Võ Đạo Đan Tôn

chương 741: trận đánh cuối cùng (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biển vàng qua đi, Mặc Thanh Hiên hét dài:

- Ta chưa thua!

Trường kiếm tím đen đâm ra, thăng hoa cực hạn. Dường như Mặc Thanh Hiên ngộ đạo trong trận chiến đánh với Lâm Tiêu, nhân kiếm hợp nhất, uy lực lần thứ hai tăng mạnh. Nhát kiếm đốt cháy cực hạn đâm vào La Thiên Đô.

Kiếm áp khủng bố, màn sáng lam mép lôi đài run rẩy.

- Một quyền diệt ngươi!

- Bá Thế Hoàng Quyền, Hoàng Giả Vô Địch!

Trong tiếng gầm rú ầm ĩ, ánh mắt La Thiên Đô kiêu ngạo như hoàng giả giáng xuống, thiết quyền màu vàng đánh ra liên tục nổ nát kiếm quang của Mặc Thanh Hiên.

Mặc Thanh Hiên bị đánh bay, miệng hộc máu té cái bịch xuống đất.

Thực lực kinh người của La Thiên Đô làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.

- Vậy là thua?

Nói sao thì Mặc Thanh Hiên xếp hạng ba Phong Vân bảng, quét ngang đa số đứng đầu thế hệ trẻ vậy mà không đỡ nổi ba quyền của La Thiên Đô. Thực lực của La Thiên Đô rốt cuộc đến đẳng cấp nào?

- Khủng, siêu khủng.

- Ba quyền đánh bại Mặc Thanh Hiên, danh hiệu đệ nhất đại tái Phong Vân bảng lần này danh xứng với thực.

- La Thiên Đô quá mạnh, đã đứng trên tất cả thủ lĩnh trẻ đỉnh Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ. Hai bên cách biệt quá xa, ta nghi ngờ thực lực của La Thiên Đô đã chạm tới Quy Nguyên cảnh.

Mọi người nghị luận sôi nổi, trong lòng dậy sóng kích động.

Đám người phó doanh chủ Bạch Hồng Phi nhìn nhau.

- Quá mạnh, một quyền vừa rồi của La Thiên Đô có bóng dáng chân nguyên, tinh khí thần đã bắt đầu đột phá hướng Quy Nguyên cảnh. Có lẽ Lâm Tiêu không đánh lại La Thiên Đô được.

Bọn họ là cường giả Quy Nguyên cảnh đương nhiên nhìn ra thực lực của La Thiên Đô đã vượt qua cực hạn võ giả Hóa Phàm Cảnh. Không nói quá rằng La Thiên Đô đã xem như Nửa Bước Quy Nguyên, rất có thể một phần nguyên lực trong người gã đã chuyển hóa thành chân nguyên.

Phó doanh chủ Nguyên Chí Sĩ cười khổ nói:

- Lâm Tiêu được hạng hai đã nằm ngoài dự đoán của chúng ta. Tuy hạng nhất rất tốt nhưng chúng ta không cần cưỡng cầu, huống chi tương lai Lâm Tiêu phát triển chưa chắc thua La Thiên Đô.

Vương An gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Lâm Tiêu còn trẻ, đại tái Phong Vân bảng quý sau có phần của hắn, bây giờ không cần phải tranh làm gì.

- Đại tái Phong Vân bảng quý sau?

Phó doanh chủ Bạch Hồng Phi lắc đầu, nói:

- Đó là chuyện năm năm sau, ta cho rằng khi thấy Lâm Tiêu rất có thể đột phá đến Quy Nguyên cảnh, đại tái Phong Vân bảng chẳng còn ý nghĩa gì với hắn.

Trên lôi đài, Mặc Thanh Hiên lau máu dính khóe môi, đứng dậy.

Mặc Thanh Hiên nhìn La Thiên Đô:

- Ngươi quả nhiên đã đi đằng trước mọi người, nhưng hai năm nữa chắc chắn ta sẽ bước vào Quy Nguyên cảnh, khi đó giữa ngươi và ta ai thắng ai thua rất khó nói.

La Thiên Đô hờ hững nhìn đối phương:

- Lần này ngươi không phải đối thủ của ta, về sau ngươi cũng mãi mãi không đánh lại ta, dù ở cảnh giới nào đều như nhau.

Đây là La Thiên Đô, truyền nhân huyết mạch hoàng thất đế quốc La Sơn, có tự tin tuyệt đối.

Trận so đấu tiếp tục trong sự bàng hoàng của mọi người.

Trận thứ ba mươi bốn, Đoạn Thiên Cừu đấu với Uất Trì Quật.

Trận này quyết định hạng bốn và năm, Đoạn Thiên Cừu vừa bước lên sân thì vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Đoạn Thiên Cừu vốn muốn quan sát Lâm Tiêu và Uất Trì Quật chiến đấu, tìm hiểu gã phòng ngự mạnh cỡ nào. Tiếc rằng trận chiến giữa Lâm Tiêu và Uất Trì Quật không gợi ý được gì cho Đoạn Thiên Cừu. Cho nên Đoạn Thiên Cừu vừa bước lên lôi đài liền dốc hết sức ra, tăng đao ý sát lục đến cực độ, thi triển Diệt Sát đao pháp ngay, muốn một hơi phá phòng ngự của Uất Trì Quật. Hiệu quả không được tốt, hai bên đánh mấy chục hiệp, cuối cùng Đoạn Thiên Cừu bị Uất Trì Quật tung một quyền đánh trúng ngực, hộc máu thua trận.

Trận thứ ba mươi lăm, Đông Phương Nguyệt Mính đấu với Tinh Mộng Vũ.

Trận này quyết định hạng bảy và tám. Hai mỹ nữ khí chất khác nhau bay múa trên lôi đài, làm người mở rộng tầm mắt. Cuối cùng Vân Long Cửu Du của Tinh Mộng Vũ mạnh hơn một bậc, ác chiến trăm hiệp sau đó đánh bại Đông Phương Nguyệt Mính.

Thế là từ hạng ba đến chín Đại tái Phong Vân bảng lần này đã có kết quả. Mặc Thanh Hiên, Uất Trì Quật, Đoạn Thiên Cừu, Trương Thuần Hi, Tinh Mộng Vũ, Đông Phương Nguyệt Mính, Tuyệt Vô Danh.

Trong bao cặp mắt mong chờ, trận cuối cùng lôi đài số một, trận so đấu thứ ba mươi sáu đã đến. Bởi vì tám tổ lôi đài khác đã so đấu xong, đây là trận đại chiến đỉnh nhất đại tái Phong Vân bảng, Lâm Tiêu đấu với La Thiên Đô.

Lâm Tiêu, ngựa ô lớn nhất đại tái Phong Vân bảng, so đấu đến bây giờ chưa thua. Đáng sợ là thực lực của Lâm Tiêu tăng theo đối thủ đụng độ, như cái hang sâu không thấy đáy. Ngươi mãi mãi không biết lá bài tẩy thật sự của Lâm Tiêu là gì. Trận so đấu trước Lâm Tiêu đánh bại thiên tài sáng nhất phái Thông Thiên kiếm, Mặc Thanh Hiên, có thể nói là nghịch thiên.

La Thiên Đô càng khỏi phải nói, thiên tài đỉnh cao của La Sơn tông, siêu cường giả thế hệ trẻ trong phạm vi đế quốc. Thiên tài đế đô đế quốc Võ Linh thầm gọi La Thiên Đô là đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ của đế quốc, thực lực mạnh mẽ sâu không lường được. Mấy trận so đấu trước không ai có thể làm La Thiên Đô nghiêm túc, bao gồm Mặc Thanh Hiên hạng ba Phong Vân bảng gục ngã sau ba quyền của hắn.

Trận so đấu này không chỉ là trận chiến cuối cùng trên lôi đài số một, cũng là trận chiến thu quan đại tái Phong Vân bảng lần này, trận chiến quyết định hạng nhất và hạng hai. Nhiều khán giả siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm hai thí sinh, không dám chớp mắt cái nào.

Dưới lôi đài, Lâm Tiêu hành động trước. Lâm Tiêu lắc người đi lên lôi đài, trường bào nhẹ bay, Thái Huyền đao giắt bên hông, ánh mắt lạnh lùng.

La Thiên Đô thì vẫn là vẻ mặt cao cao tại thượng, ung dung bước tới đối diện Lâm Tiêu. Đôi mắt kiêu ngạo ngước nhìn trời, dường như La Thiên Đô không thèm để Lâm Tiêu vào lòng.

La Thiên Đô lạnh lùng nói:

- Đã đến bước này ngươi vẫn muốn chiến đấu với ta sao?

Ý của La Thiên Đô quá rõ ràng.

Mặc Thanh Hiên xếp hạng ba còn không đỡ nổi ba quyền của gã, La Thiên Đô có tư cách nói câu đó. Trong lòng các khán giả không cho rằng Lâm Tiêu sẽ đánh lại La Thiên Đô.

Trên lôi đài, vạt áo Lâm Tiêu bay theo gió, mái tóc đen dài bay lên. Đôi mắt sáng như trời đêm, Lâm Tiêu tựa tuyệt thế đao khách đứng trong màn đêm, khí thế cuồng ngạo cô đơn.

Lâm Tiêu nhìn La Thiên Đô, thản nhiên nói:

- Sao thế? Chẳng lẽ ngươi muốn nhận thua trước? Tuy hành động đó hơi hèn nhưng nếu ngươi sợ thua thì đây là cũng là cách tốt nhất.

Mọi người rung động.

- Cái gì?

Đám người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Tiêu, như có động đất sóng thần trong lòng.

Bọn họ không hiểu tại sao Lâm Tiêu nói câu đó trước mặt La Thiên Đô. Đứng trước mắt Lâm Tiêu không phải tuyển thủ khác mà là người mạnh nhất đại tái Phong Vân bảng, La Thiên Đô. Lâm Tiêu cuồng vọng làm mọi người á khẩu.

Đám người phó doanh chủ Bạch Hồng Phi trên đài khán giả sửng sốt.

- Lâm Tiêu không phải loại người này.

Trong ấn tượng của bọn họ thì Lâm Tiêu không phải loại người ngông cuồng càn rỡ, trong lòng kiêu ngạo nhưng hắn ít khi nói ra lời đầy khiêu khích như thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio