Diệp Thiên Vân nhân lúc Bát Cực Môn Chủ đang nói thì quan sát ông ta, nhưng đột nhiên có cái cảm giác không đựơc tự nhiên. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, cảm giác như là biết có người đang nhìn hắn, vì vậy Diệp Thiên Vân quét một lượt tứ phái, thì thấy một thanh niên đứng cách Bát Cực Môn Chủ không xa.
Tuổi tác và tứơng mạo của chàng thanh niên này khá tốt, mắt khôngto cũng không nhỏ, sống mũi cao, lỗ tai đại phúc, tóc dài xuống lưng như con gái, buộc chặt phía sau. Theo nhân tứơng học thì là ngừoi rất có mê lực, đặc biệt trên tai trái có một cái núm rất sáng càng làm cho đôi mắt sáng hơn.
Diệp Thiên Vân không có suy nghĩ đánh giá gì với loại này, nhưng trong những ngừơi mà hắn biết cũng có một người ăn mặc rất giống cách của chàng trai này, đó cũng chính là phong cách Tôn Vĩnh Nhân đời thứ của Hương Cảng.
Chàng thanh niên này phát hiện Diệp Thiên Vân đang nhìn hắn, nhưng anh ta cũng không quay đầu đi chỗ khác, chỉ cừơi cười hỏi thăm Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân cũng gật gật đầu xem như là đã gặp qua, trứơc mắt hắn biết mối quan hệ giữa chàng thanh niên này với Bát Cực Môn có thể là không đơn giản, hôm này gặo ở chốn này cũng thấy rằng chàng trai này cũng là nhân vật thành danh ở chốn võ lâm, ý đồ của chàng thanh niên này Diệp Thiên Vân cũng đoán được bảy tám phần.
Những ngừơi đang đứng trong phòng này ai Bát Cực Môn Chủ cũng đã từng gặp qua, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên Vân ở đây, ông ta cừoi rất sàng khoái, thiện cảm nói: Thiên Vân tiểu hunh đệ, ngữong mộ danh tiếng đệ đã lâu, đệ và Bát Cực Môn ta quan hệ cũng không đơn giản, lúc trước có giúp Bát Cực Môn chúng ta trừ khử một tên phản đồ, phần ân tình này chúng ta tuyệt đối không bao giờ quên.
Đúng lúc ấy chàng thanh niên đột nhiên cắt ngang lời: "Thưa phụ thân, cho con đựơc giới thiệu với Diệp đại ca, con đã nghe danh đại ca đã lâu và rất tôn sùng đại ca". Mọi ngừơi xung quang nghe thấy đều cừoi rất thiện ý nhưng không hề có ý gì khác, mặt chàng trai chợt đỏ hồng lên.
Sự xuất hiện của Diệp Thiên Vân trong chốn võ lâm dùng từ "thần thoại" để hình dung ra thì cũng chưa đủ. Nếu như dựa vào thứ bậc mà nói, hôm nay làm sao mà có vị trí cho hắn. Đời thứ của Hình Ý Môn tương đương với đời thứ mười bảy của phái Võ Đang. Với công lực như vậy moi ngừoi cùng học trong môn phái cần phải học theo, phải trà bưng nứơc rót cho Diệp Thiên Vân mới phải, nhìn là biết ngay.
Nhưng Diệp Thiên Vân lúc mới gia nhập Võ Lâm thì đã bị đại bại trấn động trời đất, sau đó hợp với Thường Đại Hải, Trương Thiên Phóng, Chiến Cổ Phàm đánh Tông sư Võ Đang, những chiến tích này ngừoi thường không hình dung đựoc. Vì vậy Diệp Thiên Vân sớm rời bỏ hình ảnh thu nhỏ của thế hệ Hình Ý, hắn chính là hắn, ai cũng ko dám coi thừơng hắn.
Thần sắc Bát Cực Môn Chủ chợt không vui nhưng cũng nhanh chóng lấy lại nụ cười tự nhiên, quay đầu vẫy tay, dẫn con trai lại giới thiệu với Diệp Thiên Vân: "Ta giới thiệu với đệ, đây là đứa con trai chưa trưởng thàng của ta, tên Lưu Đông, nếu hai người có thời gian thì làm quen thêm" Lời lẽ có vẻ như rất hào phòng nhưng giọng điệu như có vẻ hời hợt.
Trong chốn võ lâm thông thường nếu muốn kết bằng hữu, ngoài cái danh tiếng còn cần có sự "làm mối", "làm mối" thông thường là làm quen với đối phương thông qua từ những người có vị thế trong chốn võ lâm, nói đến cùng cũng vì sợ mất mặt người vời người mình kết giao.
Vì việc "làm mối" này cơ bản đều là địa vị người không tương xứng, đa phần là đối phương cao hơn một bậc.
Lưu Đông tiến tới trước mặt thi hành lễ, ngữ khí có vẻ căng thẳng nói: "Diệp đại ca, Tiểu đệ Lưu Đông, nghe tiếng đồn cảu huynh đã lâu chỉ không có duyên diện kiến"
Diệp Thiên Vân rõ ràng nhìn thấy nhãn thần rất sắc của Bát Cực Môn Chủ, trong lòng cười không nổi. Thông thường mà nói hắn không muốn thân thiết với ông ta bởi vì kẻ thù nhiều quá. Bát Cực Môn Chủ cũng không muốn con trai ở cùng với người có nhiều kẻ hủ trong chốn võ lâm, ông cũng không hề muốn điều này tí nào.
Diệp Thiên Vân không hề chậm trễ, liền đứng dậy ôm vai,bình thản nói "Không nên xưng hô đại ca, vì giữa chúng ta chưa thể nói ai lớn ai nhỏ, gọi ta là Diệp Thiên Vân được rồi"
Thật ra Diệp Thiên Vân nhận ra rằng tên Lưu Đông này lớn hơn hắn vài tuổi nhưng vì tôn kính nên gọi đại ca, thứ bậc trong chốn võ lâm xem ra thực tế có chút lộn xộn.
Lưu Đông xem ra Diệp Thiên Vân có vẻ như không từ chối hắn cảm thấy rất nở mặt, chủ động tiến lại phía trước, thân mật nói: "Thiên Vân huynh, đợi ngày mai đệ sẽ dẫn huynh đi xem Bát Cực Môn"
Bát Cực Môn Chủ thấy con trai có vẻ như đã thân với Diệp Thiên Vân lập tức chuyển đề tài: "Thôi được rồi, những việc này ngày mai nói, hôm nay mọi người đã mệt rồi, chúng ta đã chuẩn bị sẵn chút đồ nhắm để mọi người cùng chúc mừng"
Những người cùng ngồi đây hôm nay đều đã trải qua sinh tử, đã có chút mệt mỏi, giờ Bát Cực Môn mời rượu cực chẳng đã không thể từ chối nên uống xong se liền đi nghỉ ngơi. Cần phải biết nhân sinh đều muốn hoan vui tận cùng. Tiệc đã chuẩn bị xong từ lâu, Bát Cực Môn Chủ mời mọi người lên lầu, sau khi kính moi người một ly xong liền xưng có việc nên cáo lui trước, những người còn lại đều bắt đầu ăn uống nó say.
Đối với giang hồ mà nói, dịp này rất hiếm có cho nên các quy cách thông thường đều bỏ qua hết, nâng ly chúc tụng.
Hà Sơn hôm nay không vui, vì sư huynh của mình đã bị trọng thương nhưng cũng cầm ly cảm kích nói với Diệp Thiên Vân: "Thiên Vân, huynh đệ chúng ta chính nhờ có tình nghĩa biêt nhau cũng chưa lâu nhưng tình bằng hữu vững bền, ta già rồi, chúng ta cụng ly chúc mừng tình bằng hữu trường tồn"
Thân phận của Hà Sơn ở Bát Cực Môn rất cao, lúc này chủ động kính rượu thì mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên.
Diệp Thiên Vân cũng đứng dậy, đột nhiên thấy mấy người gặp nhau trên chốn võ lâm cũng rất sảng khoái nói: "Quen nhau dù xa hay gần đều là hàng xóm, nói xong ngước mặt uống cạn ly rượu.
Không khí buổi tiệc dần trở nên náo nhiệt cao trào, mọi người đều uống rất hưng phấn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Diệp Thiên Vân sau khi đưa Vô Vi Đạo Nhân đi nghỉ thì quay trở lại phòng khách, ngày này hắn cũng hơi mệt, hơn nữa vết thương trên tay còn bị đau nhưng chỉ cần - ngày nghỉ ngơi là coi như không việc gì.
Đem nay hắn thu hoạch cũng không ít, trong lúc bắt tay làm quen với đối phương cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm, tông sư tuy công phu tuyệt đỉnh nhưng cũng không phải không có điểm yếu, đây là những thông tin quan trọng hắn học được trong vài lần chạm chiến.
Sau này gặp tông sư thì không cần bối rối như trước nữa, chỉ cần sử dụng hết sức áp chế đối phương sau đó thử sức chịu đựng, như vậy sau một thời gian hắn sẽ nắm được ba bốn phần bí quyết của tông sư.
Bĩnh tĩnh lại, bất giác nhớ đến Hứa Tình ở phương xa, không biết nàng sống ra sao, Hứa phụ kêu nàng trở về, xem ra cũng là lúc chú ý đến tình thế chốn võ lâm. Như vậy đối với hắn mà nói thì có điều tốt, không cần lo lắng Hứa Tình có tình ý gì khác, chỉ cần không được nhìn thấy hứa tình lòng đều cảm thấy trống trải.
Trong lúc lòng có tâm sự, bên ngoài có người gõ cửa, một âm thanh ro rõ vang lên: "Thiên Vân ngủ hay chưa?"
Diệp Thiên Vân nghe ra là giọng của Trần Mễ Lạp, bèn mở cửa mời vào, hôm nay Trần Mễ Lạp độc chiến với Triệu Sư Chiêu như vũ bão, với thực lực như vậy, Diệp Thiên Vân lại thấy cảm giác quen quen.
Vào trong phòng, thần sắc Trần Mễ Lạp không được tốt lắm nhưng cũng mỉm cười nói: "Thiên Vân, hôm nay không tìm thấy Triệu Sư Chiêu, thuyền đi vớt cũng chưa thấy quay về, xem ra hắn chưa chết" nói xong có chút thất thần, dường như có sự lo lắng.
Diệp Thiên Vân nghe điều này thở phào nhẹ nhõm, Triệu Sư Chiêu chạy thoát đối với Diệp Thiên Vân đó là điều tốt, thậm chí toàn bộ chuyên hôm nay cũng không đổ hết lên đầu hắn. Mặt khác, hắn cũng không muốn Trần Mễ Lạp gặp chuyện, hơn nữa nếu Võ Đang thật sự nổi giận, xui xẻo nhất là Bát Cực Môn, bọn họ muốn chạy cũng không có chỗ chạy nhưng nhà thì ở đây cũng không chạy thoát khỏi đây.
Bất luận nói gì đi nữa, Bát Cực Môn và Trần Mễ Lạp đều đã giúp hắn một cú, một giọt ân tình cũng không thể quên, nghĩ tới đây Diệp Thiên Vân lặng đi một lúc nói: "Nếu Triệu Sư Chiêu thật sự đã chay thoát, vậy việc của huynh và đệ không còn quan trọng nữa, mấu chốt là Bát Cực Môn sẽ như thế nào"
Trần Mễ Lạp thở dài nói: "Đúng, đệ và ta đều là người không có gốc, đi đến đâu cũng được,chỉ là ta không muốn người Bát Cực MÔn xảy ra chuyện gì. Ta hồi nhỏ đã học võ nghệ ở đây, cũng coi như là một nửa nhà. Nếu như Võ Đang thật sự đến đây, vậy thì Bát Cực Môn sẽ bị tiêu diệt"
Diệp Thiên Vân có chút chưa hiểu rõ về thực lực của Võ Đang,bèn mở miệng hỏi dò: "Tông sư của Võ Đang đã bị tiêu diệt hết người, thực lực của Bát Cực Môn nay có mấy người chúng ta, có thể ngăn chặn được không?"
Trần Mễ Lạp cười lên vài tiếng nói: "Kỳ thực chúng ta mấy ngày ở đây đối bậc tông sư cũng chưa phải là chưởng luật điện, nếu mấy người này thật sự chống đỡ được thì địa vị của Võ Đang cũng thay đổi rồi. Võ Đang võ cao cường, chủ yếu vẫn là quyết định bởi Đan Đạo. Tuy nhiên tông sư rất khó đạt được nhưng thật sự cần phải xem xem, kêu khoảng hai mươi ba mươi người cũng không thành vấn đề"
Diêp Thiên Vân có cảm giác không còn sức lực, Võ Đang tông sư có mà nhiều như vậy, biết Hình Ý Môn từ trên xuống dươi cũng không qua nổi người, bây giờ lại có người đang nằm trên giường đang chờ quy tiên. Từ đó cũng biết được thực lực của Võ Đang rất hùng mạnh, căn bản chính là không phải một người hay nhiều người chống đỡ.
Trần Mễ Lạp dường như chẳng có kế hoạch gì, tự mình oán thán: "ta thật sự không ngờ việc lại nghiêm trọng như vậy, tên Triệu Sư Chiêu chạy thoát cũng thực sự là do sơ suất của ta."
Diệp Thiên Vân thấy biểu hiện của Trần Mễ Lạp, biết là việc không liên quan đến mình, liên quan đến chắc loạn mất Kế Vi Lĩnh chỉ có thể tránh được mũi nhọn của Võ Đang, trầm giọng nói: "Trần Đại Ca, đệ không cần phải lo lắng, ta thấy đệ nên liên hệ với Môn chủ của Bát Cực Môn trước, xem ông ta có thái độ gì không"
Muốn biết Võ Đang không giống môn phái khác nếu lại đến Băng Thành, chỉ sợ khôn phải là vị tông sư đơn giản kia. Ngoài ra, chúng ta cũng không có cơ hội, Triệu Sư Chiêu hắn chạy về cũng mất mấy ngày, chúng ta vẫn còn thời gian, thực ra không hành động mà chỉ có thể để Bát Cực Môn ẩn nấp trước"
Trần Mễ Lạp thoáng suy tư, có chút khó xử nói: "Ta cũng đã suy nghĩa, chỉ sợ cũng không thể được, đường đường là Bát Cực MÔn nếu phải chạy chốn Võ Đang chẳng phải khiến thiên hạ cười chế nhạo"
Diệp Thiên Vân đương nhiên biết, nhưng mà bây giờ thời hạn của họ có hạn, ngoài việc chạy trốn và tìm sự trợ giúp ra thì không còn cách nào khác, trực tiếp nói luôn: "Vậy thì chỉ có thể liên hợp môn phái khác trợ giúp thôi, đệ nghĩ đây cũng là cách duy nhất"