Tiêu Sắt là hảo tâm giúp mình điều tra chuyện này, kết quả bị vây công thành trọng thương. Diệp Thiên Vân có chút áy náy, dẫu sao thì Tiêu Sắt đã tốn nhiều thời gian vì chuyện của mình mà còn bị thương, trong lòng có chút bất nhẫn, cảm thấy Tiêu Sắt hơi thiệt thòi.
Tiêu Sắt nhìn vẻ ưu lự của Diệp Thiên Vân, hắn rướn ngườn lên trước, tuy thương thế chưa đỡ, có điều hắn vậy cắn răng ngồi dậy, gượng cười nói: "Kỳ thực cũng không có gì đâu, chuyện của cậu Trung mạch khẳng định phải có cái gì đó để ăn nói. Nếu không cũng không phải với cậu, trong môn xảy ra chuyện như vậy, cho dù là phụ thân của tôi cũng sẽ không cho phép. Cậu nếu như bị người khác đánh bị thương, cũng là đệ tử Trung mạch chúng ta, mọi người cũng đều như nhau cả thôi. Huống chi chuyện của cậu, tôi phải giúp đỡ cũng là điều đương nhiên!"
Diệp Thiên Vân có chút áy náy, Tiêu Sắt nếu như muốn thân thể được phục hồi như trước, ít nhất cũng phải tốn hơn ba tháng, những ngày này đều phải ở trong bệnh viện, hắn áy náy nói: "Kỳ thực lúc đó anh nên gọi tôi một tiếng, anh không chú ý nên mới bị đánh một chưởng, nếu không hiện tại có thể chạy nhảy tung tăng rồi."
Tiêu Sắt bật cười ha hả, có điều sau đó lại ho kịch liệt, lâu sau mới hòa hoãn nói: "Những người đó cùng nhau vây công tôi, lúc đó tôi cơ hồ chẳng sử ra được một chút công phu nào. Nếu không có cậu tới cứu, tôi thực sự không biết sẽ chống được bao lâu nữa. Ít nhất thì hiện tại tôi chỉ thụ thương, không quan ngại gì tới tính mạng, cho nên tôi cảm thấy vẫn có thể trị được."
Diệp Thiên Vân cười cười, hai người cứ khiêm nhượng như vậy cũng chẳng phải là cách, Tiêu Sắt nói không sai, ít nhất thì hắn không bị gì quá đáng ngại, hiện tại bị thương so với mất mạng thì quả thật là vạn hạnh trong bất hạnh.
Hắn đang suy nghĩ thì ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, lập tức nói: "Nếu người của Tây phái đến, vậy tôi cả anh sẽ cùng nhau đi là được."
Tiêu Sắt hiển nhiên cũng nghe thấy, cho nên chỉ dùng mắt để ra hiệu chứ không nói gì. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Trong khoảng hai giây, cánh cửa đang khép hờ bị mở ra, Tiêu Hùng từ bên ngoài bước vào, sau đó mặt không chút biểu tình, chỉ nhìn hai người bọn họ, trong tay còn cầm thứ gì đó, nhìn dáng vẻ thì hình như là đặc biệt tới thăm Tiêu Sắt.
Diệp Thiên Vân lập tức đứng dậy, nói: "Phái chủ, tôi tới thăm đại sư huynh. Cho nên..."
Tiêu Hùng có chút kinh ngạc, cười ha ha, nói: "Huynh đệ tình thâm, quan hệ giữa cậu và Tiêu Sắt là tốt nhất. Hắn bị thương cậu cũng rất quan tâm. Cậu sao lại từ hậu sơn về đây?"
Diệp Thiên Vân ngây người, sau đó nói: "Tôi về lấy đồ, tiện tới thăm đại sư huynh luôn!"
Tiêu Hùng "ừ" một tiếng, sau đó quan tâm hỏi thăm Tiêu Sắt: "Cảm giác thế nào rồi? Tự mình cảm giác thấy thương thế có vấn đề gì không?" Lời nói của ông ta lúc này cũng không giống như bình thường, có thể thể hội được một loại từ ái ở bên trong.
Tiêu Sắt hơi gật đầu, nói: "Không vấn đề gì, chỉ bị đánh một quyền thôi, nghỉ ngơi là khỏi. Hơn nữa cũng không bị nội thương!"
Diệp Thiên Vân cũng không muốn làm phiền cha con Tiêu Hùng, hơn nữa nhìn bộ dạng của Tiêu Hùng tựa hồ như nói chuyện không được tiện lắm. Sau đó liền thẳng thắn nói: "Vậy tôi đi trước, đại sư huynh, khi nào tôi có thời gian sẽ lại tới thăm anh, tôi về hậu sơn trước đây!"
Tiêu Hùng chù trừ một thoáng, lập tức nói: "Thiện Vân, cậu và Vô Tình Tử ở bên ngoài đợi tôi đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Diệp Thiên Vân có chút nghi hoặc, có điều hắn lập tức gật đầu, nói: "Được, vậy khi nào tôi rảnh sẽ lại tới thăm anh nhé." Nói xong liên cùng Vô Tình tử ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Diệp Thiên Vân cũng không biết Tiêu Hùng tìm mình có chuyện gì. Có điều chắc là không ngoài chuyện của Tây phái, trong lòng cũng suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Vô Tình Tử từ lúc đến vẫn chưa nói câu nào, hắn sau khi đi ra liền kéo Diệp Thiên Vân tới một chỗ vắng để ngồi, nói: "Thiên Vân, cậu cũng là chân truyền đệ tử được vào hậu sơn, công phu thế nào rồi."
Thời gian Diệp Thiên Vân ở hậu sơn cũng không quá dài, hơn nữa bởi vì phải khảo nghiệm nên đã làm mất một chút thời gian, cho nên lắc đầu, nói: "Vẫn tốt, có điều tôi cũng chưa học được nhiều, dù sao thì cũng vừa vào hậu sơn mà, trước tiên phải làm quen với hoàn cảnh đã."
Vô Tình Tử cười ha ha, nói: "Đã tới đó thì nên học nhiều vào, nếu không sẽ thấy thẹn với chính bản thân mình đó. Gần đây trong phái có rất nhiều chuyện xảy ra lắm."
Diệp Thiên Vân trong lòng muốn hỏi chuyện của Tây phái, cho nên liền hỏi thăm: "Sư thúc, chuyện của Tây phái rốt cục sao rồi. Có tiến triển gì mới không?"
Vô Tình Tử lắc đầu, có chút nghi hoặc, nói: "Trước mắt thì chưa có gì. Nếu là chuyện của phái chủ, bình thường tôi đều nhận được tin tức trước, tôi cũng thấy lạ, lần này Phó Bác Sinh vì sao không có hành động gì. Theo lý thì hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho cậu, hơn nữa ngay cả Trung mạch hắn cũng không chịu bỏ qua đâu, nhất định sẽ tố chuyện này lên môn chủ, có điều hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi thấy không bình thường lắm."
Diệp Thiên Vân thầm nghĩ, xem ra trong đây nhất định có gì mờ ám. Trong lòng máy động, nếu như tạm thời không có động tĩnh gì, vậy thì không thể đoán ra vì sao Tiêu Hùng lại tìm mình.
Năm phút sau, Tiêu Hùng từ bên trong đi ra, ông ta nói: "Chúng ta quay về nói chuyện đi, Thiên Vân, cậu cũng theo tôi một chuyến."
Mấy người đi nhanh tới chỗ ở của Tiêu Hùng, Tiêu Hùng khi quay về trong sảnh thì mặt lộ ra vẻ ưu tư, trước tiên bảo người mang trà, sau đó lại bảo Diệp Thiên Vân và Vô Tình Tử ngồi xuống.
Diệp Thiên Vân trước đây khi tới trung mạch vẫn chưa từng được đãi ngộ như vậy, hiện tại cảm thấy cấp bậc đã được đề thăng, ít nhất thì tới chỗ của Tiêu Hùng đã có chỗ ngồi, đây chính là đãi ngộ khác hẳn rồi. Đừng thấy chỉ là một chỗ ngồi, cái này thực ra rất quan trọng. Ít nhất cho đến hiện tại Diệp Thiên Vân còn chưa thấy Tiêu Sắt được ngồi nói chuyện. Trong Hình Ý môn, điều quan trọng nhất là phải biết quan sát, nếu tỉ mỉ thì sẽ phát hiện ra những điều khác nhau, Diệp Thiên Vân sau khi tới Hình Ý môn đã học được điều này, nó cũng chẳng tốt mà cũng chẳng xấu, chỉ là lực quan sát tốt hơn một chút mà thôi.
Tiêu Hùng lặng lẽ phẩm trà, nói: "Thiên Vân, chuyện liên quan tới thích khách tạm thời cậu không cần quản, chuyện này tôi sẽ phái người khác trong phái đi làm, cậu có yêu cầu gì không?"
Diệp Thiên Vân nghe xong trong lòng mừng rỡ, có thể không cần phải nhúng tay vào chuyện này là tốt nhất, bởi vì mấy phái tranh đấu qua lại, có rất nhiều âm mưu quỷ kế, loại chuyện này không hợp với hắn, hơn nữa hắn không thích mấy chuyện như thế này. Hiện tại hứng thú duy nhất của hắn chính là tới hậu sơn học võ, những thứ khác không muốn quản, hắn sắc mặt trầm xuống, nói: "Không có yêu cầu gì cả, chỉ cảm thấy chuyện trong đây rất quỷ dị, hi vọng phái chủ có thể làm minh bạch ngọn nguồn bên trong."
Tiêu Hùng "ừ" một tiếng, sau đó lại nói: "Loại chuyện này trong phái sẽ tiếp tục điều tra, không cần cậu phải phí sức quan tâm làm gì, chỉ là hiện tại có một chuyện cần cậu giúp!"
Diệp Thiên Vân hiện tại chỉ muốn về hậu sơn luyện võ, cho dù cả đời này không được rời khỏi đó hắn cũng không oán hận, chỉ là khi Tiêu Hùng nói cần hắn giúp đỡ là hắn biết không đơn giản, Tiêu Hùng muốn kéo mình ra khỏi tranh chấp trong phái, tất nhiên sẽ có chuyện khác giao cho mình. Quan hệ giữa Hình Ý môn và hắn hiện tại đã rất vững chắc, ít nhất thì mình cũng học được không ít thứ từ Hình Ý môn, hơn nữa Tiêu Hùng trước giờ đối xử với mình cũng không tồi, hắn hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Xin phái chủ cứ nói!"
Tiêu Hùng cũng chần chừ cả nửa ngày mới mở lời: "Chuyện liên quan tới việc tiến vào hậu sơn học võ, tôi muốn cậu tạm thời dừng lại, bởi vì trong Hình Ý môn của chúng ta thực sự là đang rất thiếu người đi làm nhiệm vụ, cho nên chỉ đành gọi cậu về!"
Chuyện như vậy phải đi là tất nhiên rồi, trong môn phái tất nhiên phải có một số nhiệm vụ giao cho đệ tử môn hạ đi hoàn thành. Diệp Thiên Vân hiện tại đã từng nhận không ít nhiệm vụ, có điều đều là trong môn, cho nên không ngắt lời Tiêu Hùng mà để ông ta tiếp tục nói.
Tiêu Hùng có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi vốn cũng không muốn tìm cậu đâu, có điều hiện tại cần một người không quá lớn tuổi, hơn nữa có thể ẩn tàng thân phận võ giả, toàn bộ Hình Ý trên dưới chỉ có thể tìm ra một mình cậu thôi."
Diệp Thiên Vân so sánh điều kiện của mình một lát, phát hiện đúng là hoàn toàn hợp với điều kiện này, không khỏi thầm hô xui xẻo, chính vì phù hợp với điều kiện cho nên phải đi hoàn thành, điều này khiến hắn trong lòng không thoải mái lắm.
Tiêu Hùng nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thực chuyện này quan hệ tới một số chuyện cũ của Hình Ý môn. Muốn cậu dùng một loại thân phận khác tới một võ quán để bảo hộ một người, hơn nữa cậu đã rời xa võ lâm, người nhận ra cậu cũng không có nhiều!"
Diệp Thiên Vân không khỏi ngây người, bảo hộ một người không phải là hắn chưa từng làm, có điều còn phải đổi một thân phận khác, loại chuyện như thế này không bình thường lắm, bất giác hỏi: "Bảo hộ ai vậy?"
Tiêu Hùng cười ha ha, sau đó lấy ra một bức ảnh, nói: "Kỳ thực là một hậu nhân của một đệ tử đã mất của Hình Ý môn! Là người nhà của sư huynh tôi!"
Diệp Thiên Vân nghe xong liền gật đầu, nói: "Đái khái là cần mất bao nhiêu thời gian?" Nói xong liền nhận lấy tấm ảnh để nhìn, trên ảnh là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tóc ngắn, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra là đã từng học võ thuật. Xem tới đây hắn mới ngẩng đầu lên.
Tiêu Hùng chắp tay than: "Cô ta gặp chút phiền phức, cho nên tôi hi vọng cậu có thể giúp cô ấy vượt qua, thời gian chắc không quá dài đâu, khoảng nửa tháng thôi!"
Diệp Thiên Vân rất rành về chuyện võ quán. Hắn ở Băng thành cũng từng sinh hoạt trong võ quán, tuy rất nhiều chuyện đều do Thạch Thanh Sơn quản lý, nhưng hắn nghe lâu cũng hiểu ra được không ít, nhiệm vụ này cũng không coi là quá khó khăn, cho nên hắn mới thấy lạ, hỏi: "Vậy vì sao không trực tiếp dùng thế lực của Hình Ý môn tới..."
Tiêu Sắt cười khổ, nói: "Chuyện này nói ra thì cũng có chút phiền phức. Hình Ý môn hiện tại đối với cô ta mà nói thì hoàn toàn coi là có hận thù, cho nên mới bảo cậu ẩn tàng thân phận, như vậy sẽ không khiến cho cô ta phản cảm. Nhờ cậu âm thầm bảo hộ cô ta, tôi coi như là cũng có cái để ăn nói với sư huynh của tôi!"