“Anh… anh thả tôi ra!”
Cố gắng từ trong tay của Trần Lâm vùng vẫy đứng dậy, sắc mặt của Diệp Lâm Anh lúc này tỏ ra cực kỳ xấu hổ.
“Ồ!”
Nghe thế, Trần Lâm có chút không tự chủ được, vội vàng đem tay của mình thu lại.
Vốn dĩ, vừa mới đứng dậy còn chưa có vững, bàn tay của Trần Lâm vừa thu hồi, thân hình của Diệp Lâm Anh liền lảo đảo, suýt chút nữa là té nhào xuống đất thêm một lần nữa.
May mắn, lần này cô phản ứng kịp thời, một tay tựa vào thành ghế, cũng không có ngã nhào như lần trước.
Liếc mắt nhìn về phía Trần Lâm, ánh mắt của Diệp Lâm Anh lúc này tràn đầy u oán.
“Cái người này, thật sự là không hiểu nhân tình thế thái một chút nào cả? Chẳng lẽ, mình nói buông tay anh ta cứ như vậy liền buông ra hay sao?”
Trong lòng âm thầm oán giận, Diệp Lâm Anh lúc này cũng không thèm để ý đến Trần Lâm nữa.
Cô quyết định đi trở về tìm người kiểm chứng, số tài khoản trong thẻ ngân hàng mà Trần Lâm đưa cho cô, có thật sự đủ một trăm tỷ giống như lời anh nói hay không.
Nhưng mà, Diệp Lâm Anh còn chưa có bước đi.
Lúc này, âm thanh của Trần Lâm, mang theo mấy phần thất vọng, chậm rãi nói ra.
“Ài, đáng tiếc, thật sự là rất đáng tiếc!”
Tiếng thở dài của Trần Lâm không lớn, nhưng lúc này vẫn có rất nhiều người có thể nghe thấy được.
Tất nhiên, Diệp Lâm Anh cũng không ngoại lệ.
Cô có chút trừng mắt, nhìn về phía Trần Lâm, nói ra.
“Anh đáng tiếc cái gì?”
Giống như bắt được một thứ gì đó, trên khóe môi của Trần Lâm lúc này không khỏi vểnh lên, lộ ra một nụ cười hết sức tà dị.
Cho dù là Diệp Lâm Anh, nhìn thấy nụ cười này của anh, cô không khỏi đánh lên một cái rùng mình, rất muốn lưu lại phía sau vài bước.
“Tất nhiên là tôi đang tiếc cho bức tranh này! Kỳ thật, đây là một bức tranh cổ, có được giá trị sưu tầm không nhỏ.
Chỉ có điều, người làm giả bức tranh này cũng quá mức qua loa, ngay cả thủ pháp đơn giản như vậy, nhà đấu giá của các cô cũng bị lừa gạt.
Tôi thật sự không hiểu, là bà chủ của các cô không có mắt xem tranh.
Hay là, các cô vốn dĩ muốn đem bức tranh giả này ra để lừa gạt tiền từ thiện của chúng tôi?”
Những lời lẽ này của Trần Lâm cực kỳ sắc bén, cho du âm thanh của anh không tính lớn, nhưng toàn bộ hội trường đều nghe đến không sót một chữ nào.
“Anh… anh đừng có nói bậy! Nhà đấu giá Đông Thành, làm sao lại đem tranh giả ra bán cho các ông chủ ở đây?”
Mặc dù thái độ của Diệp Lâm Anh phản ứng rất kịch liệt.
Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ra, giọng nói của cô cũng không có tự tin như vậy.
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đều mang theo vô số hoài nghi, nhìn về phía bức tranh đang cầm ở trên tay của Trần Lâm.
Đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, biểu hiện của Trần Lâm vẫn cực kỳ thong dong.
Hơn nữa, anh còn cố ý trêu tức, nhìn về phía nữ MC xinh đẹp đang đứng ở phía trước mặt.
“Nếu như cô không tin, vậy thì để tôi chứng minh cho cô xem!”
Nói xong lời này, anh cũng không có trực tiếp đứng dậy, mà chỉ liếc mắt nhìn về phía Cửu Vĩ, người vẫn đang một mặt khiếp sợ, ngơ ngác ngồi ở một bên.
“Đi, lấy cho tôi một ít nước ấm tới đây!”
Nghe được âm thanh của Trần Lâm, lúc này Cửu Vĩ mới giật mình, vội vàng đứng dậy.
Nhưng cậu ta còn đi chưa được bao lâu, đã có người tự mình đứng lên hô.
“Đây, nơi này, bàn của tôi có một chút nước nóng, các cậu có muốn dùng không?”
Người lên tiếng lúc này là một ông lão khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, dáng người rắn rỏi, trên khuôn mặt còn treo lấy một nụ cười tủm tỉm.
Vừa nhìn thấy người này, phần lớn “khách quý” ở đây đều lộ ra thần sắc cực kỳ kính cẩn.
Dù sao, ông lão này đã từng là một vị anh hùng ở trong quân đội, tay không giết một trung đội của quân địch, còn bắt sống một đại tá chỉ huy của đối phương.
Có thể nói, ông lão này là một nhân vật truyền kỳ, rất được nhiều người có mặt ở đây biết đến.
Tất nhiên, ba người Trần Lâm cũng nhận ra đối phương.
Đây cũng không phải là người nào khác, mà chính là ông cụ đang ở cách căn biệt thự của Trần Lâm không đến một trăm mét.
Trần Lâm đối với Nguyễn Thế Lữ cũng có chút nhận biết, thế nên anh không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ hơi khẽ gật đầu đáp laị một tiếng.
Ngay sau đó, Cửu Vĩ vội vàng chạy nhanh tới, đem bình nước sôi ở trên bàn của ông cụ cầm đi, chạy trở về vị trí chỗ ngồi của mình.
“Ông chủ, nước sôi của anh đây!”
Ở trước mặt người ngoài, Cửu Vĩ cũng không có trực tiếp kêu Trần Lâm là đội trưởng, mà đổi sang gọi thành ông chủ.
Đối với việc này, kỳ thật Trần Lâm cũng không quá để ý.
Anh tiếp nhận bình nước sôi từ trên tay của cậu ta, sau đó không nhanh không chậm đứng lên, đem bức An Nam Thánh Họa Đồ ở trên tay trải ra.
Bức tranh này dài hơn một mét, rộng khoảng chừng hơn nửa mét.
Trần Lâm vừa trải ra, bức tranh vừa vặn bao phủ hết toàn bộ mặt bàn.
Ngay sau đó, trước anh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, anh vậy mà trực tiếp đem toàn bộ bình nước sôi đổ lên trên bức tranh.
Nhìn thấy một màn này, có rất nhiều người nhịn không được, lớn tiếng kinh hô lên.
Ngay cả Diệp Lâm Anh, lúc này vẻ mặt cũng cực kỳ khó tin, nhìn về phía Trần Lâm.
“Cậu ta bị điên rồi ư? Đây là tranh lụa, cậu ta dùng nước sôi đổ lên như vậy, chẳng phải là muốn làm hỏng bức tranh hay sao?”
Có người nhịn không được, cả kinh hô lên một tiếng.
Đồng thời, rất nhiều người cũng kịp phản ứng lại, dùng lấy ánh mắt vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía Trần Lâm.
“Anh… anh…”
Trong miệng ấp úng một hồi, Diệp Lâm Anh cũng không có cách nào phát ra âm thanh.
Nhưng mà, trước ánh mắt hồ nghi của rất nhiều người.
Lúc này, Trần Lâm chậm rãi đem bức tranh nâng lên.
Sau đó, anh hơi nghiêng lại, đem toàn bộ nước ở trên bức tranh vẩy xuống.
Ngôn Tình Hay
Lúc này, mọi người lần nữa chăm chú nhìn đến.
Mặc dù phần mực vẽ ở trên bức tranh hơi có chút lem luốc, nhưng tổng thể bức tranh vẫn hoàn chỉnh, không có chút hư hao gì.
Đến lúc này, mọi người mới dần dần phát hiện ra có chuyện khác thường.
Ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Diệp Lâm Anh cũng mang theo mấy phần chất vấn.
“Theo tôi được biết, tranh lụa chỉ vừa mới du nhập vào nước ta không đến một trăm năm.
Vào thời đại đó, cho dù dùng đến mực in, cũng không có cách nào đem bức tranh này bảo quản tốt đến như vậy.
Hơn nữa, vừa rồi mọi người cũng thấy rõ, chất lụa dùng để vẽ bức tranh này, rõ ràng là loại lụa sản xuất theo công nghệ hiện đại.
Khả năng, chịu nhiệt của nó vô cùng tốt.
Nếu là loại lụa vào niên đại cách đây mấy trăm năm về trước, bức tranh có thể còn được hoàn chỉnh giống như hiện tại hay không?”
Lần này, lời nói của Trần Lâm nói ra, không có bất kỳ người nào lên tiếng phản bác.
Ngay cả Diệp Lâm Anh, cô cũng có chút dại ra, hoàn toàn không biết phải giải thích như thế nào cho phải.
Bộp bộp!
“Xuất sắc! Quả thật là vô cùng xuất sắc!”
Ngay vào lúc này, từ một chỗ bên trong hội trường đột nhiên vang lên một tràn vỗ tay lộp bộp.
Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng, nhìn về phía nơi âm thanh phát ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi, trên khuôn mặt treo lấy nụ cười nhàn nhạt, vừa đứng lên vỗ tay, vừa hướng về phía Trần Lâm bước tới, trên khuôn mặt treo lấy một nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn thấy được người này, Trần Lâm hơi có chút nhíu mày.
Nhưng anh cũng không quá để ý đến đối phương.
Chỉ có điều, những người còn lại thì có chút chấn động, không ngừng hô lên.
“Trời ạ, đây chẳng phải là Tô Thiên Hải, đại thiếu gia của nhà họ Tô hay sao? Tôi nghe nói, cậu ta năm nay chỉ mới hơn hai mươi sáu tuổi, nhưng đã tự tay đem một công ty hầu như sắp phải phá sản như Thiên Long, trong vòng nửa năm vượt qua khủng hoảng.
Hiện tại, trong tay của cậu ta không chỉ nắm giữ hơn năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Long, còn là chủ tịch trẻ tuổi nhất trong số các tập đoàn nằm trong top mười của toàn tỉnh!”
Có người nhận ra được thân phận của vị thiếu gia nhà họ Tô này, liền nhịn không được lên tiếng thán phục không thôi.
Tất nhiên, danh tiếng của Tô Thiên Hải cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Rất nhiều nhân vật lão thành ở trong hội trường, đều đối với hắn vừa kính vừa sợ.
Bọn họ so với Tô Thiên Hải mặc dù có bối phận cao hơn, đồng thời cũng có rất nhiều năm chinh chiến ở trên thương trường.
Nhưng có một việc, những người này không thể nào sánh bằng đối phương, đó chính là sự tàn nhẫn.
Kẻ này mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng thủ đoạn so với bất kỳ ai trong số bọn họ càng thêm đáng sợ hơn gấp cả trăm, ngàn lần.
Có người đã từng nói qua, thà đắc tội với ông trời, cũng tuyệt đối không thể đắc tội với Tô Thiên Hải.
Mặc dù lời nói này hơi có phần khoa trương, nhưng quả thật có rất nhiều người đều có ý nghĩ như vậy.
Thế nên, lúc này nhìn thấy Tô Thiên Hải đứng lên, đang đi về phía Trần Lâm.
Ánh mắt của những kẻ già đời ở đây, đều không khỏi mang theo mấy phần mong đợi, chăm chú nhìn về phía hai người bọn họ..