“Mày… mày đang muốn chết!”
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tô Hoàng cũng nói ra được một câu.
Chỉ có điều, khí thế của hắn lúc này đã không còn mạnh mẽ giống như vừa rồi.
Ngược lại, ánh mắt của hắn hơi có phần sợ hãi, khi thấy được tròng mắt của Trần Lâm đang đảo qua.
“Thì sao?!”
Đối với mấy lời hù dọa của Tô Hoàng, Trần Lâm đã chính thức xem nhẹ.
Anh chỉ cảm thấy, cái tát vừa rồi của mình dường như vẫn còn chưa dùng đủ lực.
Dù sao, dựa theo tính tình của anh trước đây, chỉ bằng câu nói vừa rồi của Tô Hoàng cũng đủ để cho anh khiến hắn sống không bằng chết.
Mà Tô Hoàng thì không có nghĩ được nhiều như vậy.
Hắn thấy Trần Lâm không chỉ dám ra tay đánh mình, hơn nữa còn dám dùng loại ánh mắt như vậy để nhìn hắn.
Tức thì, cơn giận ở trong người hắn bộc phát, để cho sợ hãi vừa mới nhen nhóm cũng nhanh chóng vụt tắt.
“Ha ha ha, xong, lần này mày thật sự xong rồi! Ha ha ha, một thằng khốn kiếp như mày cũng dám ra tay đánh tao.
Lần này, tao muốn để cho mày chết, tao muốn mày phải trả giá cho những gì mày đã làm với tao!”
Đột nhiên, Tô Hoàng lớn tiếng cười to một trấn.
Sau đó, ánh mắt của hắn càng lúc càng thêm trở nên điên cuồng.
Đứng ở một bên, nhìn thấy thái độ của Tô Hoàng lúc này, trong lòng của Châu Ngọc Ánh không khỏi sợ hãi giật mình.
Bởi vì, thân phận của Tô Hoàng thật sự rất đặc thù, hắn là con trai của chủ tịch Tô.
Anh trai của hắn còn làm tổng giám độc của tập đoàn Tô Thị, một trong các tập đoàn đứng đầu thành phố, nằm trong top của cả nước.
Chính vì thế, rất nhiều người ở Tân Hải đối với nhà Tô Hoàng cực kỳ kiêng kỵ.
Hơn nữa, tên này còn từng làm không ít việc xấu.
Mà những việc này dù công khai hay bí mật, đều đủ để khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ.
Chỉ có điều, tất cả những người có liên quan đến sự việc, đều không ai có được kết cục tốt.
Nhất là những người đắc tội với hắn, càng thêm thê thảm.
Hiện tại, thấy Trần Lâm cứ như vậy đem Tô Hoàng đặc tội một cách nghiêm trọng, trong lòng của Châu Ngọc Ánh không khỏi lo lăng, vội vàng lên tiếng khuyên ngăn.
“Anh Lâm, hay là anh thả Tô Hoàng ra đi.
Việc này cứ để cho tôi tự mình giải quyết!”
Nghe Châu Ngọc Ánh nới như vậy, lông mày của Trần Lâm hơi khẽ nhíu lại.
Nhưng vì tạo ấn tượng tốt ở trước mặt cô, thế nên lúc này Trần Lâm cũng rất nghe lời, trực tiếp đem Tô Hoàng thả ra/
Chỉ có điều, lúc buông tay anh lại cố ý dùng lực hơi mạnh.
Thế nên, thân hình mập mạp của Tô Hoàng cứ như thế ngã bịch xuống đất, đau đến hắn suýt chút nữa thì bật khóc.
“Mẹ kiếp, các người hãy đợi đấy cho tôi.
Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không có bỏ qua đơn giản như vậy đâu.”
Vừa mới được Trần Lâm thả ra, Tô Hoàng đã lần nữa hùng hổ dọa người, liên tục chỉ tay về phía Trần Lâm để đe dọa.
Thấy như vậy, Châu Ngọc Anh không khỏi lên tiếng khuyên can.
“Anh Tô Hoàng, chuyện lần này chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.
Xin anh hãy nể mặt tôi, bỏ qua cho anh Lâm một lần có được không?”
Lúc nói chuyện, Châu Ngọc Ánh còn cố tình thả xuống tư thái rất thấp.
Thế nhưng, những hành động này ở trong mắt của Tô Hoàng chỉ có một cái ý nghĩa gì nhất.
Đó là, cô đang sợ hãi trước “dâm uy” của hắn.
Chính vì thế, Tô Hoàng càng thêm làm tới.
“Hừ, muốn tôi bỏ qua cho hắn ta? Chuyện này cũng không phải là không được.
Nhưng mà, cô cần phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Nghe Tô Hoàng dự định bàn bạc điều kiện với mình, thần sắc của Châu Ngọc Ánh thoáng chốc có chút buông lỏng một ít.
Chỉ là, câu nói tiếp theo của hắn lại để cho cô không có cách nào để chấp nhận được.
“Điều kiện của tôi chỉ có một cái, đó là đêm nay cô phải đồng ý ngủ với tôi một đêm.
Hơn nữa, tên này phải ở trước mặt tôi quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Có như vậy, tôi mới bỏ qua cho hắn.
Nếu không, không những là tôi sẽ để cho tên khốn này ngồi tù mục xương, mà ngay cả cái công ty này của cô cũng trực tiếp bị phá sản!”
“Tô Hoàng, anh có thể bàn điều kiện khác được không?”
Qua một hồi lâu, Châu Ngọc Ánh mới lần nữa mở miệng lên tiếng.
Chỉ có điều, Tô Hoàng rất cương quyết lắc đầu.
“Không có, tôi chỉ có một điều kiện này mà thôi.
Nếu cô cảm thấy không làm được, vậy thì hãy chờ đợi đi thăm hắn ở trong tù đi.
Đồng thời, cái công ty này của cô cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Nghe được những lời khẳng định này của Tô Hoàng, thần sắc của Châu Ngọc Ánh thoáng chốc có chút trì trệ.
Hiện tại, xem như cô đã thấy rõ, mục đích của Tô Hoàng dùng để uy hiếp Trần Lâm, thực chất chỉ là muốn ngủ với mình mà thôi.
Chỉ là, cô vì sao phải đáp ứng hắn ta?
Cô vừa mới nghĩ như thế, âm thanh của Trần Lâm lại đột nhiên vang lên.
“Có phải, anh đã quên mất cái tát vừa rồi của tôi rồi không?”
Vừa nghe Trần Lâm nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Tô Hoàng tức thì trở nên kinh hoảng, vội vàng lùi lại phía sau vài bước, rồi đưa tay che lấy một bên khuôn mặt.
Đồng thời, hắn cũng lớn tiếng kêu lên.
“Mày muốn làm gì?”
Thế nhưng, Trần Lâm không có làm ra bất kỳ động tác gì khác.
Ngược lại, anh lại tiến về phía Châu Ngọc Ánh, mỉm cười nói ra.
“Giám đốc, tôi đi gọi điện thoại một chút.
Cô chắc không cảm thấy phiền chứ?”
Đột nhiên nghe Trần Lâm đưa ra một cái yêu cầu như vậy, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh thoáng cái có chút kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, cô cũng rất biết phối hợp mà gật đầu.
Thấy được một màn này, sắc mặt của gã Tô Hoàng càng thêm nổi giận.
Hắn cũng tự mình lấy ra điện thoại, dự định gọi điện cho một ai đó.
Nhưng ngay khi Tô Hoàng có thể kết nối điện thoại tới đối phương, Trần Lâm đã lần nữa xuất hiện.
Đồng thời, ánh mắt của anh còn nhìn về phía Tô Hoàng, mỉm cười nói ra.
“Đúng rồi, vừa rồi tôi mới gọi điện cho cảnh sát.
Khoảng mười phút nữa, cảnh sát sẽ đến nơi này.
Đến lúc đó, hy vọng là anh đừng nên chạy trốn!”
Nghe được lời này của Trần Lâm, hai bên tròng mắt của Tô Hoàng không khỏi trừng lớn.
Hắn còn dự định đi gọi cảnh sát, đến để cho cả Trần Lâm lẫn Châu Ngọc Ánh một bài học nhớ đời.
Nhưng không nghĩ đến, lại có người tự nguyện làm thay việc này cho mình.
Nhất thời, Tô Hoàng cảm thấy Trần Lâm thật sự rất ngốc.
Thế nên, hắn mới nhịn không được cười to một trận.
“Ha ha ha, mày làm rất tốt, cũng đỡ tốn công tao phải gọi điện cho bọn họ.
Nhưng mà, vẫn là câu nói vừa rồi, đến khi đó mày cũng đừng nghĩ sẽ chạy trốn!”
Nhìn thấy hai người bọn họ lúc này đứng đối chọi gay gắt với nhau, ở một bên thần sắc của Châu Ngọc Ánh thoáng chút hơi có mấy phần bất an.
Bởi vì, cô biết rất rõ thân thế của Tô Hoàng, thế nên cô sợ cảnh sát sẽ không làm đúng trách nhiệm, sẽ khiến cho Trần Lâm rơi vào rắc rối.
Chính vì thế, Châu Ngọc Ánh rất muốn lên tiếng để khuyên nhủ Trần Lâm, hy vọng Trần Lâm có thể rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nhưng mà, lời nói của Châu Ngọc Ánh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.
Lúc này, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục đã xông đến.
Ngay sau đó, một người lớn tiếng hô lên.
“Ai là Trần Lâm?!”.