“Ha ha ha, lão đại, cuối cùng thì tôi cũng có thể chờ anh đến đây rồi!”
Vừa đi vào trong phòng khách, Trần Lâm liền nghe được tiếng cười ha hả của một người đàn ông vang lên.
Ngay sau đó, một gã đàn ông với vẻ mặt bặm trợn, trên nửa khuôn mặt còn có một vết sẹo tương đối lớn, trên người mặc áo vest xám đen, vừa đi vội tới vừa mừng rỡ hô lên.
Thấy được người này, Trần Lâm lập tức mỉm cười, đáp lại: “Đã lâu không gặp!”
Ngay sau đó, người đàn ông nhanh chóng ôm chằm lấy Trần Lâm.
Hơn nữa, vòng tay của anh ta có chút xiết chặt, vỗ mạnh lên trên bả vai của Trần Lâm một cái.
“Lão đại, anh trở về Tân Hải lâu như vậy làm sao lại không thông báo cho thằng em này một tiếng.
Anh có biết, tôi nhớ anh lắm hay không…”
Bị Tôn Hải Bằng ôm chặt, lại nghe cách nói chuyện của cậu ta, nhất thời Trần Lâm có chút rùng mình, vội vàng ho khan một trận.
“Khụ khụ…”
Nghe được tiếng ho này của Trần Lâm, Tôn Hải Bằng mới có chút giật mình, nhanh chóng đem tay buông ra.
“Hì hì, xin lỗi lão đại! Là tôi quá mức kích động, đã quên mất trên người của anh vẫn còn thương tích!”
Vừa nói, Tôn Hải Bằng vừa cười lên hì hì, một bộ vô cùng áy náy.
Bất quá, Trần Lâm cũng không thèm để ý đến đối phương, chỉ là liếc mắt nhìn về phía đối phương một chút mà thôi.
“A, hai người này là?!”
Lúc này, âm thanh của Tôn Hải Bằng có chút kinh ngạc vang lên.
Sau đó, ánh mắt của cậu ta mang theo mấy phần tò mò nhìn về phía hai mẹ con Châu Ngọc Ánh, vẫn còn đang đứng ở một bên với vẻ mặt vô cùng chấn kinh.
“Khụ, đây là vợ con của tôi!”
“A, chị dâu, cháu gái?!”
Nghe Trần Lâm lên tiếng giới thiệu, âm thanh của Tôn Hải Băng tức thì tăng cao đến mấy chục đề xi ben, làm cho cô bé Khánh Ngọc không khỏi hoảng sợ,vội vàng trốn ở sau lưng của mẹ nó.
Mà lúc này, Tôn Hải Bằng đã cấp tốc đi qua, hướng về phía Châu Ngọc Ánh cùng với con gái của cô, bắt đầu tự mình lên tiếng giới thiệu.
“Ha ha ha, xin chào chị dâu, tôi là Tôn Hải Bằng, từng là đệ tử thân tín nhất của lão đại!”
“Chào bé con, chú là bạn của cha cháu, chú tên là Hải Bằng!”
Nghe được Tô Hải Bằng lên tiếng giới thiệu, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh hơi tỏ ra lúng túng, cũng không biết phải đáp lại anh ta như thế nào.
Còn cô bé Khánh Ngọc thì hơi thoáng có chút tò mò.
Mặc dù đối phương nhìn có vẻ rất dữ tợn, đặc biệt là vết sẹo trên mặt càng để cho cô bé không dám tới gần.
Nhưng vừa nghe nói đây là bạn của cha, con bé không khỏi nghiêng nghiêng cái đầu, quan sát đối phương một chút.
Nhìn thấy một màn này, Trần Lâm đứng ở một bên cũng không có lên tiếng nói thêm lời nào.
Ngược lại, bộ dáng của Tôn Hải Bằng lại hơi có phần lúng túng.
Nhìn hai mẹ con bọn họ, hơn phân nửa là bị vệt sẹo ở trên mặt của hắn dọa cho hoảng sợ.
Chỉ là, còn không đợi cho Tôn Hải Bằng lên tiếng giải thích, lúc này từ phía sau lưng của hắn, đột nhiên truyền đến âm thanh của một thiếu nữ.
“Anh hai, bọn họ là ai vậy?!”
Nghe được thanh âm này, Tôn Hải Bằng có chút vui mừng, vội vàng xoay người lại, hướng về phía thiếu nữ chạy tới.
“Em gái, mau qua đây, qua đây!”
“Để anh giới thiệu với em một chút, đây là lão đại của anh.
Lúc trước ở trong quân ngũ, chính là lão đại đã cứu anh.
Vết sẹo này của anh cũng chính là từ lần đó lưu lại, không phải lão đại kịp thời chạy tới cứu mạng, hiện tại anh trai của em cũng không còn đứng ở đây để nói chuyện với em!”
Nghe Tôn Hải Bằng lên tiếng giới thiệu, lúc này thiếu nữ cũng có một chút tò mò nhìn về phía Trần Lâm quan sát.
Không nhìn thì không biết, khi nhìn đến thiếu nữ mới chợt phát hiện ra, lão đại mà anh trai của mình nhắc đến, cũng không giống như những gì mà cô tưởng tượng.
Trước đây cô luôn cho rằng, lão đại của anh trai cô là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất khí thế hiên ngang, lẫm liệt.
Nhưng nhìn xem người đàn ông ở trước mặt, mặc dù bề ngoài quả thật là có chút đẹp trai, nhưng so với một vị anh hùng mà cô nghĩ đến, hoàn toàn không có một chút liên quan nào.
Nhất thời, trong lòng của thiếu nữ hơi có chút thất vọng.
Bất quá, theo phép lịch sự, thiếu nữ vẫn là hướng về phía Trần Lâm, hơi cúi thấp người xuống nói ra một tiếng cảm ơn.
Thấy được vẻ mặt lạnh nhạt này của em gái, Tôn Hải Bằng làm sao không hiểu được suy nghĩ ở trong lòng của con bé.
Nhưng mà, lúc này phát hiện ra Trần Lâm không chỉ kết hôn, còn có cả con gái Tôn Hải Băng kỳ thật cũng không muốn để cho em gái của mình tiếp xúc quá nhiều đến Trần Lâm.
Đừng nhìn Trần Lâm bình thường lạnh lùng như vậy, nhưng thực chất Tôn Hải Bằng là người cực kỳ hiểu rõ anh, bất kỳ người phụ nữ nào tiếp xúc gần với Trần Lâm, phần lớn đều bị vẻ lạnh lùng này của anh chinh phục.
Thậm chí, có một số phụ nữ còn muốn vì anh mà hy sinh.
Điều này Tôn Hải Bằng đã từng trải qua rất nhiều lần, thế nên anh thật sự vô cùng lo lắng, sợ em gái mình bị hình tưởng của lão đại làm cho lún sâu.
Thế nhưng, hiện tại nhìn thấy biểu hiện của em gái như vậy, trong lòng của Tôn Hải Bằng không khỏi cảm khái, thở dài ra một hơi.
“Anh hai, nếu không có việc gì nữa, vậy thì em xin phép được trở về phòng trước.
Em muốn chuẩn bị một chút đồ đạc, để bắt đầu cho buổi lễ sinh nhật!”
Lúc này, Băng Băng có chút lãnh đạm, hướng về phía Tôn Hải Bằng nói ra.
Nghe thế, Tôn Hải Bằng cũng không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, hướng về phía em gái gật đầu.
Nhìn thấy bóng lưng của em gái đã rời đi, lúc này Tôn Hải Bằng mới lộ chút áy náy, nhìn về phía Trần Lâm nói ra.
“Lão đại, mong anh thông cảm một chút, đứa em gái này của tôi cái gì cũng tốt, chỉ có tính cách là hơi lạnh lùng một chút.
Nó đối bất kỳ người nào cũng đều một bộ mặt như vậy.
Cho dù là ở trước mặt của bố mẹ, cũng chưa từng thấy qua nó có cười bao giờ.”
Vừa nói, trên khuôn mặt của Tôn Hải Bằng vừa treo lên nụ cười khổ.
Nghe thế, Trần Lâm cũng không có tiếp tục nói thêm lời nào.
Chỉ là, cô bé Khánh Ngọc lúc này giống như đã qua đi sợ hãi, cô bé có chút hiếu kỳ, nhìn về phía Tôn Hải Bằng, cẩn thận nói ra.
“Chú ơi, chú thật sự là bạn của bố cháu phải không ạ?!”
Nghe cô bé hỏi đến, ánh mắt của Tôn Hải Bằng lập tức rực rỡ hào quang, vội vàng cúi thấp người xuống, cười to lên một tiếng.
“Ha ha, tất nhiên rồi! Chú với bố cháu không chỉ là bạn tốt của nhau, bố cháu còn là ân nhân cứu mạng của chú, thậm chí bố cháu còn dạy chú rất nhiều thứ!”
“Thật vậy hả chú?”
Cô bé hơi có chút hiếu kỳ nghiêng nghiêng cái đầu.
Sau đó, giống như có chút suy tư, đưa tay đặt lên trên khóe môi suy nghĩ một hồi lâu, mới một lần nữa nói ra.
“Vây chú ơi, chú có thể kể lại chuyện của bố cháu cho cháu nghe được không ạ? Cháu muốn nghe kể chuyện về bố cháu ở trong bộ đội!”
“A, thế cháu muốn nghe chú kể chuyện gì? Bố cháu là một nhân vật truyền kỳ, ở trong quân đối rất được mọi người hoan nghênh.
Nếu cháu muốn nghe, vậy thì chú sẽ kể cho cháu nghe!”
Tôn Hải Bằng giống như tìm đến được bạn tri kỷ, lúc này vô cùng hưng phấn, bắt đầu cùng với cô bé Khánh Ngọc to nhỏ nói chuyện với nhau.
Mà đứng ở một bên, Châu Ngọc Ánh cũng tỏ ra vô cùng hiếu kỳ, hơi hơi nghiêng lấy lỗ tai, nghe lén hai người bọn họ nói chuyện với nhau.
Chỉ có Trần Lâm là mặt bắt đầu đen lại, vội vàng ho khan một tiếng.
“Khụ, Hải Bằng, những chuyện này cũng không có gì tốt để kể.
Với lại, cậu nhiều việc như vậy, chúng tôi tạm thời không làm phiền đến cậu nữa.
Tôi muốn dẫn theo vợ con đi ra ngoài dạo một chút!”
Đang hưng phấn cùng với con gái của Trần Lâm kể chuyện, Tôn Hải Bằng nghe thế có chút lắc đầu, dự định nói rằng mình cũng không có việc gì bận.
Nhưng khi nhìn thấy được ánh mắt của Trần Lâm trừng đến, nhất thời Tôn Hải Bằng không khỏi giật mình, vội vàng đứng thẳng người dậy, vô cùng nghiêm túc nói ra.
“E hèm, thật sự rất xin lỗi cháu gái, chú cần phải đi xử lý một chút chuyện, lần sau chú sẽ tiếp tục kể về chuyện của bố cháu cho cháu nghe, như vậy có được không?”
Vừa nói, Tôn Hải Bằng vừa đưa tay lên xoa nhẹ trên đầu của cô bé Khánh Ngọc, bộ dáng hết sức cưng chiều.
Mặc dù trong lòng vẫn còn cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng nghe “chú mặt sẹo” nói như vậy, lúc này cô bé Khánh Ngọc cũng không có tiếp tục làm phiền.
Ngược lại, cô bé tỏ ra cực kỳ vâng lên, nhẹ gật đầu đáp lại.
Thấy thế, Tôn Hải Bằng càng thêm yêu thích, rất muốn ôm lấy con bé hôn nhẹ một cái.
Bất quá, cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm đang nhìn về phía mình chằm chằm, Tôn Hải Bằng thật sự lại không dám, chỉ có thể hướng về phía bên ngoài, hô lên một tiếng.
“Anh Hải, giúp tôi đưa gia đình lão đại ra ngoài đi dạo.
Nhớ nhắc nhở người ở trong nhà, không được phép vô lễ với khách quý của tôi, rõ chưa?!”
Nghe tiếng hô này của Tôn Hải Bằng, người đàn ông trung niên lần trước đi mời Trần Lâm đến biệt thự đã lần nữa xuất hiện.
Ông ta đối với ba người Trần Lâm tỏ ra cực kỳ cung kính, cả người đều khom thấp xuống một nửa, đưa tay chỉ hướng về phía bên ngoài.
Tất nhiên, Trần Lâm cũng không thèm để ý đến mấy loại lễ tiết này, anh chỉ đơn giản cùng với Tôn Hải Bằng chào từ biệt, sau đó dẫn theo vợ con đi theo ra bên ngoài.
Lúc này, nhìn thấy bóng lưng của cả nhà ba người Trần Lâm dần dần khuất dưới hàng lang, nụ cười trên mặt của Tôn Hải Bằng cũng thu hồi lại, bên trong ánh mắt của hắn mang theo mấy phần nghiêm nghị, hướng về phía sau lưng bức rèm, hô lên.
“Tất cả đã chuẩn bị xong chưa?”
“Thưa thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần tiểu thư thay xong quần áo thì buổi tiệc sẽ chính thức bắt đầu!?”
Lúc này, ở phía sau bức rèm một vị lão bộc có chút còng lưng, trên đầu lấm tấm mấy sợi tóc bạc, hướng về phía Tôn Hải Bằng thấp giọng nói ra.
Thấy người này, trong ánh mắt của Tôn Hải Bằng mang theo mấy phần an tâm, khẽ khẽ gật đầu một cái..