Diệp Thiên Vân ở tại khách sạn Meilin, kỳ thật đây là một căn cứ của Bát cực môn, trong khách sạn này, trừ một vài người của bát cực môn, còn lại là võ giả từ hắc ngục đi ra, cũng may khách sạn không nhỏ, nếu không nhiều người như vậy, sơm muộn cũng bị người ta phát hiện.
Lần này Phong Yến theo thường lệ uống không ít rượu, mấy bình Hạ Đỗ đã hết, Diệp Thiên Vân không có phản ứng với rượu, cuộc sống võ giả thoạt nhìn uy phong, nhưng thực tế công phu càng cao, lại càng không nắm chắc tương lai trong tay, bởi vì không biết khi nào đụng đối thủ mạnh hơn.
Tan cuộc xong, Trần Mễ Lạp ra ngoài thăm dò tình hình Võ Đang, mà Hà Sơn tìm cho Diệp Thu một gian phòng không tồi, quy cách cao cấp, có thể đạt tới tiêu chuẩn bốn sao, lại vì hắn chuẩn bị một phòng luyện công miễn cho bị người khác quấy rầy.
Đem thuốc ném vào bồn tắm sau đó xả nước ấm, Diệp Thiên Vân tiến hành luyện kim chung tráo, vô luận hắn luyện mỗi ngày bao nhiêu, cũng thấy thiếu thời gian, có thể yêu cầu của hắn với mình thập phần hà khắc, võ đạo như đi bên trong dòng nước, nếu không tiến chắc chắn lùi, cho nên hắn mới không ngừng tăng thực lực của mình.
Đợi khi pha thuốc xong, lại luyện Long Hổ đấu chí hợp hình, bất trí bất giác đã tới nửa đêm, Diệp Thiên Vân cầm điện thoại nhỡ tới dãy số quen thuộc kia, do dự một lát rồi bấm gọi.
Điện thoại reo vang một lúc, đột nhiên có giọng nói vội vàng, có chút khẩn trương nói: ".....Thiên Vân...... có phải anh hay không?"
Diệp Thiên Vân thoáng trầm mặc, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Em có khỏe không?"
Hứa Tình nghe giọng nói có chút cô đơn này vang lên, toàn bộ cơn buồn ngủ biến sạch, mấy tháng nay nàng không lúc nào là không nhớ tới Diệp Thiên Vân, hiện tại người ngày đêm mong nhớ gọi điện, không khỏi vui vẻ: "Thiên Vân, anh ở Băng thành sao? Em... em nhớ anh." Những lời này lúc trước Hứa Tình có chết cũng không dám nói, hiện tại nàng đã bỏ tất cả rụt rè lại.
Diệp Thiên Vân đã sơm muốn gọi điện cho nàng, nhưng ở hình ý môn mỗi ngày để bận công chuyện, cười nói: "Anh khỏe, em không cần lo lắng, mấy ngày nữa anh sẽ tới tìm em."
"Vâng." Hứa Tình ngọt ngào trong lòng, nhớ tới mấy tháng trước tình cảnh đồng sinh cộng tử với Bát cực môn, Hứa tình thực sự còn nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại lại như ngậm kẹo trong miệng, vô luận cái gì cũng không nói ra được.
Diệp Thiên Vân có thể dành thời gian quá ít cho Hứa Tình, hai người ít khi ở bên nhau, an ủi nói: "Chờ anh làm xong chuyện ở đây, sau này đều ở cùng em, cùng em ra ngoại thành dạo chơi...ngắm sao"
Hứa Tình vốn có chút thương cảm, nghe Diệp Thiên Vân nói lời thoại của mấy bộ phim đài loan, nhất thời có chút thẹn thùng: "Tiểu Vân Tử, còn thích ngắm sao? Em sao lại không biết anh thích đó, có phải dùng mấy lời lừa gạt con gái để gạt em." xem tại TruyenFull.vn
Diệp Thiên Vân đổ mồ hôi, đàn bà đúng là, liền lập tức cam đoan: "Không có chuyện đó."
Hứa Tình nửa thật nửa giả nói: "Nếu anh thực sự làm chuyện xấu, em sẽ dùng kéo cắt...."
Diệp Thiên Vân bị de dọa, nhưng lại sinh ra cảm giác ngọt ngào của những người đang yêu, cười nói: "Anh cả đời đối tốt với em."
Hứa Tình ngọt ngào, sau đó đột nhiên như nhớ tới chuyện gì nói: "Đúng rồi, Thiên Vân, có một việc quan trọng nói với anh."
Diệp Thiên Vân nghe Hứa Tình nghiêm túc, nhất thời khuôn mặt nghiêm hẳn, nói: "Em nói đi, có phải trong nhà có chuyện phiền phức gì?"
"Không phải, trong nhà em tốt lăm, là chúng ta......." Hứa Tình đột nhiên dừng một chút, nhỏ giọng: "Chúng ta tối ngày hôm đó....... hiện tại có......."
Diệp Thiên Vân trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, vô thức hỏi: "Có cái gì......"
Hứa Tình bên kia tức giận giậm chân: "Có em bé......."
"A!'' Diệp Thiên Vân có chút ngây ngốc, lúc sau líu ríu nói: "Vậy..... anh đã làm cha?"
Hứa Tình bên kia nghe giọng nói Diệp Thiên Vân, có chút khẩn trương: ''Sao thế? Anh không thích? Đã bốn tháng rồi....... anh nếu không thích..."
Diệp Thiên Vân vội vàng nói: "Không phải, anh thích, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, nói như vậy anh đã làm cha."
Hứa Tình nhẹ ừm một tiếng, nhỏ giọng nói: "Cha em nói, chúng ta phải mau đám cưới, nếu không bị người ta nhìn ra."
Diệp Thiên Vân là nam nhân có trách nhiệm, huống chí Hứa Tình là người yêu hắn, lập tức nói: "Được, chờ anh giải quyết xong chuyện ở đây, lập tức đi tìm em."
Cúp điện thoại, nhìn vào màn đêm mênh mông.
Hai ngày sau, văn phòng tổng giám đốc tầng ba mươi.
Diêm Phong ngồi ngay ngắn trên bàn công tác, phê duyệt nhanh chồng văn kiện như núi, Trọ lý tiểu Nghiên ở một bên nhìn Diêm Phong không có ngẩng đầu lên, trong lòng không khỏi kỳ quái.
Nửa năm qua, Diêm Phong về văn phòng vài lần, hơn nữa mỗi lần đều vội vội vàng vàng, xử lý chuyện quan trọng còn lại đều giao cho nàng xử lý, nhiều nhất là gọi điện nói vài câu.
Nàng ở Bát đại tập đoàn làm việc đã vài năm, rất quen thuộc công tác trong này, tuy rằng Diêm Phong có % cổ phần, nhưng tập đoàn không phải do một người có thể thao túng.
Sau lưng Diêm Phong có một thế lực, hơn nữa hắn thường xuyên mời vài người tới, tuổi tác lớn vô cùng. Tiểu Nghiên vài lần muốn điều tra, nhưng nhìn xuống, nàng biết muốn tiếp tục làm ở đây, tốt nhất là coi như không biết.
Diêm Phong vội vã một trận, dương như có chút mệt mỏi, ngẩng đầu tựa vào ghế, nhẹ xoa huyệt thái dương, con ngươi co rút: "Tiểu Nghiên, mấy ngày nay bọn họ đến mấy lần?"
Tiểu Nghiên ngây người, nàng biết " bọn họ " mà Diêm Phong nói là ai, lập tức đáp: "Tháng này đến hai lần, em chống đỡ với họ vài lần, nhưng mỗi lần họ tới đều phải náo loạn công ty một trận, sau đó nghênh ngang rời đi. Chủ tịch, sao không báo cảnh sát? Cứ để bọn chúng kiêu ngạo như vậy."
Diêm Phong nghe đến đố, lộ ra một tia mỉm cười khó hiểu, đầu tiên là liếc vào phòng nghỉ, lập tức quát Tiểu Nghiên: "Tôi hỏi cái gì, cô trả lời cái đó, nên làm gì trong lòng tôi đều biết."
Tiểu Nghiên bị Diêm Phong liếc nhìn một cái, ánh mắt Diêm Phong vô cùng sắc bén, như có thể nhìn thấu con người ta, giọng nói lộ ra chút đáng tin cậy, bởi vậy thành thật nói: "Em biết rồi, ông chủ."
Diêm Phong nhìn đống văn kiện chất như núi, nhíu mày: "Nhiều thế này không biết phải phê đến khi nào......" nói xong lại cắm đầu làm việc.
Đúng lúc này điện thoại của Tiểu Nghiên reo, nàng có chút cuống quít xin lỗi: "ông chủ, xin lỗi, em......"
Diêm Phong phất tay, bảo nàng ra ngoài.
Khoảng một phút sau, Tiểu Nghiên ngay cả cửa cũng không gõ, hoang mang chạy vào, Diêm Phong trách cứ nhìn nàng một cái.
Tiểu Nghiêm lặp bắp: "Ông chủ, họ tới, có năm người."
Diêm Phong "xoạt" một tiếng đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống phân phó: "Pha trà, chiêu đãi bọn họ."
Chỉ một lát sau, không gõ cửa, năm người thoải mái lao vào văn phòng, người cầm đầu liếc thấy Diêm phong ngồi ở bàn làm việc, trêu tức nói: "Diêm đại lão bản, chúng tôi tìm ngài thật khổ a, nửa năm mỗi ngày đều đến đây tuần tra vài lần, xem ông có ở đây không, ong không muốn gặp, cũng đừng chơi trò trốn tìm với chúng tôi."
Tiểu Nghiên vị dọa cho run rẩy, nàng nhớ rõ có tám bảo an, bị đám người này đánh cho không đứng dậy nổi, cho dù nàng có ngu ngốc cũng biết mấy người này đến gây phiền phức cho Diêm Phong.
Diêm phong dương như thấy có chút khát, uống hết chén trà, đứng dậy nói: ''Tiểu Nghiên, đi ra ngoài, khóa cửa lại, không có phân phó của tôi, không ai được tiến vào."
Tiểu Nghiên lo lắng nhìn, sau đó rất nhan đóng cửa lại.
Diêm Phong ôm quyền trịnh trọng, nói: ''Các vị tiền bối tìm tôi? Mời ngồi, có gì từ từ nói."
Người cầm đầu nhìn chằm chằm Diêm Phong, cao giọng nói: "Không ngờ ngươi có chút can đảm, ta là Võ Đang thập ngũ chưởng chấp sự luật điện, Vương Sư Đình, biết ta vì sao tìm người chưa?"
Diêm Phong trầm ngâm không nói, nhưng đầu đổ mồ hôi, hiển nhiên là có chút áp lực, một hồi nói: "Tiền bối nói rõ ý đồ đến đi, miễn cho người khác hiểu lầm."
Vương Sư Đình không mở miệng, một gã võ giả trẻ tuổi đứng lên, lạnh lẽo nói: "Diêm Phong, ngươi không cần giả bộ, chuyện Võ Đang và Bát cực môn ngươi rõ ràng, Bát cực thua sinh tử chiến, phải giao hết sản nghiệp ra."
Diêm Phong cười lạnh nói: "Lời này ngươi cũng có thể nói ra? Võ Đang lật lọng......"
Vương Sư Đình cắt ngang lời Diêm Phong, thản nhiên nói: "Ai là đúng, không phải miệng người nói được, chúng ta đến để lấy Bát đại tập đoàn, thân phận ngươi chúng ta đã điều tra rõ, đại bộ phận sản nghiệp Bát Cực môn đều đứng tên ngươi."
Ngữ khí hắn thay đổi nói: "Nghĩ đến thân phận địa vị ngoài xã hội, không làm khó ngươi, nhưng ngươi phải rõ ràng, võ lâm tranh đấu ngươi không thể tham dự, tài sản bát đại tập đoàn để lại cho ngươi %, đủ cho ngươi dùng hết đời còn lại."
Nói tới đây, Vương Sư Đình đột nhiên lôi ra một văn kiện dày, ném tới bàn Diêm Phong, trong lúc nhất thời, trong phòng yên lặng đáng sợ.
Diêm Phong cầm tập giấy xem, thở dài: "Nếu tôi không giao, các ngươi làm thế nào?"
Vương Sư Đình mỉm cười, nói từng chữ: "Sao? Ngay cả mạng cũng không cần?"
Ngay khi hắn đang nói, cánh cửa phòng nghỉ mở ra, một người nói: "Khẩu khí thật lớn, Vương Sư Đình, thứ gì của bát cực môn há có thể để cho ngươi muốn lấy là lấy."