Âm thanh hệ thống:
“Game thủ tôn quý, nhiệm vụ nội dung Đi Tây Thiên Thỉnh Kinh chính thức khởi động. Tử vong hoặc nhiệm vụ kết thức hoàn toàn mới có thể trở lại thế giới ban đầu, nửa đường logout không ảnh hưởng tới nhiệm vụ. Chương nhiệm vụ thứ nhất: Tam đả Bạch Cốt Tinh!”
Ngoại trừ Thiên Kim Nhà Giàu, tất cả sáu người Diệp Sảng đều tê rần: “GM đại tỷ à, không phải chứ? Tam đả Bạch Cốt Tinh đều đến đây??”
Bất quá bạn Lôi Lôi đã không còn là “kê a mẫu”, “kê a mẫu” hiện tại đã đổi thành Vương tổng. Trong đường hầm hắc động xuất hiện không gian lập thể D, hình ảnh nội dung vở kịch bắt đầu hiện ra:
Một vùng sơn lĩnh khỉ ho cò gáy, trên không mây đen dày đặc, ngọn núi kì hiểm được phủ kín dưới lớp mây mù yêu khí... vừa thấy mà lông tóc đã dựng đứng. Kế tiếp quả nhiên xuất hiện một màn ngưu xoa. Trên con đường hẹp quanh co dưới chân núi xuất hiện một đoàn người đi tới. Dẫn đầu là một người giống con khỉ mặt lông, đầu đội vòng kim cô, ở giữa là một người tai to mặt lớn vác cây cửu xỉ đinh ba, theo sau là Bạch Long Mã, cuối cùng chính là một hòa thượng đang cưỡi trên lưng Bạch Long Mã và một người râu ria xồm xoàm vác hành lí đi chót.”
[cái này chắc cũng chả cần chú thích nhỉ, nhưng cứ viết ra vậy. Cửu xỉ đinh ba chính là cái cào chín răng của Trư Bát Giới
Đoạn này tác giả kể thiếu Sa Ngộ Tĩnh, ta tự thân thêm vào nhé!]
Con mắt ba người Diệp Sảng, Tinh Tinh, An Hi đều nhanh chóng lồi ra: “Tây du ký?”
Đây đúng là bốn thầy trò Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh. Sắc mặt Thiên Kim Nhà Giàu nghiêm trọng: “Trí tuệ nhân tạo của bốn nhân vật này rất cao, mà không hoàn toàn ăn khớp như trên TV. Mỗi lần khởi động lại sẽ đổi lại từ đầu, nội dung không giống nhau. Mọi người cẩn thận một chút, quái vật trong nhiệm vụ này phi thường lợi hại.”
“Ác.” – Diệp Sảng không cam lòng lên tiếng, tiếp tục xem nội dung vở kịch:
“Đường Tăng ngồi trên lưng ngựa vui vẻ, thảnh thơi: “Ngộ Không!”
Tôn Ngộ Không lập tức quay đầu lại: “Sư phụ.”
Đường Tăng nói: “Vi sư có chút mệt mỏi. Hay là nghỉ tạm tại ngay chỗ này đi, con lên phía trước dò đường!”
“Vâng, sư phụ!”
Tôn Ngộ Không nhún một cái liền hướng bầu trời bay mất.”
Con mắt Tinh Tinh cô nương đăm đăm: “Bạch Cốt Tinh đã tới rồi sao? Chúng ta có thể làm gì?”
Thiên Kim Nhà Giàu cắn răng nói: “Nếu chúng ta là phe chính nghĩa, như vậy trên trán đều có ấn kí Phật tự. Người chơi chính nghĩa sẽ phải hộ tống bốn thầy trò bọn họ tới Linh Sơn gặp Phật Tổ. Còn người chơi phe ngược lại sẽ phải phá rối, để cho yêu quái bắt Đường Tăng đi.”
Diệp Sảng ngây người, nhiệm vụ này không có chín chín tám mốt cửa ải, vậy không biết ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành?
“Sau khi Tôn Ngộ Không phi không bay đi, Đường Tăng như diễn ảo thuật lấy ra thông tấn khí: “Nữ vương, ta Tam Tạng! Đã qua Hắc Phong lĩnh, nhớ ngươi, hôn ngươi. Chớ hồi báo, đồ đệ ở đây, không tiện!””
Diệp Sảng hộc máu, mả má, tính tình như thế này còn muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh! Trời ạ!
Không gian lập thể D đóng lại, cường quang vụt qua. Tới điểm đến, Diệp Sảng mở mắt đầu tiên liền thấy cả bọn một hàng bảy người bị truyền tống đến bên người Đường Tăng trên mặt cỏ. Quả nhiên mỗi người có có một ấn kí Phật tự màu vàng trên trán. Thiên Kim Nhà Giàu đi lên trước làm bộ chắp tay thành hình búp sen: “Đường Tăng, chúng ta tới bảo vệ người đi lấy kinh!”
[nguyên là hình chữ thập, nhưng mà ta thấy có chắp tay thành chữ thập bao giờ? Chỉ thấy hình búp sen thôi...]
Đường Tăng cũng chắp tay thành hình búp sen: “A di đà phật. Thiện tai, thiện tai. Chư vị công đức vô lượng, sẽ thành chính quả!”
Diệp Sảng đánh giá tứ phía. Nơi này khỉ ho cò gáy, không biết Bạch Cốt Tinh sẽ đến như thế nào, hay là cũng biến thành người lừa gạt Đường Tăng?
Hắn vừa nghĩ như vậy, trên con đường phía trước quả nhiên xuất hiện một cô thôn nữ tay xách cái rổ, ăn mặc dù thô nhưng dáng người vẫn thướt tha, cũng có vài phần tư sắc.
“Ta kháo, thế này không phải là cùng tình tiết trên TV giống nhau sao?” – Diệp Sảng kêu to lên – “Đây là do Bạch Cốt Tinh biến thành, đại gia hỏa phải giết nha!”
Nói xong hắn hét lớn một tiếng liền nhào lên, bên rống bên túm là một đạn bắn ra. Bả vai cô thôn nữ trúng đạn, kêu thảm một tiếng lập tức gục xuống, trên đầu bay ra một con số thương tổn.
“Di, thế này là sao? Mới vậy đã chết rồi?” – Diệp Sảng ngây dại.
Đường Tăng đi tới: “Không nên, thí chủ! Tại sao lại đại khai sát giới, lạm sát kẻ vô tội? A di đà phật!”
Âm thanh hệ thống: “Tay súng dũng cảm, ngươi ác ý sát hại NPC chính nghĩa. Giá trị tà ác + điểm!”
Diệp Sảng tê rần, dĩ nhiên đó là người thật a, không phải Bạch Cốt Tinh biến thành! điểm tín dụng đổi lấy điểm tà ác. Đúng là đại lỗ!
Lúc này trên bầu trời truyền đến tiếng Tôn Ngộ Không, nhưng lại không nhìn thấy người: “Gọi căn cứ, gọi căn cứ. Hỏa lực đột nhiên công kích mãnh liệt, yêu cầu lập tức tiếp viện, lập tức tiếp viện!”
“Ta kháo, sao lại không thấy người đâu?” – Diệp Sảng tò mò.
“Đây là thiên lý truyền âm!” – Đường Tăng tay tạo thành hình búp sen nói – “Bát Giới, Ngộ Tĩnh, các con đến giúp Ngộ Không!”
Trư Bát Giới cùng Sa hòa thượng lập tức cưỡi mây bay đi. Thiên Kim Nhà Giàu lạnh lùng nói: “Chúng ta ở chỗ này không nên hành động!”
Quyết sách này của Thiên Kim Nhà Giàu vô cùng anh minh. Trư Bát Giới cùng Sa hòa thượng vừa bay đi, sắc trời lập tức tối sầm xuống, bốn phía gió bắt đầu thổi, cái loại cảm giác gió lạnh mang mưa bụi đánh vào mặt thật sự rất không thoải mái. Sương mù xuất hiện phảng phất dần hạ xuống, bao phủ tứ phương bát hướng, tầm nhìn lập tức bị hạ xuống, phóng mắt nhìn bốn phía đều là một mảnh trắng xóa. Đường Tăng cư nhiên lại không sợ hãi:
“A di đà phật, các vị không thể vọng động. Đây là yêu khí!”
Đoàn người Diệp Sảng đương nhiên không dám lộn xộn. Mỗi người đều giương cung bạt kiếm, thật sự rất khẩn trương. Quả nhiên sau khi sương trắng tràn ngập được một lát, thi thể cô thôn nữ vừa mới chết bỗng đứng mạnh lên, thả người nhảy, lăng không phi đến, hai tay lướt tới Đường Tăng. Sự thay đổi điển tích này thật sự khiến mọi người nhạc nhiên.
Tốc độ phi hành của cô thôn nữ cực nhanh, chớp mắt đã đi được khoảng cách hơn m. “Bá” một tiếng, Điện Lưu Cao Áp rút ra một thanh Thanh Phong bảo kiếm, tà tà lao đi. Người này chẳng những có lực lượng cường đại, mà còn có tốc độ xuất kiếm cực nhanh.
“Xoạt.”
Từ cổ đến bụng cô thôn nữ bị rạch một đường, nhưng máu chảy ra không mang màu máu đỏ tươi mà mang màu trắng.
Hồng thương trị số: “-”
Nhìn giá trị thương tổn này Diệp Sảng cảm thấy cũng không khó, hắn liền nhấc súng lên bắn liền “ba ba ba ba” mấy phát. Cô thôn nữ trúng hai phát đạn, quần áo bị hỏa lực cường đại đánh cho tan tác, bố mảnh bay loạn.
Hồng thương trị số:
“-”
“-”
Diệp Sảng kinh ngạc, yêu quái kia lại có hơn điểm phòng ngự! Khó trách Thiên Kim Nhà Giàu muốn mọi người cẩn thận. Quái vật lợi hại quả nhiên không phải do bịa ra. Cô thôn nữ nháy mắt bị lệch đi, không bắt trúng Đường Tăng lập tức bay thẳng vao trong đám sương mù trắng.
“Mọi người mau chóng dựa vào một điểm trụ, bảo hộ Đường Tăng!” – Thiên Kim Nhà Giàu phát ra mệnh lệnh.
Diệp Sảng ghìm súng. Sương trắng quá dày đặc, tầm nhìn bốn phía không cao hơn m. Từ trong đám sương trắng không ngừng phát ra âm thanh khác thường, có vẻ là cô thôn nữ chạy qua chạy lại, chờ thời cơ ra tay bất ngờ.
Ưu thế thuộc tính cảm giác cao của nhị giai Triệu hồi đại tiên Thiên Kim Nhà Giàu có chỗ để dụng võ. Nàng rất nhanh cảm giác được phương hướng của yêu quái.
“Bên trái!” – Thiên Kim Nhà Giàu hô to một tiếng. Mọi người lập tức quay đầu. Hai giây sau, quả nhiên cô thôn nữ lại lần nữa lăng không phi tới.
Trong nháy mắt, Diệp Sảng sử súng, Tinh Tinh cô nương sử Thiết Luyện tiễn, Điện Lưu Cao Áp sử Thanh Phong kiếm – ba cỗ lực lượng công kích đánh thẳng tới mặt thôn nữ. Lực đánh vào rất mạnh, thôn cô còn chưa bay tới trước mặt Đường Tăng đã bị đánh chặn. Thiết Luyện tiễn cắm vào cằm cô thôn nữ, đánh ra “-” thương tổn. Thiên Kim Nhà Giàu không khỏi đánh giá Tinh Tinh bằng con mắt khác.
Lần này cô thôn nữ không chạy trốn được. Vừa ngã rơi xuống đất, một cỗ Long Quyển Phong đã hướng phía nàng cuộn tới. Lỗ Trứng Gà là nguyên tố sư hệ phong, đúng với định nghĩa cao thủ: có thể đem kĩ năng cấp thấp phát huy tới cực hạn. Long Quyển Phong lập tức đem cô thôn nữ cuốn lăn lộn trên mặt đất.
“Hiu~”
Một đạo hàn quang vụt qua, đoản kiếm của Đàm Ninh như tia chớp cắm trên trán cô thôn nữ. Trị số bạo kích đáng sợ bay lên: “-!”
Nữ nhân này quả nhiên không phải thích khách bình thường. Sau một kích đó, nàng bay lên tung ra một cước, lực một cước này khiến nàng toàn lực rút ra một thanh đoản kiếm. Sau đó người nàng liền phân thân, trong nháy mắt xuất hiện vô số ảo ảnh giống nhau như đúc vây quanh cô thôn nữ đâm loạn, quần áo cô thôn nữ cũng phần phật bay loạn. Tùy tiện một kiếm cũng tạo ra tới điểm thương tổn, có thể thấy bình thường công kích của người này ít nhất cũng tới điểm trở lên.
Cũng không biết đây là kĩ năng gì. Diệp Sảng âm thầm thấy kinh hãi, bất giác công nhận Đàm Ninh lợi hại, dù sao nàng cũng là thích khách nhị giai, thực lực hiển nhiên phải được như thế. Đó cũng là ưu điểm cả Diệp Sảng – biết người biết ta. Hắn thiết tưởng nếu như mình cùng Đàm Ninh so chiêu, nếu bị nàng cận thân công kích thì chỉ sợ không sống nổi qua giây!
Sau một trận đâm loạn hoa mắt của Đàm Ninh, thương tổn tổng cộng hơn điểm, nàng bỗng nhiên đứng bất động, tay đẩy ngực cô thôn nữ: “Nằm xuống thôi!”
“Phịch!” – Cô thôn nữ quả nhiên ngã xuống thẳng tắp.
“Cứ chết như vậy?” – Diệp Sảng ngạc nhiên.
Quả nhiên cô thôn nữ biến thành một làn sương trắng. Sương trắng tan hết lộ ra một bộ xương khô, hiển nhiên là hóa thân của Bạch Cốt Tinh. Diệp Sảng lại khó hiểu, không phải là nói đây chính là NPC chính nghĩa sao? Hiện tại như thế nào mà lại biến thành Bạch Cốt Tinh? Chẳng nhẽ Bạch Cốt Tinh bám vào người nàng?
“A di đà phật!” – Đường Tăng chắp tay thành hình búp sen nói – “Chư vị công đức vô lượng, trảm yêu trừ ma, Phật Tổ chắc chắn trọng thưởng!”
“Rầm” một tiếng, Bạch Cốt Tinh quả nhiên phát nổ, lưu lại trên mặt đất một đống tiền cùng thuốc nước. Diệp Sảng thấy rõ ràng có một vòng tay sáng loáng bị Thiên Kim Nhà Giàu lấy đi. Thiên Kim Nhà Giàu cầm vòng tay nhìn nhìn, xoay người nói: “Thứ này ai có hứng thú?”
Diệp Sảng sử dụng kĩ năng giám định liền thấy rõ:
Bạch Cốt thủ trạc (cấp cường hóa).
Yêu cầu cấp bậc: cấp.
Yêu cầu chức nghiệp: nguyên tố sư.
Thuộc tính: mana: +, mỗi giây hồi điểm.
[vòng tay]
Thứ này nói kém không kém, nói mạnh không mạnh. Lỗ Trứng Gà nói một câu ngắn gọn không nhiều lời: “ điểm tín dụng!”
“Được!” – Thiên Kim Nhà Giàu đưa vòng tay cho hắn, điểm tín dụng cũng rất nhanh được giao dịch tới tay Thiên Kim Nhà Giàu. Nàng phân chia cho mỗi người điểm tín dụng. Diệp Sảng một trận thích thú, cứ như vậy vô duyên vô cớ được điểm tín dụng, tiền này kiếm được cũng quá nhanh a! Đi theo kẻ có tiền thật là sướng nha!
Bất quá cũng là toàn dựa vào trâu bò Đàm Ninh! Trên thực tế chính là nhất kích tất sát, nếu không một khi để Bạch Cốt Tinh ra hậu chiêu thì mọi người cũng phải hao tổn một chút.
Ải thứ nhất đánh Bạch Cốt Tinh cứ như vậy hoàn thành. Ba người Tôn Ngộ Không lúc này mới bay trở về, vừa nghe có yêu tinh ba người liền ồn ào.
“Sư phụ, người không sao chứ?”
“Vi sư có thể có chuyện gì sao?”
“Gần đây võ nghệ của sư phụ rất tiến bộ a! Cư nhiên có thể một mình đấu với Bạch Cốt Tinh rồi!”
“Hầu ca, xem ra võ nghệ của huynh còn chưa ra sao! Tại sao chiêu Hầu Tử Trích Đào kia lại không đánh chết con tiểu yêu quái này?”
[Khỉ ăn trộm đào]
...
Đám người Diệp Sảng một trận im lặng không nói một câu. Thật không biết phiên bản bốn thầy trò Đường Tăng này là do thằng lập trình viên phá hoại nào thiết kế!