Vô Địch Chiến Thần

chương 68: 68: an nam thánh họa đồ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Trần Lâm nói ra một câu như vậy, Cửu Vĩ hơi có chút sững sờ.

Kỳ thật, trước khi đến đây cậu ta cũng không hề biết mục đích thật sự của Trần Lâm.

Cậu ta chỉ biết là, Trần Lâm đã cho người đem đồ vật đến để nhà đấu giá Đông Thành, tiến hành đầu giá, sung vào trong quỹ từ thiện của tập đoàn Tân Thịnh Phát.

Nhưng mà, sau khi biết được chủ tịch của tập đoàn Tân Thịnh Phát lại chính là kẻ thù của Trần Lâm, trong đầu của cậu ta không khỏi cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Cửu Vĩ biết rõ, Trần Lâm tuyệt đối không phải là người lương thiện gì.

Có một số thời điểm, anh so với người của hắc bang càng thêm đáng sợ hơn gấp cả trăm nghìn lần.

Thế nên, Trần Lâm vì sao lại muốn giúp cho kẻ thù của mình gây quỹ, còn đem bảo vật quý giá như vậy đưa ra làm vật đấu giá?

Thế nhưng, lần này cũng không để cho cậu ta có được thời gian suy nghĩ bao lâu.

Lúc này, trên sân khấu Trương Mỹ Lan lần nữa thay đổi chủ đề, bắt đầu đem đồ vật ra tiến hành đấu giá.

“Kính thưa chư quý khách quý! Như chúng tôi đã thông báo từ trước, mục đích của buổi đấu giá ngày hôm nay là gây quỹ từ thiện, giúp đỡ cho các em nhỏ có bệnh tim bẩm sinh.

Đồng thời, chúng tôi còn hỗ trợ một số đồng bào ở vùng sâu vùng xa đang có hoàn cảnh khó khăn, cũng như triển khai một số dự án vì công động trên toàn quốc.

Thế nên, quỹ từ thiện Nhân Ái của chúng tôi, rất chân thành gửi lời cảm ơn đến các vị khách quý đã đến tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay.

Để đáp lại sự thịnh tình của các vị, nhà đấu giá Đông Thành của chúng tôi đặc biệt đem đến cho các vị khách quý ở đây một món vật phẩm không những mang theo giá trị tinh thần to lớn, còn là đồ vật có liên quan đến một câu chuyện truyền thuyết.

Nhất định, chư vị ở đây sẽ rất tò mò, muốn biết đây là món bảo vật gì.

Chính vì thế, để tránh cho các vị chờ đợi quá lâu, tôi xin kính mời cô Diệp Lâm Anh, người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng của chúng ta, sẽ đi lên sân khấu!”

Mặc dù giọng nói của Trương Mỹ Lan rất điềm đạm, nhưng cách dẫn chuyện của cô ta lại gây ra rất nhiều hứng thú.

Thế nên, vừa nghe Trương Mỹ Lan nói xong, ánh mắt của toàn bộ những người có mặt ở đây, đều đồ dồn về phía Diệp Lâm Anh, người dẫn chương trình xinh đẹp, vừa mới xuất hiện ở trên sân khấu cách đây không lâu.

Cho dù bản thân đã rất quen thuộc với bầu không khí ở trên sóng truyền hình, nhưng lúc này cảm nhận được ánh mắt hừng hực của nhiều người trực tiếp nhìn thẳng như vậy, trong lòng của Diệp Lâm Anh cũng có áp lực không nhỏ.

Cô cẩn thận từng li từng tí, bước lên trên sân khấu.

Ở trên tay của cô lúc này cầm theo một cái khay gỗ, phía trên là một bức tranh lụa, đã được cuộn tròn vào chung một chỗ.

Thế nên, cho dù đã vô cùng chăm chú quan sát, người ở phía dưới cũng không ai biết rõ nội dung ở trong bức tranh lụa này là gì.

Cuối cùng, sau khí hít vào một hơi để lấy lại tinh thần.

Lúc này, Diệp Lâm Anh mới chậm rãi, đem bức tranh lụa ở trong khay gỗ trải ra, hướng về phía toàn bộ quan khách đang ngồi ở phía trong đại sảnh, trưng bày ra nội dung ở bên trong.

Vừa nhìn thấy được hình ảnh trên bức tranh lụa này, có rất nhiều đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ cũng không biết rõ, nội dung ở phía trên bức tranh này là thứ gì.

Mặc dù, nét vẽ ở trên vẫn rất đẹp mắt, mô tả được cảnh non sông nước biếc vô cùng chi tiết.

Ngay cả một chút cỏ cây hoa lá, cũng được miêu tả sinh động đến chân thật.

Thế nhưng, chỉ là một bức tranh mà thôi, có gì lại thần bí giống như những lời mà Trương Mỹ Lan vừa mới nói ra?

Sự nghi ngờ này đã xuất hiện ở trong lòng của rất nhiều người.

Thậm chí, có người còn nhịn không được, dự định đứng lên, muốn cùng với Trương Mỹ Lan lên tiếng chất vấn.

Nhưng lúc này, đứng ở trên sân khấu, Diệp Lâm Anh bỗng dưng hé môi lên cười.

Nụ cười này của cô thật sự rất xinh đẹp.

Vừa rồi, còn có người đang dự định đứng lên chất vấn, tức thì cũng bị nụ cười này của cô làm cho ngây ngẩn cả người, không tự chủ được lại một lần nữa ngồi trở về vị trí chỗ ngồi của mình.

“Thưa các vị, có lẽ rất nhiều người ở đây còn không nhận ra được bức tranh này.

Thế nhưng, ắt hẳn các vị đã từng nghe nói qua một vị danh nhân, tên là Phạm Sư Mạnh là một vị học trò vô cùng nổi tiếng của nhà giáo Chu Văn An?”

Nghe hỏi đến, có rất nhiều người gật đầu, cũng có một số người chỉ giữ im lặng, không có biểu hiện ra chút thái độ nào.

Mà những người này, phần lớn đều không am hiểu lịch sử, càng không biết Phạm Sư Mạnh và Chu Văn An là ai.

Nhưng lúc này, lại có người đứng lên, nhìn về phía bức tranh ở trên tay của Diệp Lâm Anh, lên tiếng chất vấn.

“Thế nhưng, bức tranh này thì có liên quan gì đến bọn họ? Chẳng lẽ, đây là một trong những tác phẩm do hai vị học sĩ này vẽ hay sao?”

Lần này, nụ cười trên mặt của Diệp Lâm Anh càng thêm trở nên xinh đẹp vạn phần.

Cô vô cùng vui vẻ gật đầu, đáp lại.

“Vâng, vị khách quý này thật sự đặt ra câu hỏi rất thú vị.

Kỳ thật, bức họa này đều không phải là do hai vị danh nhân kia vẽ ra.

Chỉ có điều, nó liên quan đến một câu chuyện truyền thuyết, liên quan đến bức tượng đồng ở chùa Quỳnh Lâm!”

Mới đầu, nghe Diệp Lâm Anh phủ nhận, không ít âm thanh bất mãn vang lên.

Nhưng sau đó, nghe Diệp Lâm Anh nói ra bổ sung, ánh mắt của những người ở đây càng thêm trở nên mù mịt.

Cuối cùng, phát hiện ra được bầu không khí có chút quỷ dị, lúc này Diệp Lâm Anh cũng không dám tiếp tục treo lên khẩu vị của bọn họ, cô vội vàng lên tiếng để giải thích.

“Các vị, nhắc đến chùa Quỳnh Lâm, ắt hẳn các vị sẽ không quên câu chuyện truyền thuyết có liên quan đến nhà sư Minh Không, người đầu tiên xây nên ngôi chùa Quỳnh Lâm này.

Đồng thời, theo truyền thuyết miêu tả, thì nhà sư Minh Không đã từng đi qua Bắc Quốc.

Sau đó, ông ấy dùng đến một chiếc túi càn khôn, đem lượng lớn vật liệu bằng đồng mang trở về nước, xây nên một bức tượng Phật bằng đồng, cao đến hơn hai mươi mét.

Nhưng bức tượng đồng này sau đó đã bị phá hủy, hiện tại ai cũng không biết nó bị lưu lạc ở đâu.

Thế nhưng, theo như tài liệu mà chúng tôi thu thập được, thì bức tượng đồng này, cùng với một số bảo vật mà nhà sư Minh Không đã từ Bắc Quốc mang theo đem về, kỳ thật đã được cất giấu ở một nơi vô cùng bí ẩn.

Mà Phạm Sư Mạnh, là người đã tìm ra được vị trí của tòa bảo tàng này.

Chỉ có điều, khi đó giặc Nguyên xâm lấn, ông ta cũng không có cách nào đem bảo tàng đào móc ra được.

Ngược lại, con cháu của ông ấy sau này, đã dựa theo mô phỏng của tiên tổ, vẽ ra bức tranh này, lấy tên là An Nam Thánh Họa Đồ.

Chỉ cần thông qua bức tranh, các vị rất có thể sẽ tìm ra được nơi chôn cất của bảo tàng.

Mặc dù nói là tượng đồng, nhưng rất có thể bên trong còn ẩn chứa không ít đồ tốt.

Đương nhiên, dù sao đây cũng là một món cổ vật, có giá trị tinh thần vô cùng to lớn.

Nếu như các vị ở đây, có thể đào móc ra được bức tượng Phật này, chúng tôi rất hy vọng các vị có thể thông báo một tiếng, nhà đấu giá của chúng tôi nhất định sẽ dùng giá trị cao nhất, đem tượng Phật một lần nữa quy về quy vị, trở lại nơi vốn có của nó!”

Diệp Lâm Anh nói xong những lời này, toàn bộ bầu không khí ở bên dưới hội trưởng, bỗng dưng trở nên lặng ngắt như tờ.

Cho đến lúc này, bọn họ vẫn còn chưa thể nào tiếp thu được hết tất cả những tin tức mà cô vừa mới truyền đạt đến.

Nhưng mà, lúc này đã có người kịp phản ứng lại, đột nhiên đứng lên, hướng về phía Diệp Lâm Anh lên tiếng chất vấn.

“Nếu như vậy, vì sao người của các cô không có tự mình đi tìm kiếm bảo tàng?”

Lời này vừa mới nói ra, tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi đồ dồn ánh mắt, nhìn về phía vị trí âm thanh phát ra.

Lúc này, chứng kiến vô số ánh mắt nhìn đến, mặc dù bề ngoài tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng của Cửu Vĩ lại cảm thấy khổ sở không thôi.

Nếu như không phải do Trần Lâm lên tiếng yêu cầu, cậu ta làm sao lại dám ở trước mặt của vị nữ thần trong lòng, đứng lên chất vấn như vậy.

“Ồ, anh là?!”

Nhìn thấy Cửu Vĩ đứng lên chất vấn, sắc mặt của Diệp Lâm Anh hơi thoáng thay đổi một chút.

Nhưng ngay sau đó, cô cũng kịp phản ứng lại, lộ ra một nụ cười hết sức chuyên nghiệp.

“Thưa anh, lời này của anh thật sự là rất hay! Kỳ thật, chúng tôi cũng không có cách nào tìm ra được bí mật ở trong bức tranh này.

Thế nhưng, hôm nay là buổi đấu giá từ thiên, cho dù không thể tìm ra bí mật của nó.

Nhưng mà, tôi nghĩ các vị ở đây sẽ không vì thế mà mất đi sự nhiệt tình.

Dù sao, bức tranh này vẫn có được giá trị dùng để sưu tập.

Hơn nữa, không ai đám nói chắc, một trong số các vị ở đây, liệu có thể tìm ra được bí mật của nó hay không? Thế nên, tôi xin tuyên bố, buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio