Đi ra khỏi cửa hàng đồ chơi của Hàn Dạ , Hạ Toa không có mục đích đi dạo lung tung ngoài đường, trong lòng cô rất loạn, muốn tìm người để nói chuyện, nhưng Tô Mạc và Doãn Tường từ sáng sớm đã rời khỏi thành phố , Nhậm Kiến và Tang Thuyết, Tuyết Thiếu và Tần Di, tất cả đều đi du lịch rồi.
Đứng ở ngã tư đường, nhìn dòng người tới lui , Hạ Toa cảm giác mình hình như là dư thừa, người khác lúc khổ sở có thể có ba mẹ dựa vào, còn cô đây? Cha mẹ sống ở thành phố khác, có thể mấy tháng cũng không liên lạc với cô.
Không biết từ lúc nào thì đi vào một con đường mòn trong rừng, nhìn khung cảnh thanh u này, Hạ Toa không khỏi đi lòng vòng, cảm thụ trong không khí hương thơm của đất trời tháng mười hai . Chợt có một trận gió thổi qua, cũng làm cho người ta cảm thấy run lẩy bẩy. Này lạnh lẽo, cũng để cô phục hồi tinh thần lại, mờ mịt nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt , cảm giác bất lực đánh tới, cô là người không nhận biết phương hướng , đi trên đường phân không rõ đông nam tây bắc, tới đây dễ dàng, nhưng là phải làm thế nào để trở về đây?
Đi hai giờ, đường lại càng ngày càng vắng vẻ, trên đường phố không có một người nào , ngay cả người để hỏi đường cũng không có, Hạ Toa vuốt vuốt hai chân ê ẩm , đặt mông ngồi ở trên một tảng đá .
"Cô em xinh đẹp , có muốn anh đưa về nhà không , nơi này vắng vẻ không gặp được xe đâu ." Một người đàn ông xa lạ, dừng xe máy ở trước mặt Hạ Toa , cười xấu xa
.
Thấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ ở trước mặt mình , Hạ Toa đứng lên, phủi phủi quần áo, không có nói một câu , xoay người rời đi.
" Đừng ngại , để anh chở em về ." Người đàn ông thấy Hạ Toa đứng dậy rời đi, quay đầu xe đi theo.
Đối với người đàn ông đi theo sát mình , Hạ Toa không khỏi có chút sợ, đây là một con đường không thấy cuối đường, cô không biết mình đi hướng này có đúng hay không, muốn gọi điện thoại cho Tiêu Thần, tuy nhiên lại không rõ lắm mình ở đâu, trong lòng loạn thành một đoàn.
"Ngoan ngoãn đi cùng anh thôi." Người đàn ông trực tiếp đem xe ngăn ở trước mặt Hạ Toa .
"Anh đừng tới đây, nếu không tôi báo cảnh sát." Hạ Toa có chút sợ cầm điện thoại di động lên, hướng về phía người đàn ông xa lạ la hét.
"Báo cảnh sát đi, cảnh sát trưởng là chú của anh đó ." Hắn giễu cợt nhìn Hạ Toa, kêu gào. Hắn thường xuyên đi trên con đường này gặp phải không biết bao nhiêu phụ nữ, không người nào là không bị hắn trêu đùa .
Nhìn bộ dạng phách lối của hắn, trong lúc bối rối Hạ Toa bấm số điện thoại của Tần Lạc .
" Anh đừng tới đây, anh đừng tới đây." Thấy hắn thế nhưng dừng xe, hướng mình đi tới, Hạ Toa liên tiếp lui về phía sau .
"Cô em ngoan ngoãn để cho anh đưa về nhà đi ." Hắn không ngừng quan sát Hạ Toa, suy nghĩ cô rốt cuộc là hạng người gì , từ trong tay cô hắn có thể thấy được đây là kiểu điện thoại mới nhất , cũng không tiện nghi, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng không phải hàng nhái , nhưng khi nhìn kỹ , lại không giống như người có tiền, người có tiền làm sao có thể không có xe đây? Chỗ này cách phố xá sầm uất là một đoạn đường rất dài.
" Anh đừng tới đây, tôi không biết anh ." Hạ Toa đưa điện thoại di động bỏ vào túi quay đầu lại chạy như điên.
Hắn thấy Hạ Toa thế nhưng chạy ngược lại , lạnh lùng cười một tiếng, cũng chưa nóng nảy đuổi theo, từ từ quay về chỗ chiếc xe máy, hướng Hạ Toa đi tới.
Lại nói Tần Lạc vừa nhìn thấy Hạ Toa gọi điện thoại tới, tâm tình không khỏi khá hơn, nhưng nghe được Hạ Toa khàn giọng kiệt lực kêu, một lòng cũng thót lên tới cổ họng, vội vàng kêu Hàn Dạ tra tìm vị trí hiện tại của Hạ Toa.
"Hạ Toa sao lại đi tới đây ." Nhìn hệ thống định vị GPS, Hàn Dạ không khỏi buồn bực.
" Chỗ nào?" Thấy sắc mặt của Hàn Dạ , Tần Lạc lo lắng hỏi thăm.
"Đi cùng chứ." Hàn Dạ ôm lấy máy vi tính, đem chìa khóa xe ném cho Tần Lạc, từ bên trong khóa cửa lại, từ cửa sau rời đi.
Ban đầu mấy người bọn họ cùng mua một loại điện thoại, lúc đó hắn tương đối nhiều chuyện , liền đem điện thoại của mấy người đăng ký vào một trang web định vị GPS, không nghĩ tới hôm nay thật đúng là phát huy tác dụng.
Hạ Toa quay đầu nhìn người đàn ông còn theo sát mình , cảm thấy rất đau xót, biết rõ mình không chịu nổi , lại cứ càng muốn đi gặp mặt, lần này tốt lắm, đem mình làm cho chật vật như vậy, nói không chừng còn sẽ bị nam tử này , đến lúc đó vứt xác nơi hoang dã, cũng không biết mấy ngày nữa mới có thể bị người phát hiện? Nghĩ tới đây Hạ Toa dưới chân lảo đảo một cái, té ngã trên đất.
"Cô em vẫn là ngoan ngoãn đi với anh thôi?" Thấy Hạ Toa ngã xuống, hắn vẫn giạng chân ở trên xe gắn máy, cười hì hì nói qua.
" Anh mơ đi!" Nhìn nụ cười bỉ ổi của hắn , Hạ Toa hừ lạnh một tiếng, đứng lên, tiếp tục đi về phía trước .
" Nhưng mà anh không nhịn được nữa đâu ." Thấy trước mặt một bãi cỏ lớn , hắn dừng xe máy ở ven đường, hướng Hạ Toa chạy tới, một tay nhấc cô lên , vứt cô đến một bên trên cỏ.
" Anh định làm gì?" Nhìn trong mắt hắn tràn đầy dục vọng , Hạ Toa không ngừng lui về phía sau .
" Cô em cứ từ từ, anh sẽ làm em ." Hắn nhìn thấy Hạ Toa không thể lui được nữa, nhào tới.
Nhìn quanh cảnh bốn phía , Hạ Toa có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, không phải cô không muốn phản kháng, cô cao không tới m mà liếc mắt thấy hắn tối thiểu vượt qua m, cô chưa kịp phản kháng cũng đã bị đánh cho hôn mê.