Những loại tiệc ở đại học này kỳ thật cũng chả có gì để xem. Phần lớn người xem đều là chờ đợi những sự kiện đặc biệt ví dụ như ban nhạc nữ bí mật của trường, trống cũng to, ngực cũng to. Còn trong mấy cái tiết mục tào lao vớ vẩn đó Diệp Sảng thấy có cả một tiết mục kungfu Thiếu Lâm, dĩ nhiên là không có Niêm Hoa chỉ, La Hán quyền, chỉ là hai nam sinh ăn mặc như hòa thượng, ôm đàn ghi ta ca hát nhảy múa mà thôi. Ca từ còn rối tinh rối mù: “Kungfu Thiếu Lâm rất giỏi, rất rất giỏi. Kungfu Thiếu Lâm rất to, rất rất to. Người có Thiết Đầu công, ta có Thiết Đầu công. Ngươi có Kim Cương cước, ta có Kim Cương cước..”
Dù sao cũng là lúc thư giản, Diệp Sảng và An Hi cũng vui vẻ xem.
Sau một hồi náo loạn, MC cũng đã khiến toàn trường vỗ tay như sấm:
- Tôi tin là mọi người đã chờ đợi rất lâu rồi, bạn Phương Nhã Văn của khoa Tiếng Anh đang ở dưới. Mọi người hãy vỗ tay thật to hoan nghênh bạn Phương Nhã Văn lên sân khấu được không nào?
Lúc này, mấy vạn người xem đều nghe lời MC, toàn trường vỗ tay rầm rĩ. An Hi cũng ra sức vỗ tay, còn Diệp Sảng và Bốn Mắt trợn con mắt lên nhìn. BOSS lên đài, toàn bộ ánh đèn trên sân khấu cũng tập trung về phía nàng. Phương Nhã Văn này quả là nhân vật nổi tiếng, vừa bước lên sân khấu đã khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Nàng cũng thuộc tuýp người cao, tỷ lệ vóc người hoàn mỹ, không có chút tỳ vết. Do đó một bộ sườn xám màu xanh nhạt kết hợp với một cái áo choàng màu tím khoác trên người càng làm tôn thêm vẻ đẹp tao nhã của nàng. Mái tóc dài đen bóng được búi lên, phía vài lọn tóc xõa nhẹ xuống che khuất phân nữa cái trán, nhưng vẫn để lộ đôi mắt to sáng ngời, cùng với cánh mũi nhỏ nhắn xinh xắn như được điêu khắc từ ngọc thạch khiến cho khuôn mặt nàng vừa tinh xảo hoa lệ vừa tươi mát thoát tục. Bước chân thanh thoát lên sân khấu, cũng với nhịp tay đều toát lên sự pha trộn giữa nét đẹp cổ điển và hiện đại..
Tóm lại, một nữ nhân cực phẩm như vậy làm nhiều người trong lúc nhất thời cũng ngơ ngẩn vài giây. Sau vài giây tĩnh lặng, toàn trường lại nổ ra những tràng pháo tay hoan nghênh điên cuồng. Ngay cả An Hi cũng không thể không thừa nhận, BOSS quả chính là BOSS, rất cường đại, toàn thân nàng như là một quầng sáng chói mắt, nàng đi đến đâu là nơi đó vụt bừng sáng. Dường như trời sinh ra nữ nhân như nàng để nhận hoa tươi và tiếng vỗ tay.
Phương Nhã Văn biễu diễn một ca khúc cổ điển nhưng giai điệu rất tuyệt vời. Hơn nữa do nàng thể hiện nên lại có thêm một chút ý vị:
“Tình yêu của em mãi mãi không thay đổi, những lời thề hẹn vẫn trong tim. Dù cho tóc bạc răng long, cả đời không thể nương tựa vào nhau. Em vẫn yêu anh đến mãi thôi. Em sẽ không làm anh đau khổ. Tình đôi ta vĩnh viễn không phai nhòa. Em sẽ làm như không biết gì cả. Có lẽ anh cũng đã làm em quên mất những niềm đau mà em vẫn đi tìm, tìm cho đến bao giờ..”
Tiếng vang vọng như ngàn xưa để lại
Người ngỡ ngàng như lạc cốc U Lan.
Thanh âm lan tỏa rung động con tim của mỗi người, ngay cả Diệp Sảng cũng không ngoại lệ. Trong phút chốc toàn trường chìm trong yên lặng, tất cả đều say đắm si mê.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Diệp Sảng nhìn thấy Phương Nhã Văn. Mấy năm ở đại học Giang Thành, trong quá khứ hắn cũng đã mấy lần gặp qua nàng, chỉ có điều là khoảng cách xa vời vợi. Đối với Phương Nhã Văn, Diệp Sảng chỉ có ánh mắt của một kẻ thưởng thức, dường như đang đối diện với một tác phẩm nghệ thuật đương đại. Đương nhiên, nếu cứ thưởng thức mãi như vậy mà nói hắn không động tâm cũng không phải. Hắn có một ước ao, hắn có một khát khao, là cưa em, là cưa em (xin phép em Phi Thanh Vân nhá ). Nhưng càng khát khao, càng ước ao, hắn càng cảm thấy không có khả năng. Bởi vì hắn biết mình với Phương Nhã Văn tựa như kẻ chân trời người góc bể. Phương Nhã Văn là loại nữ nhân được sinh ra trong sự sủng ái và may mắn. Hắn không thích nữ nhân như thế, mà hắn có thích nữ nhân cực phẩm như thế thì cũng không được. Huống chi, bất kỳ ai ở chung với một vưu vật như thế, thì tư vị chưa chắc đã ngon lành.
Cho nên Diệp Sảng cũng chỉ xem đó là chút tình thoáng qua mà thôi, nhưng giờ đây nhìn Phương Nhã Văn biểu diễn, Diệp Sảng cũng có chút sững sờ. Bởi vì giọng hát của nàng rất động lòng người, bạn Diệp Sảng hát cũng ngưu lắm nhưng cái kiểu “Bờ cỏ xanh xanh xanh, ca ca muốn đi đái” thật không so bì với thanh âm tựa trên trời này được.
An Hi đứng bên cạnh liếc Diệp Sảng, ít khi mới thấy bạn Diệp tử có ánh mắt mê đắm này, An Hi cũng có cảm giác muốn giết người. Nhưng nàng không buồn bực, nàng cũng biết một đạo lý, rất nhiều thứ không phải cứ muốn là có.
- Giọng hát của nàng thật tinh khiết!
An Hi cảm thán
Diệp Sảng gục gặc đầu:
- Quả thật có chút tài năng!
Bốn Mắt đã sớm si ngốc nói:
- Nàng chính là nữ thần mà ta hằng mơ ước…
Thấy Bốn Mắt nhiễu nước miếng chảy tong tỏng như Trư ca, An Hi hừ lạnh nói:
- Nữ ....thầnnnn!! Nữ thần cái búa, hôm qua bị người ta thịt mất rồi!
- Hả?????
Diệp Sảng và Bốn Mắt giật thót, quay đầu lại hỏi:
- Bị người ta xử lý? Sao có thể như thế được?
An Hi bĩu môi đáp:
- Các người còn không biết à, hôm qua Phương Nhã Văn bị Vô Danh cao thủ thịt rồi!
Diệp Sảng ngần ngừ hỏi:
- An tỷ, là cô đang nói Thế Giới Thứ Hai…
An Hi đáp:
- Đúng vậy, trong Thế Giới Thứ Hai Phương Nhã Văn chính là lão đại Thi Phi Vũ của Lạc Hoa Lưu Thủy khu Tịch Tĩnh, tối hôm qua nàng và Kiếm Thập Tam bị Vô Danh cao thủ cho về thành!
- Khốn nạn!
Bốn Mắt gầm lên:
- Dám giết nữ thần của lòng ta, ta liều mạng với ngươi!
- Liều mạng cái con khỉ, chỉ bằng cái đám Đại Giang Đông của các người à? Ngay cả Kiếm Thập Tam còn chịu bó tay, mà ngươi dám đấu với Vô Danh cao thủ? Tỉnh táo chút đi, trưởng câu lạc bộ của ta!
An Hi ngao ngán lắc đầu
Bốn Mắt hậm hực:
- Nick của Vô Danh cao thủ là gì? Ta đi gọi người, gọi nhiều người. Ta không tin đại học Giang Thành nhiều người như vậy mà không đối phó nổi hắn!
An Hi trừng mắt liếc hắn:
- Anh hỏi tôi thì tôi đi hỏi ai?
Bốn Mắt nói:
- Tôi cũng không biết Văn Văn là Thi Phi Vũ, sao cô lại biết được?
An Hi đáp:
- Ài, đó là một câu chuyện dài. Dù sao ta biết điều đó là chính xác…
Hai người bọn họ cãi qua cãi lại ta một câu ngươi một câu, còn bạn Sảng Sảng đứng bên cạnh như bị Thiên Lôi nện bảy búa. Mẹ nó chứ, ngươi muốn gặp rắc rối là gặp rắc rối ngay, nhưng họa này đúng là chất chồng. Không ngờ tuyệt sắc mỹ nữ mình xử lý ở khu quặng Tử Vong lại là bạn học cùng trường. Hơn nữa lại chính là Phương Nhã Văn, huynh đệ à, vụ này lớn, thật sự là lớn rồi.
Diệp Sảng lại ngẩng đầu nhìn Phương Nhã Văn trên sân khấu. Quả thật Phương Nhã Văn rất giống Thi Phi Vũ, rõ ràng trong game nàng chỉnh dung mạo xấu hơn một chút. Haizz, cục diện rối rắm này sao mà tháo gỡ đây, thành thật mà nói Diệp Sảng cũng cảm thấy khó chịu, hắn không ngờ Phương Nhã Văn trong game và ngoài đời mà hắn thường gặp là hai người khác nhau. Trong thực tế, Phương Nhã Văn đúng là nữ thần mà Bốn Mắt vẫn hình dung, là người cao cao tại thượng khiêm cung, ôn hòa. Còn trong trò chơi thì lại trái ngược, cũng giống hết như Yến Song Song. Tương phản này thật sự quá lớn, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Trong lúc Diệp Sảng còn đang xuất thần, tiếng vỗ tay lại vang lên, Bốn Mắt luống cuống:
- Chết rồi, nàng đã vào hậu trường. Đi mau, chúng ta ra ngoài chờ.
Nói xong, hắn cũng chẳng cần biết Diệp Sảng có đồng ý hay không, lập tức kéo người ta chạy
Thấy Diệp Sảng bị Bốn Mắt lôi đi, An Hi ở lại một mình cũng chả vui gì, nên cũng đi theo.
Hậu trường là khu đất trống của vườn hoa sau lễ đường. Nơi đó có mấy chiếc ô tô đang đậu, may mắn là ở đây không có người. Ba người ngồi chờ trong chốc lát liền thấy Phương Nhã Văn trông càng xinh đẹp trong bộ thường phục mới thay, đang cùng với Yến Song Song và một đám nữ sinh đi ra.
- Diệp tử, giúp ta với, mau lên!
Bốn Mắt quả nhiên tảu hỏa nhập ma, trong ánh mắt lộ lên vẻ cầu xin.
- Được, huynh đệ, tôi giúp anh một lần!
Diệp Sảng có chút không đành lòng, đành phải cố gắng đi lên. Những chuyện như vậy hắn chưa làm qua bao giờ, trong lòng chẳng những chột dạ mà còn rất khẩn trương. Nhưng mà không sao da mặt ca đủ dày, giúp Bốn Mắt một lần đổi lấy vô số khoản ăn chùa, vụ mua bán này có lời, ta liều một phen.
- Chào bạn Phương, xin chờ một chút!
Diệp Sảng cầm bó hoa hồng lên.
Phương Nhã Văn giật mình, nở một nụ cười:
- Chào bạn!
- Tặng cho bạn, bài hát của bạn hay quá!
Diệp Sảng ca ngợi thật lòng. Nhưng xem ra An Hi không thấy vui vẻ, tác phong của tên tiểu tử này thật đúng là người làm công.
Phương Nhã Văn nhận bó hoa hồng rồi, toàn thân nàng càng lộng lẫy hơn, quả thật rất rực rỡ. Tim của Bốn Mắt đập thình thịch, ngàn vạn lần đừng ném, đừng ném! Mở ra đi mở ra đi!
Quả nhiên nhân phẩm của hắn có chút giá trị, Phương Nhã Văn đang mở bó hoa ra:
- Đẹp quá, bó thật đẹp. Ngay cả lá trang trí cũng cắt tỉa cẩn thận.
Vừa nghe những lời này, Diệp Sảng lộ ra ánh mắt tán thưởng. Quả là anh hùng biết danh kiếm, giai nhân yêu hoa tươi. Chuyên nghiệp, mẹ nó thật là chuyên nghiệp. Có thể thấy được đây là người yêu hoa, bởi vậy ấn tượng của Diệp Sảng đối với Phương Nhã Văn lại tăng thêm vài phần.
Lúc này trên một chiếc Mercedes-Benz đang đậu ở bãi đất trống đi xuống một gã đàn ông mặc âu phục, đưa tay đón lấy bó hoa trên tay Phương Nhã Văn, dường như đây là người hầu của nàng, cẩn thận kiểm tra bó hoa. Quả nhiên phong thư màu hồng dấu bên trong bị lòi ra. Sắc mặt của Phương Nhã Văn và nam tử mặc âu phục kia cũng thay đổi. Gã đàn ông lập tức lôi Diệp Sảng lại, trả bó hoa tươi:
- Anh bạn này, thật xin lỗi. Tiểu Văn không thể nhận hoa của người. Mời ngươi nhận lại!
Diệp Sảng giải thích:
- Đây không phải là ta tặng, mà bạn của ta nhờ ta đưa giúp!
Nam tử mặc âu phục nghiêm mặt:
- Ta cóc cần quan tâm lý do của ngươi. Mau cầm đi, đừng nghĩ cách quầy rầy nữa!
- Đây quả thật là bạn của ta nhờ ta mà, hắn đang ở bên kia…
Diệp Sảng vừa nói vừa quay đầu lại. Ai ngờ Bốn Mắt trong lúc quan trọng đã thần không biết, quỷ không hay, chuồn mất.
Ta ĐCM nhà ngươi, chẳng lẽ lần này ông đây phải chịu tiếng xấu cho người khác sao? Bốn Mắt ơi là Bốn Mắt, ngươi thật chó chết!
Gã đàn ông có chút tức giận:
- Bạn của ngươi đâu? Ở đâu? Tiểu tử, đừng tìm cớ nữa, cầm đi!
Nói xong hắn hùng hổ chìa bó hoa vào mặt Diệp Sảng.
Phương Nhã Văn nhẹ nhàng nói:
- Chính ca!
Phương Nhã Văn vừa nói, Phương Chính lập tức bỏ thái độ hung hãn, trừng mắt nhìn Diệp Sảng:
- Nói lần cuối, mau cầm lấy đi. Nếu không ta không khách khí đâu, nói dối cũng không biết cách, ta thấy ngươi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!
- Ta không nói dối! Quả thật là bạn ta nhờ mà!
Diệp Sảng ngạc nhiên.
Phương Chính xô mạnh vào ngực Diệp Sảng:
- Tiểu tử, ngươi còn dằng dai à. Có cút đi không ?
Diệp Sảng bị đẩy bất ngờ nên lảo đảo, còn chưa kịp phản ứng, An Hi đã tiến đến, trừng mắt nhìn Phương Chính:
- Ngươi làm gì đó? Hắn chỉ tặng hoa giúp người khác, làm cái gì mà ngươi hung hăng vậy?