Diệp Thiên Vân đi tới giữa sân, dừng một chút rồi nói: Ngày hôm nay cũng để tôi kiến thức công phu trạc cước, xem xem rốt cuộc nó có chỗ nào tinh diệu.
Lý Văn Sinh nghe xong câu này, vẻ mặt có chút cổ quái nói: Mày sao biết võ công tao luyện là trạc cước? Tao không phải là người của Trạc Cước môn.
Trương Thiên Phóng ở bên cạnh nói chen vào: Hắn tên là Lý Văn Sinh, truyền nhân của Lâm Thanh Đàm thối.
Võ thuật Trung Quốc luôn được coi là "Nam quyền Bắc thoái", Nam quyền ở đây ý chỉ Hồng quyền, còn Bắc thoái tất nhiên chính là đàm(đàm) thối (từ đàm trước có nghĩa là đầm, hồ; từ sau có nghĩa là nói, trò chuyện). Truyền thuyết thoái pháp này bắt nguồn từ chùa Long Đàm tỉnh Sơn Đông, tên cũ là đàm (đầm, hồ) thoái. Còn có một thuyết là do một người họ Đàm ở tỉnh Hà Nam sáng tạo ra, tên cũ là đàm (nói, trò chuyện) thoái. Nhưng dường như cái trước được công nhận rộng rãi hơn một chút.
Diệp Thiên Vân trong lòng cũng rúng động, cước vừa rồi hắn đá Đỗ Phong là trạc cước, ban đầu cho rằng hắn là đệ tử nội môn của Trạc Cước môn, ngay cả lộ số võ công của hắn cũng đoán sai, đây là một sai lầm chí mạng, may mà cuộc đấu còn chưa bắt đầu, nếu không có chết cũng không biết vì sao mà chết. Nghĩ tới đây, hắn hoạt động thân thể một chút, để điều chỉnh trạng thái của thân thể tới mức tốt nhất, đặc biệt hoạt động cánh tay phải, cảm thấy vết thương do súng bắn đã đỡ rồi, tuy vẫn có chút ảnh hưởng, nhưng cũng không quá nhiều.
Lý Văn Sinh cười hắc hắc, nhìn hắn: Tiểu tử, tuổi mày còn trẻ quá, trước khi động thủ đấu võ ngay cả lộ số của đối phương cũng không biết còn đòi quá chiêu, mày còn phải học hỏi nhiều. Vừa nói xong lại cảm thấy câu này không đúng nên vội vàng bổ sung: Đáng tiếc là mày không còn cơ hội nữa rồi.
Diệp Thiên Vân không nói gì, chỉ đang suy nghĩ đặc điểm của đàm thối, có câu luyện quyền mà không luyện cước, giống như quỷ lỗ mãng. Phong cách của đàm thối là động tác sắc bén dũng mãnh, phối hợp lực lượng hài hòa, chiêu số đang dạng, công thủ nhanh chóng, tiết tấu nhịp nhàng, lực lượng bạo phát. Hơn nữa đàm thối có một đặc điểm rõ nét chính là đá ra không quá đầu gối, loại công phu này khiến người ta rất khó tìm được cơ hội để tấn công hạ bàn. Nghĩ tới đây trong lòng đã có tính toán, mặt lạnh lùng nói: Xin lỗi, mời! Lý Văn Sinh có chút kinh ngạc, không ngờ thằng nhóc này trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể bình tĩnh đến như thế.
Hai người đứng đối mặt, người chung quanh bất giác lui về phía sau, đây là sự tôn trọng lớn nhất dành cho bọn hắn. Diệp Thiên Vân có thể không e sợ tám người bọn họ, đồng thời còn dám ứng chiến, điều này có chút nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Người chung quanh toàn bộ đều là cao thủ, sau trận chiến này danh tiếng của Diệp Thiên Vân chắc chắn sẽ đại chấn, bất kể thắng hay thua, sống hay chết, nhất định danh tiếng của hắn sẽ truyền khắp võ lâm.
Diệp Thiên Vân thay đổi phong cách hậu phát chế nhân ngày xưa, một cước đá về phía Lý Văn Sinh đang lao tới, động tác nhanh như thiểm điện, chiêu hắn xuất thủ chính là tiến bộ Băng quyền, toàn lực mà phát, căn bản không chút lưu tình.
Lý Văn Sinh không tránh né, đá ra một cú Đan Tiên Thích, tuy chân của hắn vô cùng thô chắc, nhưng làm ra loại động tác mềm dẻm như thế này mà vẫn lộ ra vẻ linh hoạt dị thường, giống như một con mãng xà, khiến người ta không chút nghi ngờ về sự hung ác tàn nhẫn của hắn.
Diệp Thiên Vân nhìn chiêu thức của hắn, độ cao khi đá ra quả thật chỉ tới đầu gối, vậy thì quyền này của mình căn bản là không đánh được tới người hắn, chỉ đành thu quyền lại rồi né tránh cú đá này.
Một chiêu của Lý Văn Sinh đá vào khoảng không, hắn xoay người lại nói: Quyền pháp của chúng ta không cùng một đường, mày muốn đánh tao cũng không dễ dàng đâu. Vừa dứt lời lại tao tới trước, mũi chân đá vào bên sườn Diệp Thiên Vân, tốc độ nhanh tới mức chỉ trong nháy mắt đã tới, thế đến vô cùng hung mãnh.
Diệp Thiên Vân thấy đây đâu phải là đàm cước, rõ ràng đã biến thành trạc cước rồi, nghi tới đây liền đột nhiên nghiên ra sau, phát lực sử ra thối bộ băng quyền.
Hai chiêu này mới đúng là kỳ phùng địch thủ, một người đánh về phía trước, một người lui về phía sau, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc, quyền đầu của Diệp Thiên Vân trong thời khắc này đột nhiên run lên, dùng tốc độ nhanh nhất để thu lại, lui ra phía sau một bước.
Chiêu này của Lý Văn Sinh cũng là có ý muốn cùng Diệp Thiên Vân lấy cứng chọi cứng… (thiếu đoạn ở đây)