiên khó tránh khỏi có nhược điểm, nếu như hắn lĩnh ngộ ý cảnh bá đạo trong quyền pháp này, ai thắng ai bại còn không biết được.

Cũng xem thấu trận đấu này còn có trọng tài tổ chín.

- Vu Sơn Hà đáng tiếc, không có lĩnh ngộ quyền ý Sơn Hà tới mức tận cùng, nếu không chưa chắc sẽ thua trận đấu, xem ra tổ chín cũng có hạt giống không tệ, tuy không cách nào so sánh với những trẻ tuổi cự đầu kia, nhưng tiềm lực phát triển cũng không yếu.

Tuyên bố kết quả trận đấu, trọng tài tổ chín nói thầm trong bụng.

Trận đấu kế tiếp cũng diễn ra.

Trận đấu thứ tám là hai tên võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, một thi triển quyền pháp, một thi triển chưởng pháp, nguyên lực mênh mông trên lôi đài, hào quang màu xanh da trời bao vây võ đài không ngừng rung động.

Tuy hai người đấu đặc sắc, nhưng bởi vì có trận đấu Cổ Thần cùng Vu Sơn Hà lúc trước, cho nên trận đấu của hai người kém hơn rất nhiều.

Trải qua giao chiến trăm hiệp, cuối cùng võ giả thi triển quyền pháp hơi mạnh hơn một chút, bắt lấy sơ hở đánh ra một quyền đập tan hộ thể nguyên lực của đối thủ, rồi sau đó một quyền đánh bại đối thủ.

- Vòng thứ nhất tổ chín, trận thứ chín Lâm Tiêu đấu Tề Thiểu Kiệt.

Tuyên bố kết quả xong, trọng tài báo danh tuyển thu giao đấu kế tiếp.

- Đến phiên ta.

Bá!

Lâm Tiêu mặt không biểu tình, nhẹ nhõm xẹt qua màn bảo hộ màu xanh lá, xuất hiện trên lôi đài.

- Đã tới lượt ta lên. Ta sẽ dành lấy mộ trận chiến thắng thật đẹp mắt.

Tề Thiểu Kiệt cũng vô cùng hưng phấn, nhưng chờ hắn ngẩng đầu nhìn qua người thi đấu là Lâm Tiêu, gương mặt của hắn biến hóa như sắp khóc.

- Tại sao là tiểu tử này, ông trời ơi, ngươi đang chơi ta sao?

Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, cho dù đối mặt với bất cứ kẻ nào, Tề Nhân Kiệt cũng sẽ không mang theo tâm tính sợ hãi, thật không nghĩ đến trận đầu hắn phải chống lại Lâm Tiêu mà hắn mang theo tâm lý oán hận và sợ hãi, làm cho hắn bi phẫn không thôi.

Thời điểm khảo hạch Tinh Quang Huyễn Giới tầng thứ ba, Tề Thiểu Kiệt cũng đã biết rõ thực lực của Lâm Tiêu mạnh bao nhiêu, tuy hắn cũng là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, nhưng mà đối mặt với Lâm Tiêu lại không có chút phần thắng nào cả.

Ở trước mặt bao người, Tề Thiểu Kiệt kiên trì đi lên lôi đài.

- Ồ, cuộc tranh tài này hai người cũng đều đạt tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ.

- Xem ra lại là một hồi long tranh hổ đấu.

Hai người lên lôi đài lập tức hấp dẫn ánh mắt của không biết bao nhiêu người, dù sao Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ tuy cũng không khiến vạn người chú mục, nhưng trong tất cả tuyển thủ cũng xem như là cao thủ.

- Lâm Tiêu, cho ta xem ngươi trong thời gian này tiến bộ tới mức nào, chờ tới trận đấu của ta, ta sẽ đích thân đánh bại ngươi.

Trong ánh mắt Tư Không Hạo mang theo chiến ý dạt dào, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu trên lôi đài.

Mà ánh mắt Tử Xa Sơn nhìn không chuyển mắt, muốn từ trận đấu này nhìn ra một ít manh mối.

Trên lôi đài, Lâm Tiêu mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm đối thủ.

Tề Thiểu Kiệt chột dạ không thôi, hắn cố nâng tinh thần, vận chuyển nguyên lực.

- Vì sao cảm xúc của đối thủ lại không ổn định? Chẳng lẽ là kỹ xảo dụ địch hay sao?

Lâm Tiêu là người thế nào, hắn nhìn ra tâm thần Tề Thiểu Kiệt có chút không tập trung, trong nội tâm nghi hoặc, thân thể không có dừng lại, ngay lúc bắt đầu đã hóa thành thiểm điện tấn công đối thủ.

Bá!

Tiếng xé gió lăng lệ vang lên, khoảng cách năm mươi mét lóe lên tức thì, Lâm Tiêu xuất hiện trước mặt Tề Thiểu Kiệt, toát ra khí thế bức người.

Vốn tâm thần Tề Thiểu Kiệt không tập trung, không nghĩ tới Lâm Tiêu đã động thủ trước, lập tức giật mình, trong chốc lát trên người xuất hiện mấy sơ hở không lớn.

Lâm Tiêu có nhãn lực cỡ nào, lập tức nhìn ra sơ hở, chiến đao bên hông chém ra một đạo đao mang lăng lệ, chém vỡ nguyên lực hộ thể của đối phương, đánh Tề Thiểu Kiệt bay ra ngoài.

Ba!

Đụng vào màn sáng màu xanh da trời sau lưng, Tề Thiểu Kiệt trong tích tắc đã bại trận.

Tất cả tuyển thủ tổ chín và người vây xem đều không hiểu xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đầy khó hiểu.

- Không phải chứ, một đao đã bại?

- Lâm Tiêu mạnh như vậy sao? Một đao đã đánh bại võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ Tề Thiểu Kiệt, chẳng lẽ là cao thủ thâm tàng bất lộ?

- Thâm tàng bất lộ cái đầu ngươi ah, rõ ràng là đối thủ chịu thua trước rồi.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đám người Tư Không Hạo, Tử Xa Sơn cũng trợn mắt há hốc mồm, nếu như Lâm Tiêu bằng vào thực lực bản thân một chiêu đánh bại đối thủ, bọn họ tuy giật mình, nhưng còn có thể tiếp nhận, nhưng hiện tại đối thủ căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp bị Lâm Tiêu một đao đánh bại, bọn họ càng nhìn càng khó hiểu.

- Trận thứ chín, Lâm Tiêu thắng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio