Trương Lượng lần đầu tiên chứng kiến Diệp Thiên Vân ra tay, hai con mắt trừng lên như bóng đèn, võ giả cầm thương ở cước thứ hai đã mất đi ý thức, năm cước còn lại Diệp Thiên Vân đá ra trong tình trạng đối phương không còn ý thức, động tác mau lẹ liên tục là những đòn nghiêm trọng, đấu pháp vô cùng cường nghạnh, lực lượng nhẹ còn đỡ, với sức mạnh của Diệp Thiên Vân người này hẳn là phải chết, hắn nhìn Thạch Thanh Sơn ở bên cạnh để tìm đáp án.
Thạch Thanh Sơn cảm giác so với Trương Lượng tốt hơn một chút, tại võ quán Diệp Thiên Vân cũng đã từng quét ngang một ít tiểu lưu manh, khi đó ra tay cũng rất tàn nhẫn, đánh cho rất nhiều người chân gãy gân đoạn, nhưng mà cũng không có bạo lực như lúc này.
Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy rất rõ ràng sự rung động mãnh liệt trong mắt đối phương, Diệp Thiên Vân ra tay quả là tác phong của Hình Ý, vô hình vô ý và chân thật, nhưng mà ở trong đó có thêm sự cường hãn, còn có một vấn đề quan trọng nhất là Diệp Thiên Vân không hề sợ thương? Dùng ngực đỡ đỉnh thương của đối phương rồi ép đối phương tới góc chết, chiêu thuật như vậy người trong nội môn không thể luyện.
Hai người mang theo nghi hoặc lại nhìn về nơi xảy ra trận chiến, Diệp Thiên Vân đang cẩn thận nhìn gì đó, mà võ giả đến báo thù tướng mạo đã biến dạng tới mức không nhìn ra, đầu gục xuống, đã chết từ lâu.
Trương Lượng tiến về phía trước để nhìn thiếu chút nữa đã ói ra, hắn cố gắng chịu đựng cảm giác muốn muốn nôn mửa, nói với Diệp Thiên Vân: "Sư phụ, người đó đã chết rồi à, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Diệp Thiên Vân đang nhìn thanh ngân thương kia, nghe Trương Lượng hỏi liền đáp: "Không có việc gì đâu, chuyện này không liên quan tới các cậu".
Thạch Thanh Sơn đi tới nghĩa khí nói: "Sư phụ, chúng tôi không sợ, bằng không băm nát hắn chôn trong xi măng là được!" Chiêu này vô cùng rùng rợn, khiến cho người ta hoài nghi có phải là hắn có khuynh hướng biến thái hay không.
Diệp Thiên Vân không ngờ tới Thạch Thanh Sơn có thể nghĩ tới việc giết người băm thây, lập tức hỏi: "Thời gian dài sẽ không thối rữa hay sao?"
Thạch Thanh Sơn: "Ách…"
Hắn cũng không có biện pháp nào khác, bộ dáng mày chau mặt ủ.
Mấy người đang nói. Đột nhiên có tiếng cười vang lên ở trên cầu thang, điều này làm cho Trương Lượng cùng Thạch Thanh Sơn lo lắng, nhất thời hoảng hốt nói: "Sư phụ, làm sao bây giờ, hay là trước tiên tôi đi chặn lại đã".
Lúc này trong lòng Diệp Thiên Vân hoảng hốt, có người lên lầu nhìn thấy sẽ không tốt, bởi vậy gật đầu nói: "Ra xem là ai vậy".
Hai người nhận được chỉ thị liền chạy tới, Thạch Thanh Sơn thấy người kia lập tức vừa cười vừa nói: "Thì ra là Hà lão gia, không phải là ngài mới đi ra ngoài sao? Tại sao trong chốc lát đã quay lại?"
Hà Sơn bị chắn ở bậc thang, lão cũng không có để ý mà buồn bực nói: "Vừa rồi tôi ra ngoài đi dạo, lên miếu dạo chơi, dâng hương, kết quả là điện thoại di động từ trong túi quần trượt ra rơi vào hộp công đức, tôi đưa tay moi móc hồi lâu cuối cùng đồng hồ cũng rơi vào".
Thạch Thanh Sơn không vì nghe lão nói vậy mà buồn cười, anh mắt hắn có chút bối rối, nói: "Đi thôi, bây giờ tôi đi mua cho ngài".
Hà Sơn cười ha hả nói: "Như vậy cũng có thể lừa gạt cậu, cậu đúng là người thật thà, chờ khi có thời gian tôi sẽ chỉ điểm cho cậu!" Vừa nói xong thì vòng qua Thạch Thanh Sơn lên lầu.
Trương Lượng bước xuống một bước lên bậc thang, cười xòa nói: "Đi thôi Hà lão. Dù sao bây giờ ngài cũng không có chuyện gì, chúng ta lại đi tản bộ, hai chúng tôi mời ngài đi ăn cơm, thuận tiện nhờ ngài chỉ điểm… chỉ điểm".
Lần này Hà Sơn phát hiện ra điều khả nghi, nhìn Trương Lượng một chút rồi hỏi với giọng nghi ngờ: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao các cậu không để cho tôi đi tới?"
Trương Lượng ở bên cạnh nhanh trí nói: "Không có gì, sư phụ tôi đang luyện tập độc môn tuyệt kỹ. Bây giờ không thể để cho người khác nhìn thấy, cho nên… hay là lão tiền bối chờ một lát rồi hãy vào xem đi!"
Hà Sơn nghe xong hai mắt sáng lên, lão cười hắc hắc nói: "Đã như vậy thì càng không thể bỏ qua, ha ha ha, không ngờ ta cũng có cơ hội nhìn lén người khác luyện tuyệt kỹ!" Vừa nói xong liền muốn đi lên xem.
Thạch Thanh Sơn đưa tay cản lại, nói: "Tiền bối, đi tới như vậy là thiếu võ đức. Hơn nữa tuyệt kỹ của sư phụ tôi không dễ dàng tiết lộ cho ai, ngài không nên ép buộc chứ".
Hà Sơn trừng hai mắt nói: "Cái gì. Hôm nay ta muốn lên xem một chút, cậu còn dám ngăn tôi, ngại sống lâu quá phải không!" Vừa nói liền tiến lên đẩy hai người.
Diệp Thiên Vân vừa nghe thấy là Hà Sơn liền yên tâm, người trong võ lâm cũng không cần kiêng dè gì, lập tức nói: "Thanh Sơn, để cho ông ta lên đây đi! Các cậu xuống dưới lầu canh chừng là được, không cần phải ngăn cản Hà lão tiền bối".
Thạch Thanh Sơn vừa nghe sư phụ lên tiếng, liền tránh đường: "Tiền bối ngài phải cẩn thận một chút, chúng tôi xuống lầu trước". Vừa nói xong liền nháy mắt với Trương Lượng, hai người liền đi xuống lầu.
Hà Sơn lên lầu đảo mắt nhìn quanh liền thấy Diệp Thiên Vân, tới gần định nói chuyện thì thấy người chết, lập tức sợ đến nhảy dựng lên, miệng hô to: "Ta ngất, mẹ nó chứ, đó là cái gì vậy?" Thi thể bị đóng lên tường, bộ dáng hết sức thê thảm.
Diệp Thiên Vân vẫn đứng trước mặt võ giải đã chết, chăm chú nhìn ngân thương kia, thấy Hà Sơn đi tới hỏi liền hỏi: "Hà lão, đây là song thương phải không? Tại sao hắn chỉ cầm một cái?"
Hà Sơn cũng không nhận ra được người trên tường, hắn đánh giá trường thương một lượt rồi nói: "Kẻ này gần giống thịt heo rồi, đây là tuyệt kỹ của cậu à? Ah? Thương này dường như rất quen thuộc!"
Diệp Thiên Vân vừa nghe thấy có đầu mối, liền hỏi: "Ngài nhận ra người này sao?"
Hà Sơn cẩn thận quan sát lại lần nữa, nói không chắc chắn lắm: "Ừmh, nếu cây thương này là của hắn, thì ta biết hắn là ai rồi!"
Diệp Thiên Vân lập tức hỏi: "Hắn là ai vậy?"
Hà Sơn thối lui ba bốn bước mới nói: "Hắn tên là Trần Thiên Sơn, không môn không phái, về võ công không mạnh cũng chẳng yếu, chuyên luyện tập thương thuật".
Diệp Thiên Vân nghe xong liền yên lòng, chỉ là một ý niệm lại hiện lên trong đầu,võ công trung bình mà sao còn dám tới Thành Phong võ quán tìm mình, liền hỏi: "Vậy hắn có quan hệ nào hay không?"
Hà Sơn gật đầu, tán thưởng nhìn Diệp Thiên Vân, nói: "Hắn có một đệ đệ tên là Trần Vạn Sơn".
Diệp Thiên Vân nghe cái tên cổ quái, trên mặt hơi lộ ý cười, nói: "Không ngờ đệ đệ so với ca ca còn lớn hơn!"
Hà Sơn lắc đầu nói: "Thực lực của Trần Vạn Sơn so với Trần Thiên Sơn còn mạnh hơn gấp trăm lần, mặc dù hai người bọn họ là huynh đệ ruột thịt nhưng mà Trần Thiên Sơn học không được nhiều, còn Trần Vạn Sơn lại một lòng hướng tới võ đạo. Thương này vốn là một đôi, mỗi người một cây, cho nên vừa rồi cậu đã gánh phải một phiền toái rất lớn".
Diệp Thiên Vân không quan tâm có phải là phiền toái lớn hay không, từ sau lần giết hết người ở quán bar hắn đã hiểu ra rất nhiều, trong chốn võ lâm thì không có giây phút nào được yên ổn, hơn nữa giết thì đã giết có hối hận cũng vô dụng.
Kim Chung Tráo chuyên khắc chế vũ khí lạnh, bây giờ mặc dù chưa đạt tới trình độ đao thương bất nhập, nhưng mà muốn đánh mình trọng thương thì cũng không dễ dàng, chỉ cần đối phương không công kích vào tráo môn, như vậy thì cũng không có gì lớn. Huống chi hắn cũng không phải chỉ dựa vào Kim Chung Tráo, mà chỉ dùng làm đòn sát thủ vào thời khắc mấu chốt.
Trần Thiên Sơn kia xem như xui xẻo, gặp phải người luyện Kim Chung Tráo, nếu như hắn sớm hiểu rõ Diệp Thiên Vân hơn, thì tuyệt đối sẽ không thể thảm tới mức này, ngạo mạn tự đại thì cũng cho qua đi, nhưng trước khi báo thù phải tìm hiểu rõ ràng về đối thủ, hắn chết như vậy cũng không oan uổng.
Diệp Thiên Vân đối với vấn đề xử lý cái thi thể này có chút đau đầu, dù sao sau lưng hắn cũng không có đại môn phái hay tổ chức nào, giết người xong thì phải có người giải quyết tốt hậu quả, bởi vậy nói với Hà Sơn: "Hà lão, ngài có biện pháp gì hay để xử lý thi thể này không?"
Hà Sơn cười ha hả nói: "Điều này đơn giản thôi, tôi gọi một cú điện thoại là xong". Nói xong liền lấy ra điện thoại bấm số rồi hô to gọi nhỏ gì đó.
Diệp Thiên Vân mặc dù cũng dùng di động, nhưng mà cảm thấy một võ giả dùng loại công nghệ cao này có chút gì đó không được tự nhiên, cho nên ánh mắt nhìn cũng cảm thấy là lạ.
Hà Sơn nói chuyện xong thì cầm di động nói: "Vật này rất tốt dùng rất tiện lợi, là phương tiện rất thực dụng, còn có rất nhiều trò chơi, vô cùng hợp với người nhàn rỗi như tôi".
Diệp Thiên Vân bây giờ muốn xử lý sự tình sạch sẽ một chút, nơi này là võ quán, nếu không ngày mai để đệ tử nhìn thấy trên tường toàn là máu, có thể sẽ kinh hoảng.
Thời gian không lâu sau, Thạch Thanh Sơn chạy tới, nhìn thấy Diệp Thiên Vân liền nói: "Sư phụ, có mấy người Bát Cực Môn tới, có để bọn họ tiến vào hay không?" Nói xong hắn liếc nhìn Hà Sơn.
Diệp Thiên Vân gật đầu nói: "Để cho bọn họ vào đi!" xem tại TruyenFull.vn
Hơn một giờ sau, ở hiện trường đã xử lý tốt, những người chuyên nghiệp kia đem thi thể khiêng đi, trừ bức tường kia bị thương đâm thành lỗ thì không còn lưu lại dấu vết gì đặc biệt. Nhưng mà những nhân sĩ chuyên nghiệp kia cũng bị thi thể Trần Thiên Sơn làm cho méo miệng, toàn bộ khuôn mặt thì không phải nói, mà ở đầu cũng rất nhiều chỗ xương bị đá nát, tạo cho người ta kích thích cực kì mãnh liệt.
Hà Sơn cười nói: "Cậu xuống tay nặng như vậy, hay là nên sớm đi tìm một môn phái đi, tôi nghĩ Bát Cực Môn cũng không tồi".
Diệp Thiên Vân không có bị dụ dỗ, hắn mỉm cười trả lời: "Đến lúc đó hãy nói đi, bây giờ tôi cũng chưa nghĩ tới, chỉ cảm thấy rằng thích cuộc sống ung dung tự tại, không chịu ước thúc gì hơn".
Hà Sơn lắc đầu nói: "Thật ra gia nhập một môn phái cũng không có gì không tốt, không chỉ có thể học thêm công phu, còn có thể tăng thêm lịch duyệt, như tình huống của cậu bây giờ, tôi tin rằng không ít môn phái hướng cậu đưa cành ô liu()!"
Cho đến thời điểm bây giờ, Diệp Thiên Vân mới chỉ nhận được lời mời của Bát Cực Môn, nơi khác không hề có, chủ yếu là tiếp xúc với các môn phái khác ít hơn, tin rằng sau một thời gian nữa thì tình huống sẽ phát sinh biến hóa rất lớn.
(): Biểu tượng hòa bình, ở đây là lời mời gọi gia nhập.