Diệp Sảng bắn một phát súng được điểm, nữ nhân gợi cảm không nói nên lời, nguyên nhân rất đơn giản, nàng dùng súng trường G có kính nhắm vậy mà còn không chính xác bằng Diệp Sảng dùng AK?
Diệp sảng quay trở lại, nhìn thấy mọi người trợn mắt há mồm nhịn không được cười nói:
“Ha ha, vi sư hơi đói bụng, đồ đệ, chúng ta làm gì bây giờ?”
Lôi Lôi buồn cười, liếc mắt nhìn hai người kia một cái: “Sư phụ muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi, về phần chủ chi…khụ khụ…”
Nam nhân mặc quân trang cùng nữ nhân yêu diễm nhìn nhau, đánh cuộc thua thì đành phải chịu. Diệp Sảng vẫy vẫy tay, ông chủ mặc một bộ quần áo bồi bàn chỉnh tề nhanh chóng đi tới.
“Xin hỏi quý khách cần gì?”
Diệp Sảng cầm lấy menu nhìn, thầm mắng trại huấn luyện quý tộc đúng là cướp, đồ ăn đắt cắt cổ, thảo nào hai người bọn họ muốn đánh cược. Diệp Sảng ho khan hai cái:
“Này, bữa nay hai người bọn họ tính tiền.”
Bồi bàn lập tức quay đầu nhìn nữ nhân gợi cảm. Nữ nhân nhìn sang nam nhân. Nam nhân chỉ đành khổ sở gật đầu. Diệp Sảng mừng rỡ, cầm menu lật từ đầu tới cuối, gọi toàn những món đắt tiền.
“Rượu này tên gì? Rượu Bran-di?” – Diệp Sảng là kẻ nhà quê tất nhiên không biết, hỏi tiếp – “Nước nào sản xuất?”
Bồi bàn nói: “Là loại Louis XIII, ngài muốn gọi không?”
Diệp Sảng vội nói: “Đúng, đúng đúng, là Louis XIII, nước Pháp sản xuất!”
Nam nhân mặc quân trang cùng nữ nhân gợi cảm lập tức trừng mắt nhìn Diệp Sảng. Trong hiện thực, Louis XIII có giá rất đắt. Đệ Nhị Thế Giới muốn cho người chơi trải nghiệm cuộc sống xa hoa nên cũng đưa nó vào trò chơi, tuy rằng không phải là rượu thật nhưng mùi vị giống nhau, giá cả không đắt như trong hiện thực nhưng tuyệt đối cũng không rẻ.
“Một chai làm sao đủ được? Sư phụ uống Louis XIII còn đệ tử thì uống nước lọc của hệ thống à?”
Hai kẻ đối diện nhìn hai sư đồ, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
“Hai chai Louis XIII!” – Bồi bàn cầm sổ tay ghi chép lại – “Ngài còn cần gì nữa không?”
“Hỏi hay lắm!” – Diệp Sảng sảng khoái – “Uống mỗi rượu không làm sao được? Món này gọi là thịt bò bít tết? Ta là nông dân chưa ăn bao giờ, gọi thêm món này!”
Nam nhân mặc quân trang cùng nữ nhân gợi cảm tức giận muốn ói máu. Món đó mất tín dụng. Diệp Sảng thẳng tay gọi suất. Lôi Lôi thấy Diệp Sảng nghiêm mặt, cố gắng không để mình bật cười.
“À? Còn có trứng cá muối?” – Diệp Sảng ngạc nhiên – “Còn chờ gì nữa, suất, ta gọi suất, nông dân ta hôm nay muốn đổi đời!”
Bồi bàn ghi lại, Diệp Sảng tiếp tục lật menu: “À, mì ống Ý kèm thịt? Ở trại huấn luyện đúng là cái gì cũng có, tốt, thêm hai suất, ta cũng hơi đói.”
Đôi tình lữ sắc mặt xanh mét. Diệp Sảng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ, hai người bị sao vậy? Ha ha, ta hiểu rồi, sơ suất quá! Ta gọi phần mình lại quên gọi cho hai người... Ai dà, hai người cũng đói bụng rồi à? Thế này đi, mỗi loại gọi phần, được không?”
Được cái con khỉ!!! Ả nữ nhân hung ác nhìn Diệp Sảng. Nam nhân mặc quân trang đờ đẫn, một lúc sau mới bật thốt: “Ta... ta không đói!”
“Vậy chúng ta không khách sáo nữa!”
Diệp Sảng lật menu tiếp: “Salad trái cây cũng được... bánh pudding băng hồng, tên rất hay! Cánh gà hầm thuốc Bắc, ta thích ăn nhất là cánh gà kho tàu…”
Diệp Sảng gọi một lúc vài món. Khuôn mặt của tên nam nhân từ xanh đổi sang màu trắng, sắp ngất tới nơi. Nữ nhân gợi cảm không chịu được: “Gọi nhiều như vậy ngươi ăn hết không?”
Diệp Sảng tùy tiện nói: “Ăn không hết thì mang về, không thể lãng phí, hiểu không?”
Nữ nhân nghiến răng: “Ta không hiểu!”
Diệp Sảng vẫn còn gọi: “Được rồi, một cốc cà phê Kopi luwak!”
(cà phê chồn ạ)
Lôi Lôi nhắc nhở: “Sư phụ, người uống rượu rồi lại uống cà phê, như vậy sẽ không tốt lắm đâu?”
Nữ nhân gợi cảm lập tức cười theo: “Đúng đúng, uống như vậy sẽ không tốt cho cơ thể, quá nhiều chất kích thích.”
“Các ngươi thì biết gì?” – Diệp Sảng liếc các nàng một cái – “Thế này gọi là: hảo tửu lại có cà phê, say không thấy, sẽ phát tài. Đã vào Túy Ngân hội, sư phụ của ngươi tất nhiên có tửu lượng rất tốt.”
“RẦM” một tiếng, cái bàn bị vỗ rung lên.
“Thưa ngài, tất cả mất tín dụng, ngài muốn trả không?” – Bồi bàn lễ phép hỏi.
Diệp Sảng nói: “Tìm vị kia thanh toán tiền!”
Gã quân trang hận không thể rút ra MP bắn chết Diệp Sảng, đáng tiếc chỗ này là trại huấn luyện, không thể đánh nhau. Hắn bậm bục phải ngoan ngoãn rút tiền ra trả.
Món ăn Tây Âu Diệp Sảng gọi nhanh chóng được phục vụ mang lên. Tên nam nhân kia nhìn Diệp Sảng ăn không chỉ muốn bốc hỏa, mà còn muốn tìm một cái hố để chui xuống. Lôi Lôi còn ăn từ tốn, mà Diệp Sảng giống như thằng ăn mày, rất khó nhìn. Ăn một phần súp rau, Diệp Sảng lại uống thêm nửa bát canh: “Ừm, mùi vị không tệ, nhưng ta vẫn thấy bát súp này cho quá nhiều muối.”
Tiếp theo là trứng muối, Diệp Sảng giống như muốn đem cả đĩa nuốt xuống: “Không ăn được, còn không ngon bằng kẹo hồ lô đường bán ở thôn Nguyệt Lượng.”
Bít tết được bưng lên. Diệp Sảng không biết dùng dao nĩa liền dùng đũa gắp lên cao rồi ngửa đầu ra cắn: “Các ngươi chả biết cái quái gì cả, đều là người Trung Quốc, không dùng đũa là bất kính với tổ tiên.”
Louis XIII cũng không phải là thứ mà Diệp Sảng biết thưởng thức, một hơi uống hết một ly: “Ha ha, ta không bốc phét đi? Ngươi xem sư phụ có say hay không? Mẹ nó, dùng đế ly cao làm gì, chỉ có nhân yêu mới dùng loại chén này. Không có bản lĩnh đàn ông gì cả!”
Với Diệp Sảng thì cá xác-đin giống như bánh mỳ, bên này cắn một miếng, bên kia gặm một cái: “Không ngon lắm! Bồi bàn! Bồi bàn! Có cơm không? Cho xin một bát, loại bát to đấy!”
Còn thừa thịt gà hầm, Diệp Sảng thật sự ăn không hết: “Đóng gói hết chỗ này mang đi!!”
Nam nhân mặc quân phục cùng nữ nhân gợi cảm tức giận vô cùng. Tên khốn kiếp này, thật quá đáng. Sở trường của Diệp Sảng không phải là ăn, mà là chọc giận người ta. Ở trại huấn luyện quý tộc cả ngày, Diệp Sảng cũng thấy đủ đã, vừa chuẩn bị ra về lại thấy bồi bàn đi tới:
“Cảm ơn quý khách hôm nay đã đến trại huấn luyện quý tộc! Để cảm ơn quý khách đã tiêu phí nhiều điểm tín dụng ủng hộ, chúng tôi cấp thêm cho ngài thẻ VIP. Sau này quý khách có lần vào trại huấn luyện miễn phí, mặt khác chi tiêu cũng được giảm %!”
Diệp Sảng không khách khí nhận lấy khiến nam nhân mặc quân trang tức giận không nói nên lời. Diệp Sảng thân thiết vỗ vỗ bả vai hắn: “Người anh em, ngươi thật sự rất tốt bụng. Ta rất ít gặp được những người như ngươi vậy. Chúng ta đã kết giao bằng hữu rồi thì lần sau có gì tốt nhớ chiếu cố tới người anh em này nhé.”
Ả nữ nhân tức giận: “Ta chiếu cố... cố... cố... chiếu cố ngươi!”
Nàng rất muốn nói “chiếu cố cái đầu ngươi” nhưng lại bị Diệp Sảng cắt đứt: “Ta biết, người giàu có, thân phận địa vị cao giống như hai vị tuyệt đối sẽ không mắng chửi người khác, có mắng thì cũng sẽ khách khí nói thêm chữ “mời”!”
Nữ nhân gợi cảm: “Ta... ta... ta… ta mời ngươi đi chết đi!”
Diệp Sảng cười nói: “Xin lỗi, việc này ta không làm được, ngươi mời ta cũng không làm!”
Ả nữ nhân đen mặt, suýt nữa thì hôn mê. Diệp Sảng cười ha ha. Lôi Lôi đứng bên cạnh cũng không nhịn được cười. Ở trong trò chơi lừa người dối nhân một ngày, Diệp Sảng thoải mái logout.
Tiệm hoa của Như Ngọc càng ngày càng vắng vẻ, xung quanh phố Sa Đọa không có người đi lại, một mặt là do sinh viên tốt nghiệp sớm đều đi tìm việc làm, mặt khác là do mọi người đều login Đệ Nhị Thế Giới.
“Chị An, em tới rồi!” – Diệp Sảng chạy vào trong tiệm.
An Hi vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở quầy thu ngân, đang nhìn máy vi tính.
“Xem gì vậy? Có gì hay à?” – Diệp Sảng ngó đầu vào xem.
“Diệp tử, ngươi lên bảng rồi!” – An Hi nói.
“A, em gần đây thực lực tăng nhanh, xem ra đã thành người nổi tiếng!” – Diệp Sảng đắc ý nói.
An Hi trừng mắt: “Đừng đắc ý, cậu bị lên bảng truy nã rồi!”
“Ngất! Quả nhiên không có chuyện tốt!”
Diệp Sảng tất nhiên biết bảng truy nã. Đây cũng không phải bảng do nhà sản xuất thiết kế mà là do người chơi tự đặt ra. Gọi là có phần thưởng thì sẽ có người làm việc, cách ngày lại đổi mới. Có tên trên bảng này tất nhiên không phải nổi danh hay làm được việc gì lớn.
Diệp Sảng nhìn thông báo thứ , lượt view lên tới hơn vạn: “[Khu Tịch Tịnh, thành Thải Hồng] Lạc Hoa Lưu Thủy treo giải thưởng: đuổi giết tội phạm Hà Kim Ngân, giết chết một lần thưởng điểm tín dụng.”
Diệp Sảng kêu lên: “Mẹ nó, Phương Nhã Văn có nhiều tiền thật!”
Tiền thưởng tín dụng đúng là rất nhiều, hiện tại người chơi ngày càng tăng, quái vật cũng tăng theo. Tín dụng trong Đệ Nhị Thế Giới ngày càng mất giá, nhưng tín dụng vẫn đáng giá khoảng triệu tiền thật (chém). Xem ra, Phương Nhã Văn hận Diệp Sảng tới thấu xương.
Rất nhiều người vì tiền mà liều mạng. Trong thời điểm này, Diệp Sảng nên trốn đi thì tốt hơn, không nên cùng nữ nhân này chấp nhặt.
An Hi thở dài: “Diệp tử, chị cùng bọn Tinh Tinh đang làm nhiệm vụ, em ở bên ngoài phải cẩn thận một chút!”
“Vâng!” – Diệp Sảng lên tiếng, mắt nhìn bảng thông báo giải thưởng lớn nhất: “Tuyển anh hùng thiên hạ đi công thành.”