Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Hạ Toa có chút mất hồn, vốn cho là Tần Lạc chỉ là tùy tiện đưa cô đi, ha ha, không nghĩ tới sẽ đem cô tới nơi này . Đây là một trong những nhà hàng cao cấp nhất của S thị , tên là Tây Đăng Lai, nếu đã vào đây tiêu ít nhất cũng phải là tệ a. Đây là khách sạn mà người bình thường trốn tránh nhìn cũng sẽ không liếc mắt , nhiều năm trước hai người đã từng đi qua nơi này, khi đó cô lôi kéo tay của hắn nói, một ngày nào đó cô muốn ngồi ở đây , ăn một bữa cơm, uống một ly cà phê, thưởng thức cảnh đêm của S thị . Thời điểm khi cô sắp quên , Tần Lạc lại mang cô tới chỗ này .
"Đẹp không?"
Tần Lạc cưng chìu nhìn Hạ Toa ngồi ở đối diện với mình , dịu dàng hỏi thăm. Nhiều năm trước một câu nói, hắn vẫn nhớ đến bây giờ, hoặc là nói những lời mà Hạ Toa đã từng nói , một chữ cũng không sót hắn đều đặt ở trong lòng.
"Tần Lạc, cám ơn anh!"
Nếu như có người đàn ông đem những lời mà ngươi đã từng nói nhớ rõ rõ ràng , trăm phương ngàn kế vì ngươi thực hiện những nguyện vọng ấy, là mọi người sẽ cảm động đi, từ trong mắt Tần Lạc cô nhìn thấy thâm tình của hắn. Nếu như Tống Tống không xuất hiện, như vậy cô sẽ tiếp nhận Tần Lạc, nhưng không có nếu như, Tống Tống xuất hiện, như vậy tê tâm liệt phế kêu tên của cô, cô không thể nào coi như cái gì cũng không có nghe được.
"Sao lại khách khí với anh? Chúng ta tách ra nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại gặp mặt, anh rất vui vẻ." Vì để cho em có hưởng thụ bữa ăn tối lãng mạn, anh có bỏ ra nhiều thời gian hơn nữa anh cũng nguyện ý. Chỉ là nửa câu sau , Tần Lạc chỉ để ở trong lòng đối với mình yên lặng nói qua.
"Em cũng vậy, rất vui vẻ." Mặc dù cô rất chán ghét những lời đồn đãi trong công ty , cô không muốn ở công ty cùng hắn có quá nhiều tiếp xúc, thật ra thì cô không phải là không muốn để ý tới hắn, chỉ là cô sợ những lời đồn đãi kia , sợ nhìn đến những ánh mắt khinh bỉ, sợ người khác nói cô là bởi vì leo lên giường của hắn mới có thể ở lại công ty. Hạ Toa nhìn Tần Lạc cười nhạt, rất nhiều lời nói muốn nói, chỉ là hoàn cảnh này không thích hợp.
Tần Lạc giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thời gian vẫn còn sớm, khẽ mỉm cười nói". Lát nữa anh dẫn em đi một chỗ này được chứ?"
"Vâng , dù sao thời gian vẫn còn sớm." Buổi chiều cùng Tô Mạc nói chuyện cũng không phải rất vui vẻ, rất nhiều chuyện cũng đè nén ở trong lòng, đối với đề nghị này của Tần Lạc , cô không có phản đối.
"Anh dẫn em đi tới quán bar của một người bạn." Nhìn Hạ Toa không chút do dự đồng ý, Tần Lạc khoát tay, kêu phục vụ khách sạn tới đây tính tiền.
"Xin hỏi ngài trả là tiền mặt , cheque (séc) hay là cà thẻ ?" Nhân viên phục vụ đi tới, hướng Tần Lạc khẽ mỉm cười, theo thói quen nói qua.
" Séc." Tần Lạc cầm bút lên ký soàn soạt trên séc tên của mình.
"Cám ơn đã tới." Nhân viên phục vụ vừa nhìn Tần Lạc chữ viết rồng bay phượng múa, không khỏi ở trong lòng coi trọng Tần Lạc. Dù sao cả S thị có thể ở cái khách sạn này ký séc không vượt qua một trăm, nhưng nhìn đến Hạ Toa bên cạnh Tần Lạc thì trong mắt rõ ràng nhiều hơn một tia khinh thường.
Đối với nhân viên phục vụ trong mắt khinh thường, Hạ Toa tự động bỏ qua, cố ý kéo cánh tay Tần Lạc , hướng cô cười ngọt ngào, từ bên người cô đi qua.
Những động tác nhỏ này của Hạ Toa tự nhiên không có tránh được ánh mắt của Tần Lạc , hắn chỉ là cười cười, vô cùng phối hợp thời điểm đi ngang qua nữ nhân viên mới vừa rồi liền nói.
"Bảo bối, hôm nay anh phục vụ chu đáo chứ?"
"Uh, rất hài lòng, tới hôn một cái." Hạ Toa ngẩng đầu liếc nhìn Tần Lạc, nhón chân lên hôn một cái lên gò má của Tần Lạc . Nhìn những nữ phục vụ kia toát ra biểu tình hâm mộ ghen ghét , cô cảm thấy tâm tình rất sảng khoái rất sảng khoái .