“Bố, con cũng muốn hát!”
Vừa mới bước xuống xe ô tô, cô bé Khánh Ngọc đã có chút hưng phấn giơ lấy nắm tay nhỏ bé của mình lên để hoan hô một trận.
Đi ở một bên, thấy vậy trên mặt Trần Lâm liền nhịn không được xuất hiện một tia cưng chiều.
“Được, bố sẽ để cho con hát tùy thích!”
Thấy bộ dáng của hai bố con bọn họ như vậy, Châu Ngọc Ánh không khỏi liếc mắt nhìn qua một chút.
Chỉ có điều, lúc này cô cũng bắt đầu thành một thói quen, cũng không quá mức kinh ngạc trước sự thân thiết của Trần Lâm và con gái Khánh Ngọc.
Ngược lại, trong đôi mắt của cô lúc này lóe lên một tia ánh sáng tràn đầy mãn nguyện.
Sau đó, cả nhà ba người bọn họ cứ như vậy một đường vừa đi vừa nói chuyện, rồi thẳng tiến về phía sảnh lớn của khách sạn.
Đây là một nhà khách sạn tương đối có danh tiếng ở thành phố Tân Hải.
Nhất là bên trong khách sạn còn đặc biệt phục vụ các loại dịch vụ vui chơi giải trí giành cho gia đình như rạp chiếu phim D, hồ bơi nhân tạo, phòng hát karaoke… Nhưng mà, những loại dịch vụ này ở bên trong khách sạn đều rất đắt đỏ, không phải bất kỳ một gia đình bình thường nào cũng có thể sử dụng được.
Tất nhiên, những thứ này Trần Lâm cũng chẳng thèm quan tâm.
Kỳ thật, lúc đầu anh cũng chỉ là tùy tiện chở hai mẹ con Châu Ngọc Ánh đi dạo một vòng xung quanh thành phố.
Sau đó, thấy được tấm biển quảng cáo ở bên ngoài khách sạn có chút bắt mắt, anh mới lái xe dừng lại, rồi đưa hai mẹ con bọn họ bước vào bên trong.
Lúc này, nhìn thấy cả nhà ba người Trần Lâm bước tới, nhân viên phục vụ vô cùng lễ phép, hơi hơi để tay đặt ở trước ngực, rồi nghiêng người cúi thấp xuống để cúi chào.
Chỉ là, cô bé Khánh Ngọc lần đầu được đưa đi đến những chỗ giống như thế này.
Thế nên, khi thấy các nữ tiếp viên ở đây nghiêng người cúi đầu như vậy, trong ánh mắt của cô bé không khỏi mang theo mấy phần kinh ngạc.
Sau đó, cô bé có chút khó hiểu, nhìn về phía Trần Lâm, nói ra.
“Bố, bố! Mấy cô này bị làm sao vậy ạ? Các cô ấy vì sao phải vòng tay xin lỗi hả bố?!”
Đứng ở một bên, nghe được lời nói của con gái, tức thì khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh không khỏi đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Nhưng mà, thần sắc của Trần Lâm lại chẳng chút lúng túng.
Ngược lại, anh hơi cúi thấp người xuống, xoa nhẹ lên trên đầu của con gái.
“Không phải, các cô ấy chỉ muốn chào chúng ta mà thôi!”
“Thật sao?!”
Cô bé dường như có chút không tin, một bộ vân vê cái miệng như ra điều suy nghĩ.
Thấy vậy, Châu Ngọc Ánh không khỏi đem con gái của mình kéo qua một bên, vội vàng lên tiếng giải thích với các nhân viên phục vụ của khách sạn.
“Xin lỗi, con bé lầu đầu đến đây, nên nó chỉ hơi tò mò một chút mà thôi!”
Đối với lời nói của trẻ con, nhất là bộ dáng đáng yêu giống như cô bé Khánh Ngọc, kỳ thật mấy nữ tiếp viên cũng chẳng thèm để ý chút gì.
Ngược lại, bọn họ còn có mấy phần yêu thích, muốn đưa tay ra xa nắn lên trên khuôn mặt của cô bé một trận.
Chỉ có điều, Trần Lâm lúc này đã nhanh chân tiến lên phía trước, đem hành động của các nữ tiếp viên ở đây ngăn lại.
“Giúp tôi đặt một phòng VIP, càng lớn càng tốt!”
Vừa nói, Trần Lâm vừa từ trong người lấy ra một sấp tiền polyme màu xanh, đặt ở trước mặt của bọn họ.
Nhất thời, ánh mắt của các nữ tiếp viên ở đây không khỏi sáng lên.
Bọn họ thật sự không có nghĩ tới, Trần Lâm không những đẹp trai, mà còn ra tay hào phóng như vậy.
Chỉ đáng tiếc, bên cạnh của anh lúc này còn có vợ con, nếu không sợ rằng đám nữ tiếp viên lúc này đã nhào lên, trực tiếp kết bạn Zalo với Trần Lâm.
Chỉ là, qua được một lúc, ánh mắt của Trần Lâm không khỏi ngưng tụ, nhìn về phía một chỗ bên ngoài cửa lớn của khách sạn.
Không biết từ lúc nào, hai cái thân ảnh từ phía bên ngoài bắt đầu chậm rãi đi đến.
Chỉ có điều, nhìn thấy được hai người này, thần sắc của Trần Lâm thoáng chốc có chút mất tự nhiên.
Bởi vì, hai cái thân ảnh này cũng không phải là ai khác, mà chính là em gái nuôi của anh, Út Linh.
Và cậu con rể tương lai của nhà họ Trần, Trịnh Ngọc Quang.
“Thế nào?”
Vốn đang đi ở bên cạnh của Trần Lâm, lúc này thấy được bước chân của anh bỗng dưng dừng lại, Châu Ngọc Ánh không khỏi nghi hoặc, xoay đầu sang hỏi thăm.
Nghe được tiếng hỏi han của cô, Trần Lâm mới lắc đầu nói ra.
“Không có việc, chỉ là gặp chút người quen mà thôi!”
Nghe thế, sắc mặt của Châu Ngọc Ánh hơi khẽ biến đổi một cái.
Sau đó, cô hơi hơi thấp giọng nói ra.
“Vậy tôi dẫn theo con gái đi trước.
Có gì, anh nói chuyện với bạn của anh trước đi.”
Nói xong, Châu Ngọc Ánh liền dẫn theo con gái của mình, cùng với nhân viên phục vụ ở trong khách sạn đi về phía phòng VIP.
Mà lúc này, Út Linh cùng với Trịnh Ngọc Quang cũng đã đi tới trước mặt của Trần Lâm.
Kỳ thật, vừa rồi hai người bọn họ đã nhìn thấy Trần Lâm đi cùng với hai mẹ con Châu Ngọc Ánh, còn đứng nói chuyện ở bên ngoài cửa của khách sạn.
Chỉ có điều, làm như thế nào Út Linh cũng không thể tin được, Trần Lâm vậy mà đã có vợ con rồi? Chuyện này, là tử khi nào xảy ra? Tại sao cô lại không biết?
Thế nhưng, ngay lập tức âm thanh của Trịnh Ngọc Quang đã ở phía sau lưng của Út Linh vang lên.
“Mọi người có biết, người phụ nữ vừa rồi là ai hay không?”
Nghe Trịnh Ngọc Quang đột ngột hỏi ra một câu như vậy, sắc mặt của những người còn lại đều rất kinh ngạc.
Nhưng cũng không đợi người khác đáp lại, lúc này Trịnh Ngọc Quang đã một lần nữa nói ra.
“Cô ta là giám đốc của công ty thiết kế thời trang Ánh Ngọc.
Mấy ngày hôm trước, tôi còn nghe người ở công ty của bọn họ đồn đoán, nói rằng giám đốc của bọn họ muốn tuyển một người đóng giả làm cha cho con gái của cô ta!”
Lời này của hắn vừa mới nói ra, tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Cho dù là Trần Lâm, lúc này cũng nhịn không được, hơi hơi nhíu lại lông mày một cái.
“Nói như vậy, cậu ta chẳng phải trở thành trai bao rồi sao?”
Chỉ là, còn không đợi cho anh lên tiếng, một âm thanh khác lại bất ngờ vang lên.
Mà lời nói này của đối phương, lập tức để cho những người khác đều nhịn không được, quay đầu nhìn về phía Trần Lâm với ánh mắt cực kỳ quái dị.
Ngay cả Út Linh, lúc này tâm lý cũng bị dao động kịch liệt.
Cô thật sự không thể nào tin tưởng được, Trần Lâm lại là một người như vậy.
Nhất thời, trong lòng của cô đối với Trần Lâm vừa thất vọng lại vừa rất tức giận.
Chỉ có điều, Trần Lâm lúc này lại chẳng thèm để ý gì đến những người này.
Ngay cả những lời suy đoán vô căn cứ của bọn họ, anh cũng chẳng muốn đứng ra giải thích.
Chính vì thế, sau khi liếc mắt nhìn về phía Út Linh và Trịnh Ngọc Quang một chút, thân hình của Trần Lâm lúc này cũng cấp tốc rời đi.
Theo anh thấy, thà rằng mình dành thêm nhiều thời gian cho vợ con còn tốt hơn là hao phí ở trên thân thể của đám người xa lạ này.
Thế nên, sau khi thấy được Trần Lâm vậy mà vội vã rời đi, để cho suy đoán ở trong lòng của đám người này càng thêm vững chắc.
Bất quá, lúc này Út Linh cũng nhịn không được, vội vàng đuổi theo phía sau lưng của Trần Lâm.
“Em đi theo anh làm gì?”
Nghe được tiếng bước chân của Út Linh đuổi theo, lúc này thân hình của Trần Lâm hơi chút ngừng lại.
Sau đó, anh dùng lấy ánh mắt có phần nghi ngờ, nhìn về phía em gái của mình.
“Những… những lời nói đó là thật sao?”
Sau một hồi do dự, cuối cùng Út Linh cũng đem suy nghĩ ở trong lòng của mình nói ra.
Thấy được biểu hiện của em gái lúc này, trong lòng Trần Lâm hơi thoáng âm thầm thở dài.
Nhưng mà, anh vẫn lắc đầu nói ra.
“Không phải!”
“Vậy người phụ nữ đó là ai?!”
Mặc dù nghe được lời nói khẳng định của Trần Lâm, nhưng dường như Út Linh cũng không quá tin tưởng.
Ngược lại, cô còn cố ý hỏi thăm về hai mẹ con Châu Ngọc Ánh.
Đối với chuyện này, Trần Lâm cũng không biết phải giải thích như thế nào cho phải.
Thế nên, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói ra.
“Chuyện này em cũng không cần phải biết.
Em chỉ cần nhớ rõ, anh vẫn luôn là anh trai của em thì đủ rồi!”
Nói xong, Trần Lâm cũng chẳng thèm để ý đến bộ dáng có chút tức giận của Út Linh, tự anh đã xoay người quyết định rời đi.
Nhưng mà, dường như Út Linh vẫn chưa có bỏ cuộc.
Cô nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm, sau đó lớn tiếng nói ra.
“Chúng ta đã không phải là người của cùng một thế giới nữa rồi!”
Nghe được tiếng hô này của em gái, bước chân của Trần Lâm hơi thoáng dừng lại một chút.
Nhưng ngay sau đó, anh lại tiếp tục bước đi.
Đồng thời, anh có chút lắc đầu, phất phất tay nói ra.
“Đúng, từ năm năm trước chúng ta đã không phải rồi!”
Nói xong lời này, bước chân của Trần Lâm càng thêm nhanh chóng, đi về phía phòng VIP của hai mẹ con Châu Ngọc Ánh.
Nhất thời, vẻ mặt của Út Linh có chút dại ra.
Cô thật không thể nào tin được, Trần Lâm lại nói với mình những lời như vậy.
Chỉ là, còn không đợi cho cô đuổi theo, lúc này nhóm người của Trịnh Ngọc Quang cũng đã đi tới..