Vô Địch Gian Thương

chương 7: thả con săn sắt, bắt con cá rô (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

P/s: Đa tạ "situvodanh_" đã ủng hộ đậu, đồng cảm tạ "kaizes", "ducnguyen" đã ủng hộ NP, thần bạc Tisco đã buff . ngân tệ, quả thật là quá quý giá!

Lúc này, gà của phe Kiên có vẻ bị dính đòn đau nên không dám tấn công, chỉ co lại né tránh. Gà của Toàn sau vài lần tiếp cận hụt vậy mà đổi chiến thuật trực tiếp bổ nhào mổ ghì lấy cổ đối phương, chân tung lên đánh giáp lá cà.

Hai cặp chân va vào nhau, sức mạnh nghiêng về phía bên nào hiển nhiên không cần nói cũng biết. Chiến thuật gà của Toàn tỏ ra hiệu quả rõ rệt khi phần ức đối thủ tóe máu, may mắn là được cặp chân đỡ đi một phần nếu không tổn thương còn lớn hơn nữa.

Liêm và Ân đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra sự sốt ruột thế nhưng khi liếc về phía Cường, thấy tên này vậy mà vẫn bình chân như vại nên không dám hó hé cái gì.

Lại nhìn ra phía sàn đấu, khi cả hai tên đều cho rằng kết cục bại trận đã là xác định ngay trong hồ đấu đầu tiên thì tình huống lại có chuyển biến. Chỉ thấy, sau vài pha áp sát, gà của đối phương vốn đang hung mãnh tự nhiên lại bắt đầu giảm nhịp độ, chủ yếu thủ thế chứ ít chịu ra đòn. Đôi bên sau đó chỉ rướn cổ gườm gườm nhau, cứ như vậy thêm một lúc thì hồ đấu đầu tiên cũng kết thúc.

Hồ đấu kết thúc cũng là lúc đám khán giả bắt đầu rơi vào vòng xoáy cờ bạc. Tại chỗ nhà cái, Đại lăm lăm trên tay cuốn sổ ghi chép còn Hải thì chịu trách nhiệm thu tiền cược.

“Cái gì, sao tỷ lệ cược thắng gà bên thằng Tiến lại thấp như vậy? Chẳng phải ban đầu nói là một ăn hai sao?”, một con bạc bức xúc chất vấn.

“Hừ, đó là tỷ lệ lúc trước khi trận đấu chưa diễn ra. Mày sợ đông sợ tây không dám cược, giờ kết quả lồ lộ ra đấy còn đòi đòi tỷ lệ cũ? Khôn như mày, ở xóm tao xích đầy” Đại mỉa mai.

Con bạc kia bị nói móc thì giận tím mặt thế nhưng hắn còn chưa kịp phát tác thì đã có tiếng xen vào:

“Lằng nhằng thì lăn đi, một chấm hai thì một chấm hai, tao đặt mười nghìn cho gà thằng Tiến”

Hoàng từ đâu nhảy bổ ra, trên tay lăm lăm cầm hai tờ năm nghìn dúi vào tay Hải.

Mười nghìn ở nông thôn cũng là một số tiền lớn, thực tế đây cũng là toàn bộ gia tài mà nhóm Cường có thể huy động được cho tới lúc này được hắn sai người mang ra để dụ mồi.

Đúng như tính toán, đám đông sau khi thấy có kẻ dám bỏ ra tới mười nghìn bắt cho gà phe Tiến thắng thì lập tức ồn ào nghị luận.

“Mười nghìn, chậc chậc... chơi lớn vậy?”

“Ừ... cứ nhìn thế trận lúc nãy, xem ra gà thằng Tiến thắng chắc rồi”

“Chứ gì nữa, mày nhìn xem, gà của đội thằng Cường đúng là phế, chỉ có đứng im chịu đòn, không thua mới lạ”

“Thì thế mới nói, cược đội thằng Tiến chắc chắn có ăn”

“Vậy à, thế tao cũng phải theo mới được”

......................

.....................

Bị đám cò mồi dẫn dắt, những con bạc khát nước kẻ ít người nhiều lũ lượt nộp tiền cho Hải. Dĩ nhiên cũng có những kẻ đánh liều bắt cửa ngược lại vì tỷ lệ ăn cao thế nhưng dĩ nhiên số lượng này không quá nhiều.

Thực tế, lúc này ngay cả người bên làng của Cường cũng hùa theo bắt cửa gà của Tiến, tình cảm là một chuyện nhưng lợi ích nhìn thấy như vậy, nếu không tranh thủ kiếm chút đỉnh thì đúng là quá có lỗi với bản thân.

Cường lựa chọn Hải và Đại cũng là có nguyên nhân trong đó. Hai tên này là con nhà khá giả, bố mẹ có cửa hàng tạp hóa trên huyện nên không gây ra nghi ngờ gì lớn. Thứ nữa, đa số con bạc đều tin tưởng nếu hai đứa này dám quỵt không trả thì cũng đừng hòng sống nổi ở cái làng này, bố mẹ nó trước sau cũng phải nôn tiền ra mà trả thay cho bọn chúng.

Hải thu tiền đúng là thật muốn mỏi tay rồi. Sau năm phút giải lao, cái túi xách hắn mang theo vậy mà đã dầy ăm ắp.

Tuy nói đa số toàn là tiền lẻ nhưng theo ước tính của Hải, cũng phải tới gần hai trăm nghìn bạc. Hải tuy rằng cũng vẫn thường thấy qua trong nhà thế nhưng đó đều là tiền hàng, để hắn cầm tới tay một con số lớn như vậy thì cũng là chưa từng có.

Số tiền này tuy đa phần là người ta cược cho gà Tiến thắng thế nhưng Hải biết Cường chắc chắn sẽ có cách lấy được đến tay. Hải không rõ “tên lùn kia” sẽ làm ra sao thế nhưng cái danh “Gia Cát” kia cũng không phải thổi bong bóng lên mà có, xưa nay chỉ có người chịu thiệt cho Cường chứ ít khi thấy hắn nhường ai lấy một bước.

“Hết năm phút rồi, đấu tiếp thôi” Có tiếng ai đó kêu lớn.

Đám đông như được hiệu triệu lập tức quây kín xung quanh sới đấu. Sau giây lát, cặp chiến kê đã lại được song phương nại gà thẩy vào nhau.

Sau thời gian nghỉ ngơi, gà của Cường đã hồi phục được phần nào nên di chuyển có phần linh hoạt hơn so với lúc cuối hồ đấu trước, ngược lại gà của Tiến vẫn ì trệ không còn hùng hổ như khi nhập cuộc.

Hồ đấu thứ hai theo đó mở màn khá tẻ nhạt, cặp chiến kê chẳng tung ra được miếng đòn nào ra hồn mà chỉ di chuyển thành vòng tròn. Toàn thấy gà mình “hiền” đột xuất liền chủ động ôm lên rồi đẩy mạnh về phía chiến kê đối phương.

Việc này tỏ ra có hiệu quả khi lần này, đôi bên sau đó đều tung ra những cú đá liên tiếp khiến đám đông lấy lại cảm giác phấn khích.

Gà của Toàn vẫn tỏ ra trên chân thế nhưng cũng chỉ được vài đòn thì bỗng nhiên di chuyển loạng choạng, cặp mắt vốn tràn ngập hung quang lại trở nên lờ đờ như tới giờ lên chuồng.

Gà của Cường đang trong thế hăng, theo đó khi đối phương bỗng nhiên yếu đi liền dồn dập lao tới tung ra những đòn đánh ác liệt về phía đối thủ.

Đám đông không hiểu làm sao tình thế lại biến chuyển nhanh đến vậy thế nhưng mặc kệ nguyên nhân là thế nào, phát sinh chuyện lật ngược thế cờ này quả là đầy tính kịch tính, theo đó những tiếng reo hò lại được dịp dồn dập vang lên.

Liêm và Ân có lẽ là hai người phấn khích nhất, sau khi chứng kiến mỗi một cú đá hiểm của gà phe mình, hai tên đều la hét tới khan cổ họng.

Ở chiều ngược lại, Toàn và Tiến thì lại đang trợn ngược mắt, há hốc mồm không tin nổi vào những gì đang thấy.

“Anh Toàn, sao lại thế này?” Tiến hoang mang hỏi.

“Bọn này có giở trò”, Toàn nhát gừng đáp lại

“Mẹ kiếp, em biết ngay mà. Cái thằng lùn kia không phải loại tử tế gì”, Tiến nghiến răng.

“Gà của ta hình như trúng thuốc mê”, Toàn quan sát thêm giây lát rồi suy đoán.

“Chúng chơi gà chúng ta lúc nào?”, Tiến đặt vấn đề

“Hừ, cái này tao cũng chưa biết được”, Toàn lắc đầu.

“Nói vậy, chẳng phải gà mình sẽ thua sao?”

Hỏi xong thấy Toàn im lặng không đáp, Tiến cũng đoán ra được đại khái tình hình.

Mím mím môi, sau đó dường có chút không can tâm hắn văng tục:

“Con bà nó, nhất lé, nhì lùn... đúng là mấy thể loại này không thể chơi cùng được”

...........................

...........................

“Ắt xì...”

Ở phía bên này, Cường bỗng nhiên hắt hơi. Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

“Ồ, hình như có người đang nói xấu tao” Cường cười cợt quay sang Kiên nói.

“Anh Cường, em thấy không chỉ là nói xấu đâu. Thằng Tiến đang sắp nổi điên rồi”, Kiên cũng phát hiện ra Tiến đang nhìn sang bên này cùng với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống bọn hắn.

“Ha ha, cái này là tự bọn hắn tìm khổ. Ai bảo lại dám thách đấu chúng ta”

“Vâng, cơ mà em đang lo nhỡ anh nó nhận ra vấn đề”

“Nhận ra thì thế nào? Chúng nó làm được cái gì?”

“Anh Cường, lão Toàn này cũng không phải diện dễ chọc. Nghe đâu thân với hội lão Tùng mặt sẹo lắm!”

“Hừ... mày lo hơi thừa rồi. Thứ nhất bọn nó không có bằng chứng, thứ hai tao cũng chẳng sợ cái thằng Tùng kia. Bọn nó dám tìm tới gây sự, đến một thằng đánh một thằng”

“Đúng thế, đến một thằng, đánh một thằng. Ngán gì chúng nó!” Liêm ở bên hóng hớt được câu chuyện nên a dua xen vào.

Kiên bị khí thế không sợ trời không sợ đất của Cường với Liêm thu phục nên không nói thêm cái gì, tiếp tục quan sát trận đấu.

Diễn biến hiện tại cũng không có nhiều khác biệt so với tính toán của nhóm hắn, thuốc mê bôi trên lông cổ gà đội mình quả nhiên đã phát huy tác dụng khi chiến kê của đôi phương mỗi lúc một yếu.

Nó gần như đứng im cho gà đội Kiên đá mà không làm ra được bất kỳ động tác phòng vệ nào chứ đừng nói tới phản đòn. Tình cảnh lúc này tương tự như phần đầu hồ đấu trước chỉ khác là vị thế của đôi bên đã bị đảo ngược.Thật khó mà tin được con chiến kê nhìn qua có phần dũng mãnh hơn lại bị đối thủ nhỏ con hơn đánh cho tơi tả, gà nòi lại bị gà cỏ ức hiếp tới mức không thể ngóc đầu lên được.

Toàn rất muốn nhẫn nại đợi hồ đấu kết thúc thế nhưng cứ mỗi một giây chứng kiến gà nhà mình bị đối phương liên tục công kích khiến máu thịt văng ra tung tóe, hắn vẫn là không nhịn nổi.

Dù sao, hắn không thể cứ như vậy để chiến kê mà hắn chăm sóc còn hơn chăm người yêu bị đánh cho tới chết được.

“Dừng lại! Không đánh nữa”, Toàn vung tay hô lớn.

Âm lượng đủ lớn để đánh động tất cả những người xung quanh chú ý về phía Toàn, trừ Cường.

Toàn thấy Cường dường như không có động thái muốn dừng cuộc đấu, tiếp tục để gà của hắn tấn công chiến kê của mình đang không có sức hoàn thủ thì tức giận quát lại lần nữa:

“Mày điếc hả Cường, tao nói dừng lại”

Ân thấy Toàn đã tỏ ý chịu thua, bản tính hắn vốn dễ thỏa hiệp nên liền đưa tay lay vai Cường:

“Anh Cường, bên anh Toàn chịu thua rồi”

Tới đây, Cường đành phải ngẩng đầu lên rồi ra chiều ngạc nhiên hỏi lại:

“Thua? Thật à? Tao có nghe ông ấy nói vậy đâu?”

Ân gãi gãi đầu giải thích:

“Nhưng anh ấy mới hô dừng lại rồi”

“Hừ... Dừng lại đâu có nghĩa là nhận thua”

Cường nói xong thì lại tiếp tục nhìn vào sới đấu.

Tiến đứng cạnh Toàn thấy gà mình sắp không chịu nổi đành nhảy bổ vào ôm nó lên, vừa hay tránh đi một đòn đá sắc lẹm từ chiến kê của Cường.

Cường thấy vậy thì đứng bật dậy chỉ tay về phía Tiến trợn mắt chửi:

“Mẹ kiếp, mày làm cái gì đấy? Định phá sới hả?”

Tiến cũng chẳng kém cạnh gân cổ lên quát:

“Mày vừa điếc, vừa mù à? Không nghe thấy bọn tao nói dừng lại rồi à?”

“Hừ... nói dừng là dừng được à? Sao lúc gà tao bị đá cho tơi tả không thấy bọn mày kêu dừng?”, Cường hùng hổ quát lại.

Tiến đang định đôi co tiếp với Cường thì Toàn đã ngăn lại rồi trầm giọng:

“Bọn tao chịu thua. Được chưa?”

Cường vốn đang một dạng chó dại cắn càn, nghe được lời này từ phía Toàn vậy mà lại thay đổi sắc mặt cười cợt:

“Đấy, dùng là phải cho đúng từ không dễ không hiểu nhau lắm. Nói vậy là không cần đấu tiếp rồi phải không?”

Toàn hừ lạnh:

“Hừm... đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Hôm nay, bọn mày có thể thắng nhưng chẳng có gì đảm bảo sẽ không có người trị được bọn mày”

Cường tỏ ra chẳng mấy quan tâm tới lời nhận xét này, theo thói quen mở miệng đòi tiền:

“Được rồi, nói nhiều để làm cái gì. Cho xin tiền cược đi”

Toàn thấy thằng lùn trước mặt còn ít tuổi hơn mình nhưng ăn nói không trên không dưới, xấc láo hết mức thì gằn giọng:

“Làm người cũng nên biết chút quy tắc!”

Cường vẫn một bộ dáng thản nhiên:

“Quy tắc? Nó là cái gì? Tôi chỉ biết rằng thắng cược thì được lấy tiền thôi”

Toàn thật muốn lao tới dạy dỗ cho thằng láo lếu trước mặt một trận thế nhưng ở đây đông người, nếu hắn gây lộn rất dễ gây hiểu lầm là thua cược nên muốn dùng vũ lực để chạy làng.

Việc bất lợi như vậy, Toàn vẫn đủ tỉnh táo để không làm. Sau khi hít vào một hơi kiềm chế sự tức giận trong lòng, Toàn rút ra một tờ hai mươi nghìn màu xanh dương thảy xuống đất rồi lớn giọng:

“Tiền đấy! Nhưng mà tao nói trước, tiền này rất nặng, cũng không phải ai cũng có thể cầm lên được”

“Thật sao?”

Cường vừa nói vừa bước qua tấm phên đi tới trước mặt Toàn nhặt tiền lên kiểm tra.

Lật qua lật lại tới ba bốn lượt thấy không có rách nát gì, hắn mới hài lòng đút luôn vào túi rồi buông lời cười cợt:

“OK! Tiền này tôi nhấc lên nổi rồi! Đã nhận đủ!”

Toàn nheo nheo mắt nhìn Cường giây lát, sau đó không nói thêm cái gì với hắn liền phất tay ra hiệu cho Tiến và đám chiến hữu:

“Về cả đi! Mọi chuyện tính sau!”

Cường đứng tại chỗ chờ cho đối phương lục tục rời đi hết thì cũng liền hạ lệnh thu binh.

Sau cùng, trên sân bóng chỉ còn mấy tên Đại, Hải cùng với đám con bạc ở lại để tính toán với nhau những phần tiền cá độ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio