Vô Địch Hắc Quyền

chương 230: thành tích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian thường lơ đãng trôi đi giữa kẻ ngón tay, thời gian của Diệp Thiên Vân cũng đang trôi đi, nội dung sinh hoạt của hắn không giống với người ta chút nào, phần lớn thời gian đều ở trong võ quán luyện tập. Loại luyện tập này đại khái là toàn bộ cuộc sống của hắn. Khi một người dồn tất cả tinh lực vào một chuyện nào đó, vậy cho dù chuyện này có khó khăn đến đâu, đều không ngăn cản được bước tiến của hắn.

Sau khi tiễn Uy Chấn Thiên đi, Diệp Thiên Vân cũng dọn nhà. Thật ra hắn cũng không có thứ gì quan trọng cả, chỉ một vài bộ áo quần và một ít sách, toàn bộ đều dời đi. Nói là rời đi, thật ra phần lớn thời gian hắn vẫn sống ở võ quán Thành Phong, ngày nào cũng luyện tập, ăn cơm, luyện tập, quá trình lặp đi lặp lại như vậy khiến người ta nghe xong đã cảm thấy buồn tẻ nhàm chán rồi.

Tiểu thư CRYSTAL đã phàn nàn nửa tháng, vô số lần nàng đề nghị Diệp Thiên Vân rút ra một ngày trong luyện tập bồi tiếp nàng đi đây đi đó, chỉ có điều sự sắp xếp thời gian của Diệp Thiên Vân quá vẹn toàn, không có một kẽ hở.

Nửa tháng này, CRYSTAL cũng chỉ có thể ngồi trơ một chỗ với Dương Thiên Long mỗi ngày, buồn bực đến nỗi nhiều lần nàng tức giận định bỏ đi, có điều cuối cùng lại nhịn được. Nàng có tình cảm với Diệp Thiên Vân, bảy tỏ tình yêu rất bạo dạn nhưng mà vẫn chưa có hiệu quả gì.

Có điều tiểu thư CRYSTAL cũng không nổi giận, có lẽ chính vì nguyên nhân này mới khiến nàng chú ý đến chuyện của Diệp Thiên Vân.

Sinh hoạt của Diệp Thiên Vân ở trong mắt người khác quả thật rất cô độc, đơn điệu, buồn tẻ, nhưng mà bản thân hắn lại không hề phát hiện. Bởi vì ý nghĩ của hắn rất đơn thuần đó chính là phải cố gắng phát huy uy lực tầng năm của Kim Chung Tráo, bây giờ thân thể của hắn có thể gọi là thân thể được đúc bằng sắt, về mặt lực lượng hắn có thể coi thường hết thảy, nhất là về sau lúc có hỗ trợ và thừa tốc độ.

Hình thái thân thể cũng vì tới tầng năm đã xảy ra một chút biến hóa, người hắn hoàn toàn không có hình thái thân thể của võ giả. Ngoại trừ khiến người ta có cảm giác cường tráng, những thứ khác đều không có, khiến hắn cũng không nhịn được mà cảm thấy kỳ quái.

Những ngày này hắn luôn luyện Thiên Vân Bộ, khiến thân pháp của hắn không ngừng đề cao, trải qua nửa tháng tôi luyện rốt cuộc hắn cũng đã có thành tựu rất lớn. Không giống lúc trước luôn thua tốc độ của người khác.

Trong lúc này tin tốt nhất mà Diệp Thiên Vân nhận được chính là cha mẹ phải muộn một chút mới có thể tới, khiến tâm tình của hắn tốt vô cùng, ít nhất không bị chuyện đó quấy nhiễu. Có thể tập trung tinh thần vào võ học, điều này sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn không cách ngôn ngữ nào có thể diễn đạt được.

Hôm nay là ngày tựu trường, Diệp Thiên Vân muốn tới trường trình diện, thật ra hắn không muốn đi học, có điều trải qua ba lần do dự vẫn quyết định tạm thời giữ cuộc sống như thế. Nguyên nhân chủ yếu là do hắn thích loại cuộc sống đơn thuần này.

Thời gian tiếp xúc võ lâm, xã hội càng nhiều, càng khiến hắn có một loại chán ghét. Nguyên nhân của sự chán ghét này là do hắn thấy mỗi một chuyện đều vô cùng phức tạp, giao thiệp giữa người với người cũng không đơn thuần, thường thường sẽ có một chút mục đích ở trong đó. Có một hoàn cảnh đơn thuần, có mấy người bạn đơn thuần, cảm giác như vậy ở bất kỳ chỗ nào khác đều không thể tìm được.

Người trở lại trường rất nhiều, cơ bản đều tập trung trong mấy ngày này. Lái xe vào sân trường, suy nghĩ của Diệp Thiên Vân đã lạc đến tận đẩu tận đâu. Hắn vừa lái xe vừa nghĩ một vài vấn đề về võ thuật, rất nhanh đã tới dãy lớp học.

Diệp Thiên Vân vừa xuống xe liền nhìn thấy rất nhiều bạn học của mình, quen hay không quen cũng đều bắt chuyện với hắn. Sau khi vào lớp học phát hiện mấy người bạn cùng phòng ký túc xá đang ngồi trong đó.

Diệp Thiên Vân vừa lại gần, Lưu Tùng đã vỗ vai hắn, cười hắc hắc nói: "Không cần phải nói gì cả. Chúng ta chính là anh em thân thiết. Kỳ nghỉ này đừng kể chuyện anh chơi vui vẻ như thế nào, cũng không cần lo lắng cảm giác treo khóa ra làm sao. Tôi vừa mới nhận ra! Người à, phải học được cách thỏa mãn!"

Lời của Lưu Tùng lập tức khơi dậy lửa giận của Trần Nhiên và Vương Bằng, Vương Bằng rất khinh bỉ nói: "Lạy mẹ, coi thử tí nữa thấy thành tích thi còn thổi phồng được không, cẩn thận bị thôi học đấy!"

Trần Nhiên cũng cười nham hiểm nói: "Thôi học càng tốt, sau này Lưu Tùng bán kem que ở cổng Công Đại, tôi nhất định sẽ mua giúp cậu mấy que!"

Lưu Tùng liếc hai người một cái, sau đó cười nói với Diệp Thiên Vân: "Sau này tôi gọi cậu là Diệp ca, lúc thi học kỳ che chở cho tôi một chút nha. Đừng cho mỏ quạ của hai người bọn họ nói thành sự thật".

Diệp Thiên Vân ngồi xuống bên cạnh, khẽ mĩm cười nói: "Có thời gian đọc nhiều sách đi, những thứ này về sau còn hữu dụng, nếu có thời gian tôi cũng tới nghe giảng!"

Vương Bằng nghẹn khuất vô cùng, gã tức khí nói: "Tôi chưa thấy cậu nghe giảng tiết nào, thật sự là con mẹ nó thần thông rồi, nếu không phải học kỳ vừa rồi cậu đột kích đội trưởng thì sao hơn bọn anh được chứ!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Thiên Vân đột nhiên nhớ tới vở ghi của Kỳ Giai Trữ, nếu không phải có cuốn vở này, thành tích của hắn không biết là tụt dốc bao nhiêu nữa. Hắn liền nhìn khắp bốn phía, kết quả không thấy Kỳ Giai Trữ.

Lưu Tùng hắc hắc nói: "Bây giờ đấu võ mồm thì có ích gì, lát nữa phát thành tích, nếu toàn bộ các môn của tôi đều qua thì sẽ tới Shangri-La, lúc đó toàn bộ bữa ăn tôi trả tiền!" Nói xong nháy mắt mấy cái với Diệp Thiên Vân.

Trần Nhiên vừa nghe có ăn liền quên mất lập trường, lập tức chen miệng nói: "Vậy nói trước là phải mang theo bà xã. Nếu không tất cả đều là nam ăn chẳng có ý nghĩa".

Lưu Tùng đồng ý nói: "Nếu có năng lực cậu cứ dẫn thêm mấy người, chỉ cần là nữ là tôi mời tất!" Gã vẫn hào sảng như thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio