Vô Địch Gian Thương

chương 12: đạt thành giao kết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

p/s: Đa tạ đạo hữu “nguyenxuanhop” cùng “taimenli” đã ủng hộ NP.

“Chú Lâm, tưới thế này thì tới bao giờ mới xong?”,

“Ha ha, mệt rồi à? Thanh niên gì mà đuối thế?”

Lâm thấy Cường mới xách được vài xô nước tưới cho vườn cà chua đã than thở thì mỉm cười chê trách.

“Cả mẫu ruộng thế này, mọi ngày có một mình chú làm cũng cực quá nhỉ?”, Cường vừa quệt mồ hôi vừa ngao ngán bình luận.

“Biết sao được, không làm lấy gì mà ăn. Nắng nóng dù sao cũng còn đỡ hơn là mưa bão, ít nhất bây giờ vẫn còn có thể lấy nước từ hồ tưới cho cây. Nếu là lũ lụt thì mất trắng cả”, Lâm đổ nốt nước trong xô vào một gốc cây rồi lại băng băng đi xuống mép hồ.

Cường thấy vậy liền lững thưng đi theo sau gợi ý:

“Làm nông vất vả vậy sao chú không đổi nghề khác?”

“Nghề gì chứ? Chú mày ngoài làm ruộng thì biết làm gì khác đâu?”, Lâm cười khổ.

“Cháu thấy chú không phải là không biết làm mà không chịu làm thì có”, Cường không quá đồng tình.

“Hừ, cái thằng này hôm nay lại định lên mặt dạy dỗ chú hả? Thế theo mày, chú nên làm cái gì?”, Lâm dừng lại quay lại nhìn Cường hỏi.

“Phi thương bất phú, các cụ nói thế rồi. Chú muốn đổi đời chỉ có đi buôn mới được”, Cường tự tin nói ra.

“Bốp... ”, Lâm nghe xong vỗ mạnh vào đầu Cường một cái rồi cười lớn.

“Ơ, sao lại đánh cháu?”, Cường nhăn nhó

“Tưởng mày có đề xuất gì hay, hóa ra xui chú mày làm con buôn. Vậy mà cũng nghĩ ra được”, Lâm nói xong tiếp tục xăm xăm đi xách nước.

“Làm con buôn thì có gì không được? Ít nhất có thể kiếm tiền gấp chục, gấp trăm lần cái mảnh ruộng không ai thèm làm này của chú”, Cường vội vàng nói vọng theo.

“Hừ, mày đừng thấy người ta buôn bán được rồi về đây nói nhảm. Buôn thúng bán bè không bằng ăn dè hà tiện, chú mày không có cái bản lĩnh đó đâu”, Lâm vục xô múc cho đầy nước rồi quay ngược lên bờ.

“Nói đi nói lại chú vẫn không chịu tiến bộ nhỉ. Chẳng lẽ chú không muốn có ngày gặp lại cô Phương có thể ưỡn ngực, ngẩng đầu thật cao hay sao?”

Cường tung ra con át chủ bài, quả nhiên lập tức có được tác dụng. Chỉ thấy Lâm đang một dạng không để tâm tới đề nghị của đứa cháu bỗng nhiên dừng lại một nhịp, lông mày nhíu chặt.

Sau giây lát, Lâm khẽ lắc đầu tự giễu:

“Chú mày bất tài, người ta không thương cũng phải. Đâu có lý do gì để mà oán trách rồi nghĩ cách lên mặt với cô ấy đâu?”

Cường nghe xong thật muốn dùng búa gõ chú hắn một cái cho tỉnh ngộ ra, đàn ông gì mà không có lấy một chút ý chí phấn đấu.

“Cứ cho là chú không giận cô ấy đi nhưng tương lai chú rồi cũng phải lấy vợ, sinh con. Với cái mảnh ruộng khi được mùa, khi mất mùa như thế này thì làm sao nuôi sống họ bây giờ? Chẳng nhẽ chú muốn sống trong nghèo túng mãi?”, Cường tiếp tục thuyết phục.

Lâm rất muốn nói lại với Cường rằng nếu nghèo hắn sẽ không lấy vợ thế nhưng thật sự Lâm nghĩ như vậy chăng?

Chắc chắn là không, trong sâu thẳm tâm hồn Lâm vẫn mong muốn tìm được một người cùng nhau đồng cam cộng khổ, sẻ ngọt chia bùi chứ không phải ngày ngày lầm lũi với mảnh ruộng cùng căn nhà trống vắng.

Cường thấy Lâm bắt đầu lưỡng lự liền không bỏ qua cơ hội lật bài:

“Nếu chú muốn thay đổi, cháu nghĩ có thể giúp một tay. Đây là dịp trời cho, không dễ gặp được”

“Dịp trời cho, cháu muốn nói tới cái gì?”, Lâm nghi hoặc.

“Nếu chú muốn biết thì đi theo cháu”, Cường đề nghị.

“Nhưng giờ chú còn phải tưới cây”, Lâm chần chừ.

“Tạm thời bỏ qua đám cà chua với đậu đũa đó đi, có nơi để sẵn tiền bạc đang chờ chú nhặt về kia kìa”, Cường thúc giục.

Lâm thấy Cường giọng điệu mười phần tự tin thì quyết định cứ thử theo Cường một hồi xem thế nào, mảnh ruộng này lát về tưới nốt cũng không phải là quá muộn.

“Được rồi, vậy chúng ta đi đâu?”

“Ra bờ đê”

.............................................

.............................................

Nửa tiếng sau,

“Cái gì, cháu muốn chúng ta mua lại bè nứa kia?”, Lâm kinh ngạc thốt lên.

“Vâng, nếu có thể lấy tới tay số nứa này với giá rẻ thì hoàn toàn không lo về thị trường. Chúng ta có thể bán lại cho dân làm nan dựng rào cho cây”, Cường hào hứng nói về kế hoạch của mình.

“Nhưng chúng ta làm gì có tiền mà mua nhiều vậy?”, Lâm thắc mắc.

“Chú, chúng ta có thể đặt cọc một ít sau đó lấy nợ tiền hàng tương đương với số tiền cọc. Bán tới đâu, ta trả dần tới đó”

“Chủ bè sẽ chịu để lại hàng cho chúng ta sao?”

“Để chứ sao không. Nếu chúng ta mở lời, bọn họ mừng còn không kịp nữa là”, Cường khẳng định.

“Vậy tiếp theo cần làm những gì?”

“Uhm... sẽ là như thế này.... thế này....”

Cường từng bước, từng bước nói ra kế hoạch của hắn. Lâm ban đầu còn thấy mông lung nhưng nhanh chóng bị thằng cháu tinh ranh thuyết phục, hắn sau cùng vậy mà chịu theo ý Cường móc ra số tiền tiết kiệm bao năm qua để thực hiện thương vụ.

Số tiền này tuy không nhiều, chỉ có ba trăm nghìn nhưng nếu dùng để đặt cọc thì cũng đầy đủ do vậy Cường sẽ không phải đau đầu đi tìm thêm nguồn khác. Giải quyết được chuyện này xem ra kế hoạch của hắn đã có thể bắt đầu thực hiện được rồi.

“Chú, còn một chuyện chưa nói”, bàn thảo xong phương án, Cường nheo nheo mắt nhìn Lâm.

“Ừ... chuyện gì?”

Cường gãi đầu rồi cười cười lên tiếng:

“Chuyện tình cảm là một nhẽ nhưng việc làm ăn phải ra làm ăn. Cháu phải nói trước để sau này khỏi mất lòng, ảnh hưởng tới quan hệ chú cháu”

“Cái thằng này, tự dưng nói gì mà trầm trọng vậy?”, Lâm trợn mắt.

“Hì hì, thì là chuyện phân chia tiền lãi đó. Tuy rằng vốn là do chú bỏ ra thế nhưng để có thể thực hiện được kế hoạch thì còn cần nhiều khâu khác. Ví dụ như thuê người bốc dỡ, tìm địa điểm bán, trông coi hàng hóa, tính toán sổ sách,... cháu thấy nếu một mình chú làm hẳn là không xong đâu. Tìm người lạ không bằng mướn người quen, cháu muốn gọi mấy thằng bạn tới hỗ trợ chỉ là tụi nó cũng không thể giúp không công được. Chú xem, cũng nên phân lại chút chi phí chứ nhỉ?”

“Ha ha, tưởng là chuyện gì. Yên tâm chú không phải là người tham lam, kế hoạch này là do cháu nghĩ ra, làm như thế nào có lẽ cháu cũng hiểu rõ nhất. Thế này đi, chú chỉ đứng ra bỏ vốn và làm đại diện thu mua với bên chủ bè, những chuyện liên quan khác chú giao cả lại cho cháu. Nếu kế hoạch thuận lợi, chúng ta có được tiền lãi thì... uhm... xem nào, chia đôi đi”, hiểu ra dụng ý của Cường, Lâm liền vui vẻ đáp ứng. Dù sao bản thân hắn vẫn chỉ là một anh nông dân thuần chân, nào quen với việc mua bán kiếm lời, giao cho một đứa tinh ranh như Cường quản lý chính là hợp lý nhất.

Cường nghe chú út nói sẽ chia đôi tiền lời thì mở cờ trong bụng. Hắn cũng không làm bộ mèo chê mỡ mà nhanh chóng nhận lời:

“Vâng, vậy thống nhất là như thế nhé!”

“Được rồi, để chú xem mày làm ăn như thế nào. Hi vọng không đốt mất công sức bao năm nay của chú”, Lâm thận trọng nhắc nhở.

“Ha ha, chú yên tâm! Cứ tin tưởng vào cháu”

Sáng hôm sau,

“Xin hỏi, bác Mạnh chủ bè có ở đây không ạ?”, Lâm hướng về phía chiếc lều trên bè lớn giọng gọi.

“Ai đấy? Tìm tôi có chuyện gì?”, có giọng đặc sệt tiếng địa phương phát ra trước khi một người đàn ông cao gầy, làn da ngăm ngăm xuất hiện ở cửa lều.

“Chào bác, tôi là Lâm, người làng này. Tôi tìm bác muốn trao đổi chút chuyện”, Lâm mỉm cười chủ động giới thiệu.

Người đàn ông chăm chú quan sát hai người một lớn, một nhỏ đang lội nước giây lát rồi gật đầu:

“Mời các cậu lên đây”

Nói xong, người đàn ông liền ném sợi dây thừng được buộc chặt một đầu vào chiếc cọc bè xuống nước để Lâm và Cường bám lấy trèo lên.

“Các cậu có chuyện gì, nói đi!”, ổn định xong chỗ ngồi, người đàn ông vừa rót nước từ cái ấm tích cũ kỹ ra mấy cái cốc ố vàng vừa hỏi.

Thấy chủ bè bản tính nóng vội, Lâm thận trọng mở lời:

“Bác Mạnh này, tôi hỏi cái này nếu có gì không phải mong bác bỏ qua”

“Ừ, không sao”, người đàn ông vừa đẩy ly nước tới trước mặt Lâm và Cường vừa gật đầu.

“Vâng, chuyện là tôi thấy bè nứa của bác kẹt ở đây nhiều ngày rồi. Không biết bác có định chờ cho tới khi nước lên hay không?”

“Không chờ thì biết làm thế nào, của một đống chứ có ít đâu”, chỉ bè chưa rõ ý định của Lâm là thế nào nhưng vẫn thở dài trả lời, giọng điệu đầy chán nản.

“Uhm... nhưng mà nếu cứ mắc cạn mãi ở đây thì đúng là gặp nhiều khó khăn đấy. Tôi thấy cái thời tiết khô hạn này cũng không nhanh mà kết thúc được, không bằng bác bán lại toàn bộ bè nứa này cho tôi. Tôi là người địa phương, sẽ tiện quản lý, trông coi hơn bác”, Lâm trực tiếp đưa ra lời đề nghị.

“Bán? Anh mua nhiều như vậy nứa làm cái gì?”, chủ bè có chút ngạc nhiên hỏi lại

“Tất nhiên là tôi có việc cần mới hỏi mua. Thế nào? Bác nghĩ sao?”

Người đàn ông nghe được đề xuất của Lâm thì như mở cờ trong bụng, chuyện này có khác nào nắng hạn lại gặp mưa rào đâu.

“Vậy các cậu định trả giá thế nào?”, chủ bè cố nén vui mừng trong lòng lên tiếng hỏi.

“Xin hỏi, số lượng nứa cụ thể bác có là bao vậy?”, Cường nãy giờ ngồi im bỗng nhiên lên tiếng.

Chủ bè Mạnh liếc mắt qua nhìn Cường, ông ta vốn cho rằng tên thiếu niên loắt choắt này chỉ là người đi theo Lâm cho vui không nghĩ tới lại cũng xen vào chuyện mua bán này.

“Khoảng hai nghìn ba trăm cây”, chủ bè Mạnh đưa ra một con số.

“Hai nghìn ba trăm, uhm... không khác nhiều so với số lượng mình ước lượng”, Cường thầm nghĩ sau đó lại lên tiếng:

“Nếu vậy bọn cháu trả một nghìn rưỡi cho một cây. Được chứ?”

Thấy Cường tự động chủ trương giá cả mà Lâm không có ý kiến gì, chủ bè biết vai trò của Cường trong cuộc thương lượng này không đơn giản như mình nghĩ. Chỉ là cái giá mà tên nhóc này đưa ra thật quá có tính khi dễ người

“Không được, giá này quá thấp, bán vậy chúng tôi không đủ tiền vốn. Cậu bạn trẻ, cậu có biết nếu tôi mang được đống nứa này về quê thì giá bán của nó sẽ là bao nhiêu không? Là hai nghìn rưỡi một cây đấy”, chủ bè có chút lớn giọng.

“Ha ha... cháu biết bè nứa này về được Yên Thành cái giá đó hẳn là có thể. Chỉ là bây giờ chẳng phải nó vẫn đang nằm lại ở Đông Thành sao?”, Cường mỉm cười đáp lời.

Bị Cường bắt chẹt, chủ bè không thể phản bác chỉ là ông ta cũng không thể đồng ý với mức giá của Cường được.

“Cậu bạn, tôi thà tháo thừng, thả trôi bè nứa này chứ không bao giờ bán kiểu biếu không như thế được. Nếu cậu vẫn đề xuất mức giá đó thì cũng không cần phải bàn bạc thêm nữa”

“Chú Mạnh, giá Cường vừa nói là giá thương thảo thôi, chúng ta có thể cân nhắc lại. Nếu chú không chấp thuận mức giá đó, vậy theo chú nên là bao nhiêu? ”, Lâm thấy chủ bè tỏ vẻ nóng nảy thì lên tiếng điều đình.

“Hai nghìn một cây, nếu các cậu đồng ý thì lập tức thành giao”, chủ bè dứt khoát đưa ra một cái giá.

“Hai nghìn? Chú Mạnh, giá này có phải là quá cao rồi không?”, Cường cười nhạt.

“Giá vậy có gì mà cao? Nên nhớ bán lẻ cũng phải hai nghìn rưỡi đấy”, chủ bè cố gắng bảo vệ lý lẽ của mình.

“Ha ha, mua của chú mức giá đó thì bọn cháu hố to rồi. Chú xem, hai nghìn rưỡi là giá bán lẻ tại quê chú, tại Đông Thành này cùng lắm cũng chỉ có hai nghìn thôi. Bọn cháu đây lại là mua buôn số lượng lớn, bản chất vốn là khác biệt với mua lẻ. Chú bán giá đó là chỉ tính lợi về phần mình, bọn cháu đâu có được cái gì? Vẫn câu nói của chú, nếu là giá đó thì cũng không cần bàn bạc thêm gì nữa”

Chủ bè thấy thằng nhóc này vậy mà cứng rắn muốn dừng việc mua bán thì có chút lo được lo mất trong lòng. Ông ta không phải là không hiểu được vấn đề, lời Cường nói cũng không chút nào sai bởi Đông Thành gần miền ngược hơn so với Yên Thành cả trăm cây số, giá thấp đi vài trăm đồng cũng là chuyện thường. Sở dĩ ông ta đưa ra cái giá hai nghìn cũng chỉ là cố tình nâng lên để khi giảm giá không quá bị thiệt thòi.

“Nếu vậy thì tôi giảm đi một chút, một nghìn tám, thế nào?”

“Không, một nghìn hai thôi”

“Hừ, ít nhất cũng phải một nghìn sáu, không thể thấp hơn!”

“Chú Mạnh, cháu cũng không phải lợi dụng lúc chưa gặp khó khăn muốn ép giá nhưng làm buôn bán cũng cần phải co giãn, không thể quá chặt chẽ được! Thế này đi, giá cuối một nghìn ba, thế nào?”

“Cậu bạn, giá đó mà cậu nói là không bắt chẹt thì tôi cũng chịu. Một nghìn sáu là mức tối đa tôi có thể chấp nhận”

“Một nghìn ba là một nghìn ba, bọn cháu không thể mua cao hơn giá này”

“Một nghìn sáu, tôi sẽ không giảm một đồng nào đâu”

“Không được, giá vậy quá cao”

“Hừ, giá cậu quá thấp”

..........................

.........................

Cò kè một hồi, Cường thấy đây cũng đã gần tới mức giá mấu chốt của đôi bên nên tung đòn quyết định:

“Thôi được, coi như bọn cháu hỗ trợ cho chú một phần tiền thiệt hại do bị mắc kẹt tại đây lâu nay đi. Cháu sẽ trả chú một nghìn tư một cây nhưng kèm theo một điều kiện”

Mức giá một nghìn tư cũng là hợp lý với tính toán của chủ bè Mạnh đủ để bù vốn và có chút lãi, chỉ là thằng nhóc trước mặt nói vẫn còn có điều kiện nên ông ta thận trọng hỏi:

“Điều kiện của cậu là gì?”

“Trước mắt do bọn cháu chưa chuẩn bị được kho bãi nên sẽ không thể lấy toàn bộ hàng đi được. Theo đó, bọn cháu muốn trả trước cho chú một phần tiền hàng xem như đặt cọc. Bọn cháu sẽ nhận số hàng đầu tiên tương đương với số tiền cọc đó, lần sau tới sẽ thanh toán tiền hàng lô đầu rồi lại mới nhận tiếp lô sau. Chú thấy thế nào?”

“Các cậu dự định sao bao lâu có thể chuyển đi hết hàng?”, chủ bè Mạnh lên tiếng hỏi lại.

“Tối đa khoảng hai tuần là đủ”, Cường đáp

Chủ bè Mạnh nhíu mày nghĩ ngợi giây lát, ông ta thấy cách thức giao dịch này của Cường cũng không có vấn đề gì bởi hắn cũng chỉ mang đi số hàng tương đương với số tiền cọc, nếu Cường có chạy mất thì ông ta cũng không tổn thất gì.

“Nếu là vậy thì được. Tôi đồng ý!”

“Tốt quá! Vậy chúng ta lập giao kèo để đôi bên cùng ký vào. Bọn cháu sẽ đặt cọc luôn cho chú!”, Cường thấy thỏa thuận đã thành công thì vui vẻ nói.

“Được, để tôi lấy giấy bút”, chủ bè Mạnh bỗng nhiên bán được đống nứa mắc cạn, giải quyết được khó khăn trước mặt cũng khấp khởi mừng rỡ chẳng kém.

Sau chừng hai mươi phút,

Cầm bản giao kèo có đầy đủ chữ ký của đôi bên cùng người làm chứng là một bác ngư phủ đang đánh cá gần đó, Cường cười toét hết cả miệng.

Tổng giá trị mua bán của đôi bên thương thảo là ba triệu hai trăm hai mươi nghìn, bên Cường đặt cọc trước ba trăm nghìn để mua toàn bộ bè nứa. Phía Cường sẽ phải nhận hết hàng trong vòng hai tuần và chủ bè cũng phải giao đủ số nứa đã bán. Bên nào vi phạm cam kết sẽ phải hoàn lại gấp ba lần số tiền cọc cho bên còn lại.

Điều khoản này đảm bảo được quyền lợi của đôi bên nên dễ dàng được phía chủ bè Mạnh thông qua. Chỉ là ông ta lại không biết đây vốn là một chốt chặn Cường đặt ra để ngăn ngừa kẻ khác thấy hắn kiếm được miếng ngon tìm đến chủ bè hớt tay trên hàng hóa.

Với điều khoản đền bù lớn như vậy, Cường tin tưởng không ai có thể trả giá đủ cao để bù đắp cho phần tổn thất này của chủ bè Mạnh. Đơn giản là nếu mua với giá đó thì hoặc là sẽ bị lỗ hoặc là không thể có được bao nhiêu lợi nhuận, một chuyện ngu ngốc như vậy ắt hẳn sẽ không mấy người chịu đi làm.

Thực tế, cứ cho là có kẻ muốn tranh miếng bánh của Cường thì hắn cũng sẵn sàng nhường lại. Dù sao với phần tiền đền bù, hắn cũng đủ cảm thấy hài lòng rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio