Tất nhiên, Châu Ngọc Ánh làm sao không nhìn ra được hai bố con Trần Lâm là đang nói láo.
Bất quá, lúc này cô cũng không tiện để nói thẳng ra.
Ngược lại, trong lòng cô hơi có một chút hiếu kỳ, rốt cuộc là Trần Lâm muốn tặng cho mình món quà sinh nhật gì?
“Mẹ, mẹ không có giận con phải không mẹ?!”
Lúc này, cô bé Khánh Ngọc đột nhiên nắm lấy tay của Châu Ngọc Ánh, lắc lư một hồi.
Đồng thời, ánh mắt của cô bé hơi có mấy phần lo lắng, nhìn về phía mẹ của mình.
Thấy bộ dáng này của con bé, Châu Ngọc Ánh nhất thời có chút nhịn không được, vội vàng cúi thấp người xuống, đưa tay đặt lên trên bả vai của con bé, sau đó mới nghiêm túc nói ra.
“Mẹ làm sao lại phải giận con?”
Nghe hỏi đến, vẻ mặt của cô bé có chút nhăn nhó, hơi mím chặt môi.
Mãi một lúc sau, cô bé mới lắc đầu nói ra.
“Là con không nên nói dối bố, nói hôm nay cũng là ngày sinh nhật của mẹ.”
Nghe được câu trả lời của con bé, Châu Ngọc Ánh chỉ im lặng không có nói thêm lời nào.
Thấy thế, cô bé Khánh Ngọc không khỏi có chút sốt ruột, nói ra.
“Mẹ, mẹ không thật sự là đang giận con đấy chứ? Con thật sự không có cố ý, con chỉ muốn để cho bố tặng quà cho mẹ.
Mấy năm nay, đều là mẹ mua quà sinh nhật tặng con, cũng chưa từng có ai tặng quà sinh nhật cho mẹ.
Lần này bố trở về rồi, con cũng muốn đê cho mẹ được tặng quà sinh nhật giống như con.
Như thế không được hả sao mẹ?!”
Lần này, thần sắc của Châu Ngọc Ánh trở nên vô cùng ngạc nhiên.
Quả thật, cô cũng không có nghĩ đến con gái của mình có thể nghĩ được những thứ suy nghĩ như vậy.
Bất quá, sau đó ánh mắt của Châu Ngọc Ánh bỗng dưng trở nên chăm chú, nhìn về phía Khánh Ngọc, nói ra.
“Mấy lời này là ai đã dạy cho con? Con làm sao biết mẹ không được tặng quà sinh nhật?”
“Cái này… cái này…”
Nhìn thấy bộ dáng ấp úng của con gái, Châu Ngọc Ánh rất nhanh liền đoán ra được nguyên nhân ở trong đó.
Lập tức, thần sắc của cô hơi thoáng có chút tức giận.
Nhưng mà, Khánh Ngọc lúc này đã vội vàng lên tiếng đáp lại.
“Mẹ, đây là con nghe bạn của con nói.
Bạn con bảo rằng, mẹ của bạn ấy mỗi năm đều được bố bạn ấy tặng cho quà sinh nhật.
Hơn nữa, bố mẹ bạn ấy còn đi du lịch, hưởng tuần trăng mật.
Mẹ, nếu bố tặng quà cho mẹ, có phải mẹ cũng đi hưởng tuần trăng mật với bố phải không mẹ?!”
Đột nhiên nghe con gái hỏi đến đề tài này, trong lòng của Châu Ngọc Ánh không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt lên.
Bất quá, cô cũng rất nhanh liền kịp phản ứng lại, vội vàng đưa tay lên gõ nhẹ trên đầu của con bé một cái.
“Chớ có ăn nói linh tinh, ai muốn đi hưởng tuần trăng mật với bố con.
Với lại, đây là chuyện của người lớn, lần sau con không được phép nói dối nữa có biết không?”
Mặc dù bị mẹ đánh cũng không đau, nhưng cô bé Khánh Ngọc vẫn làm ra một bộ mặt nhăn nhó, có chút không tình nguyện gật đầu đáp lại.
“Vâng, con đã biết rồi!”
Trong lúc hai mẹ con Châu Ngọc Ánh đang nói chuyện ở trong phòng ăn, lúc này Trần Lâm đã đi xuống dưới tầng lâu.
Anh chỉ đứng chờ khoảng tầm vài phút, một chiếc xe Ferrari màu đen vội vàng chạy tới.
Sau đó, một người phụ nữ mặc đồ tây, đeo kính đen từ phía trên xe ô tô bước xuống.
“Đội trưởng, anh gọi tôi đến có việc gì không?”
Người phụ nữ này tất nhiên cũng không phải là ai khác, mà chính là trợ lý riêng của anh, Võ Hoàng Yên.
Nhìn thấy cô xuất hiện, Trần Lâm cũng không có phản ứng gì đặc biệt, anh chỉ lạnh nhạt nói ra.
“Đồ vật của tôi nhờ cô mua đến, cô đã mua rồi chưa?!”
Nghe hỏi, Võ Hoàng Yên không dám chần chừ, liền vội vàng từ trong ô tô lấy ra một cái hộp quà hình trái tim, đưa tới trước mặt của Trần Lâm.
“Đội trưởng, đây là một sợi dây chuyền được làm hoàn toàn bằng kim cương, phía trên còn gắng một khối kim cương nguyên chất tạo hình quả lê vô cùng bắt mắt.
Nó được chế tác bởi một thợ kim hoàn vô cùng nổi tiếng thế giới, năm ngoái đã được đấu giá ở Hồng Kông với số tiền lên đến mười một triệu đô la.
Bất quá, sợi dây chuyền này do một người đưa đến tặng anh.
Chỉ là, đối phương tạm thời ẩn danh, vẫn chưa biết rõ là ai.
Anh xem, có thể lấy nó ra làm quà tặng cho chị dâu được không?”
Vừa đem hộp quà đưa đến, Võ Hoàng Yến vừa chậm rãi đem đồ vật ở bên trong giới thiệu rõ ràng cho Trần Lâm.
Nghe thế, Trần Lâm cũng không có phản ứng gì, chỉ chậm rãi gật đầu đáp lại.
“Được rồi, tạm thời cứ lựa chọn nó đi.
Bất quá, người kia xử lý thế nào rồi? Đã tìm hiểu rõ đối phương là ai hay chưa?!”
Vừa mới nhắc đến chuyện chính, thần sắc của Võ Hoàng Yến lập tức trở nên nghiêm túc, đáp lại.
“Thưa đội trưởng, đối phương vẫn đang trong quá trình thẩm vấn.
Chỉ là, người này có chút xương cứng, vẫn còn chưa chịu khai ra người đứng phía sau là ai.
Nhưng mà, đội trưởng xin cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ để cho cô ta khai ra người chủ mưu ở phía sau.”
Nhận được câu trả lời của Võ Hoàng Yến, sắc mặt của Trần Lâm thoáng có một chút không được hài lòng.
Nhưng mà, anh chỉ hơi chau mày một cái, sau đó liền phất tay, nói ra.
“Vậy cứ tiếp tục tiến hành điều.
Chậm nhất là sáng sớm ngày mai, phải tra ra kết quả báo cáo cho tôi.
Nếu không, thì tôi sẽ tự mình ra tay, kẻ nào dám động đến con gái tôi, kẻ đó nhất định phải trả một cái giá thật đắt!”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng không lưu lại, trực tiếp xoay người trở lại trên lầu.
Mà nghe được lời này của anh, thần sắc của Võ Hoàng Yến thoáng có một chút khiếp sợ.
Chỉ là, nhìn thấy bóng lưng của anh đã rời đi xa, cô không khỏi cắn chặt hàm răng, chậm rãi nói ra.
“Đội trưởng, xin anh hãy yên tâm! Cho dù đối phương là ai, tôi cũng nhất định sẽ điều tra ra, tuyệt đối sẽ không để anh thất vọng.”
Ngay sau đó, chính cô cũng xoay người rời đi, nhanh chóng trở lại trụ sợ bí mật của bọn họ được đặt ở một chỗ tầng ngầm dưới lòng đất, thuộc khu trung tâm thành phố Tân Hải.
“Bố, chúng ta có thể ăn cơm được chưa?”
Vừa nhìn thấy Trần Lâm từ phía bên ngoài đẩy cửa đi vào, lúc này cô bé Khánh Ngọc có chút chờ đợi không được, vội vàng lớn tiếng hô lên.
Nhìn thấy bộ dáng thèm ăn của con bé, Trần Lâm không khỏi nhếc miệng mỉm cười.
Đồng thời, anh cũng cẩn thận đem hộp quà đặt ở một bên, sau đó quay đầu nhìn sang Châu Ngọc Ánh, nói ra.
“Chúng ta ăn cơm trước, sau đó sẽ tắt đèn thổi nến, rồi mỗi người cầu nguyện một điều ước.
Hôm nay anh muốn dành tặng cho hai mẹ con em một phần bất ngờ!”
Nghe thế, ánh mắt của Châu Ngọc Ánh không khỏi tò mò nhìn về phía hộp quà đang để bên cạnh của Trần Lâm.
Bất quá, lúc này cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mà chỉ tùy tiện gật đầu, rồi mới mỉm cười nói ra.
“Được rồi, cả nhà chúng ta ăn cơm thôi! Đây là món do mẹ nấu, là món mà Khánh Ngọc thích ăn nhất.
Còn đây là món do bố Lâm nấu, Khánh Ngọc ăn nhiều một chút…”
Thời gian chầm chậm trôi qua, cả nhà ba người đều ăn uống vô cùng vui vẻ.
Đến cuối cùng, khi một bàn thức ăn đã ăn đến gần hết, cô bé Khánh Ngọc có chút chịu đựng không được, vội vàng thúc giục Trần Lâm, nói ra.
“Bố, bố ơi! Con muốn thổi nên, con muốn được cắt bánh sinh nhật!”
Nghe lời đề nghị của con bé, lúc này Trần Lâm cùng với Châu Ngọc Ánh không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, nhìn thấy Châu Ngọc Ánh hơi khẽ gật đầu, Trần Lâm rất nhanh liền hiểu, đem điện ở trong phòng ăn tắt đi.
“Oa, nến đẹp quá! Bố ơi, con muốn cùng với mẹ cầu nguyện, bố không được nghe lén đâu đấy!”
“Bố ơi, con với mẹ cầu nguyện xong rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau cắt nến được không bố!”
Không ngừng kêu lên ầm ĩ, bầu không khí trong phòng ăn cũng bị cô bé Khánh Ngọc làm cho náo nhiệt hẳn lên.
Bất quá, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của con bé, cả Trần Lâm cùng với Châu Ngọc Ánh đều mang theo vui vẻ cười theo.
“Bố ơi, quà sinh nhật của con là gì thế bố?!”
Nhìn thấy bánh kem đã được cắt xong, cô bé Khánh Ngọc lại lần nữa nhào về phía Trần Lâm, đưa tay ra đòi quà sinh nhật của mình.
Lúc này, Trần Lâm mới đứng dậy, từ trong túi quần lấy ra một tấm bùa, đem lên trên cổ cho con gái anh.
“Bố ơi, đây là gì thế ạ?!”
“Đây là bùa bình an, chỉ cần con đem trên cổ, sau này sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì nữa!”
“Oa, thật vậy phải không bố?!”
“Tất nhiên là thật rồi! Nhưng mà, thứ này con phải cất kỹ có biết không, cũng không để cho người khác lấy đi!”
“Vâng, con biết rồi bố!”
Thế nhưng, cũng không đợi cho con gái nói xong, lúc này Trần Lâm lại lần nữa lấy ra một chiếc vòng đeo tay được làm bằng đá cẩm thạch, đeo lên cho con gái.
“Còn đây là vòng đeo tay, cũng là quà sinh nhật của bố tặng cho con gái.
Có vòng đeo tay nay, con gái của bố sẽ luôn vui vẻ cả ngày, sẽ không sợ mất ngủ, đầu óc càng thêm thông minh, lanh lợi.
Bố tặng cho con hai món quà này, con có yêu thích hay không?”
Nhìn thấy chiếc vòng cẩm thạch được đeo ở trên cánh tay, cô bé Khánh Ngọc lúc này có chút hiếu kỳ, liên tục lắc lư không ngừng.
Đặc biệt, chiếc vòng cẩm thạch này vậy mà có thể phát sáng, để cho cô bé vô cùng vui vẻ cười lên.
“Thích, con rất thích bố ạ!”
Thấy bộ dáng yêu thích của con bé, trong lòng của Trần Lâm không khỏi âm thầm thở ra một hơi.
Mà lúc này, anh cũng quay đầu sang, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh, khẽ cười nói ra.
“Bởi vì anh cũng không biết sở thích của em là gì, nên chỉ mua tạm dây chuyền tặng em, hy vọng là nó có thể phù hợp với em.”
Nói xong lời này, Trần Lâm cũng tự mình đứng dây, đem hộp quà đặt ở ngay gần bên cạnh mở ra.
Đồng thời, cầm lấy dây chuyền từ trong hộp quà, đưa tới trước mặt của Châu Ngọc Ánh.
Vừa mới nhìn thấy sợi dây chuyền này, thần sắc của Châu Ngọc Ánh không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, cô liền bị ý nghĩ ở trong đầu của mình bỏ qua.
Cuối cùng, Châu Ngọc Ánh mới mỉm cười, đáp lại.
“Cảm ơn anh!”.