Mặc dù vậy, thực lực của đối phương lại vượt xa tưởng tượng của Thiết Chúng Tây. Nắm đấm tay va vào bụng hắn ngọt lịm, âm thanh va chạm còn chưa kịp vang lên đã biến mất. Thiết Chúng Tây kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phía đối diện, sau đó toàn thân co rút, cả người bay dựng ngược về phía sau.
Hồng thương trị số: “-!”
Khủng khiếp, chỉ một kích mà tạo ra thương tổn bằng cả bốn người Kiếm Thập Tam, Thập Bộ Sát Nhất Nhân, Trà Viên Tỷ Tỷ và Phản Thanh Phục Minh cộng lại. Thi thể Thiết Chúng Tây quay cuồng trên không trung đúng hai vòng mới rơi xuống một tảng đá. Trong lòng Hỏa Thương Thiêu Dược dâng lên một cỗ hàn khí trộn lẫn với sự phẫn nộ trước cái chết của đồng đội.
Cho tới bây giờ, Âu Châu Tân Quý liền biến thành Âu Châu Tân Quỳ. Mười cái mạng quỳ rạp xuống, nằm ngổn ngang đầy đất. Cho dù phản ứng của Nhị Bức Hỷ Hỷ và Hỏa Thương Thiêu Dược có chậm, giờ phút này cũng hiểu ra đám người này là cao thủ do đối phương phái đến. Kết quả này thật không ngờ, cao thủ đã mạnh lại tâm ngoan thủ lạt. Đệ Nhị Thế Giới quả cũng là một dạng giang hồ, mà “nước” của cái giang hồ này thật sâu, thật đục, không ai có thể nắm rõ cái gì.
Đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ thối lui. Phong nguyên tố sư kia không lùi mà tiến, cứ thế truy sát. Lôi Lôi cảm thấy mình bị đả kích, vô cùng đả kích. Cô không thể tưởng nổi một nguyên tố sư lại có thể truy sát mấy tay thương thủ.
Kì thật hiện giờ tên phong nguyên tố sư kia chẳng khác gì nỏ mạnh hết đà. Liên tục ra tay nhiều như vậy, mana sớm đã gần cạn. Hộ thuẫn cùng lắm chỉ có thể duy trì được một phút nữa. Tuy nhiên có thể tận dụng một phút này để khủng hoảng tinh thần đối phương. Một tiếng trống cũng đủ khích lệ lòng quân. Đợi một phút qua đi, đồng đội đã hồi phục đầy đủ sẽ tiến lên yểm hộ cho hắn lui xuống. Đến lúc đó, mấy tên Tung Của này chính là cá trên thớt trong tay hắn. Loạt công kích cuối cùng này nhất định sẽ phân thắng bại. Đối với chiến đấu dã ngoại, sinh là thắng, tử là bại.
Không thể không nói gã phong nguyên tố sư này chẳng những có thực lực mà còn có khả năng tính toán chuẩn xác, hơn nữa lại có gan mạo hiểm. Hắn thân là nguyên tố sư, giờ khắc này lại toát ra phong phạm cao thủ. Món nợ mấy chục mạng người, hắn ghi chắc trong lòng. Vì thế hắn không sợ, nhanh chóng đuổi theo truy sát. Nhưng mà, dù hắn tính toán giỏi cỡ nào cũng không thể tính chuẩn tới từng li. Hắn đã xem nhẹ một chi tiết. Diệp Sảng chưa có bị lựu đạn nổ chết! Hắn tuyệt nhiên chỉ nằm trong một cái hố trên con đường bên rừng cây hồi HP, chỉ nuốt mấy bình Xà Đảm Bối Mẫu Dịch Tứ Xuyên đã hồi phục hơn một nửa HP.
Phong nguyên tố sư thấy Diệp Sảng đứng lên cũng không quá kinh hoảng. K của Diệp Sảng đang nằm trên mặt đất, khoảng cách khá xa. Mà một thương thủ không có súng trên tay thì chẳng khác nào phế nhân. Hắn giơ pháp trượng lên, Diệp Sảng cũng giơ tay phải lên.
“Còn muốn chọi?” – Phong nguyên tố sư cười lạnh, từ Thiên Cầu Pháp Trượng xuất ra một con Long Quyển Phong. Long Quyển Phong tựa như một đôi tay linh hoạt kéo chốt lựu đạn. Phong nguyên tố sư khẽ bóp tay, lựu đạn cứ thế bắn ngược lại về phía Diệp Sảng.
“A!!!” – Hai đồng tử của Nhị Bức Hỷ Hỷ co rút, Diệp Sảng cũng nhắm mắt lại.
“Uỳnh ~ roạt!!”
Lần này tiếng nổ rất quái dị, căn bản là không hề giống tiếng lựu đạn nổ bình thường. Tầm mắt mọi người cơ hồ đều trắng xóa một mảnh, cho dù nhắm hai mắt lại vẫn thấy trắng lóa. Con mắt đau như bị kim đâm.
Hóa ra đây là bom chói - Quỷ Kiến Sầu. Ngay thời điểm mấu chốt nhất, bom chói lại phát hủy tác dụng cực lớn, nháy mắt làm thay đổi thế cục.
“Oh shit!!” – Phong nguyên tố sư coi như thông minh, biết mình bị chói lập tức gục xuống.
Nhưng Quỷ Kiến Sầu có tác dụng gây mù – giây, đủ thời gian cho Diệp Sảng hành động. Phong nguyên tố sư cảm thấy da thịt mình đau xót, giật mình phát hiện HP của mình là /. Hắn kinh hãi định la lên, nhưng không ngờ HP nháy mắt đã về mo, một tiếng la lên cũng không kịp thoát ra khỏi họng. giây sau, trong trạng thái u linh, hắn thấy Diệp Sảng ngồi xổm ngay bên cạnh thi thể của mình, thanh chủy thủ M trên tay Diệp Sảng đang rỉ máu. Hắn ngay lập tức cảm thấy kinh sợ. Hóa ra Diệp Sảng giả vờ ném lựu đạn dụ hắn ra tay, kết quả là hắn bị bom chói gây mù. Thừa dịp đó, Diệp Sảng ngay lập tức quay lại dùng chủy thủ ám sát hắn. Kích thứ nhất làm vỡ hộ thuẫn, kích thứ hai trực tiếp tiễn hắn đi chầu lão thiên. Đây… đúng là chết vì tự tin. Hộ thuẫn của hắn vốn sớm đã rất yếu, hơn nữa nguyên tố sư căn bản là loại máu mỏng, bị chủy thủ đâm hai nhát là chết không thể tránh.
Trong nội tâm phong nguyên tố sư đột nhiên dâng lên một cỗ hàn ý trước nay chưa từng có. Gã game thủ Trung Quốc này đã thấp bé hơn hắn, diện mạo cũng không phải là xuất chúng, trang bị cũng cùi, thân thủ cũng không phải thuộc dạng nhất lưu, hơn nữa ngay từ đầu đã bị hắn dần cho sống dở chết dở. Nhưng mà… người này phán đoán rất chuẩn, tính toán chi li, ứng biến cực nhanh… Lần đầu tiên hắn phát hiện, trong game, thứ còn lợi hại hơn cả võ lực chính là trí lực.
Tam lưu game thủ dựa vào trang bị, nhị lưu game thủ dựa vào kĩ thuật, nhất lưu game thủ dựa vào thực lực. Nhưng đệ nhất cao thủ lại có chỉ số thông minh cao ngất ngưởng, đó mới là lợi khí giúp bách chiến bách thắng. Phong nguyên tố sư không muốn tin tên game thủ Trung Quốc thấp bé này chính là loại cuối cùng liền tiếp tục quan sát. Hắn hi vọng đồng đội mình có thể giải quyết Diệp Sảng.
Nhưng sau một kích đắc thủ, Diệp Sảng cũng không hề đình trệ động tác, xoay người một cái liền lao ra sườn đất, giơ tay lên. Một tia thanh quang lưng chừng sườn núi vạch thẳng tới. Phía dưới có ba nguyên tố sư đang chạy tới.
Tuy rằng mở hộ thuẫn nhưng quang nguyên tố sư cũng không dám chọi cứng. Một kích kia của Diệp Sảng chính là kĩ năng chứ không phải ngẫu nhiên tung ra, thế tới vừa nhanh vừa mạnh, phỏng chừng là kĩ năng Phá Thuẫn. Vì thế quang nguyên tố sư quyết đoán gục xuống. Chủy thủ sượt qua đầu hắn.
Hỏa và điện nguyên tố sư đồng thời tung kĩ năng lên trên sườn núi. Diệp Sảng không thấy!
Quang nguyên tố sư vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi tình huống quái gở này. Chủy thủ phi trên không trung vạch ra một quỹ đạo quỷ dị, lượn ngược trở về. Đến khi hắn lần nữa đứng lên, chủy thủ cứ thế cắm vào hộ thuẫn. M như tia chớp tiến nhập vào hộ thuẫn. Quang mang xung quanh hộ thuẫn xao động, nhấp nhoáng lóa mắt, hiển nhiên là bị va chạm cực mạnh.
“Ba ba ba ba ba!”
Nhị Bức Hỷ Hỷ và Hỏa Thương Thiêu Dược đồng thời nổ súng. Hai người bọn họ biết rõ nếu không nắm lấy cơ hội này thì chẳng khác gì chờ chết. Nòng súng AUG và G điên cuồng khạc lửa. Hàng loạt đạn cứ thế làm tê liệt quang nguyên tố sư, cắn nuốt đến giọt máu cuối cùng. Quang nguyên tố sư cứ thế xụi lơ trên mặt đất.
Hai gã nguyên tố sư còn lại đều sợ run. Đây là loại chủy thủ gì mà có thể phá hư hơn nửa chiếc hộ thuẫn mana? Hai người liền cấp hỏa công tâm, thừa dịp đôi Nhị Bức Hỷ Hỷ đang thay đạn liền chạy trốn lên sườn núi. Vừa mới chạy lên liền phát hiện có cục gì đó đen đen ném tới dưới chân mình.
Đang trong trạng thái u linh, phong nguyên tố sư thở dài: “GAME OVER!”
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ vang dữ dội. Mặt đất xung quanh đều bị nổ tạo thành một cái hố sâu. Hỏa nguyên tố sư bị nổ chết ngay lập tức. Hộ thuẫn có khả năng phòng ngự vật lí của điện nguyên tố sư có hiệu quả khá tốt, điện nguyên tố sư may mắn chỉ bị tung lên, bay ngược lên gần bìa rừng. Nhưng tiếc là hộ thuẫn cũng bị phá tan, cú rơi này cũng khiến HP cạn tới đáy. Điện nguyên tố sư nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Ba người bọn Diệp Sảng cầm trường thương trong tay, vẻ mặt chuẩn thanh niên nghiêm túc vây quanh lại.
“Con mẹ nó, bọn nông dân đú này!” – Nhị Bức Hỷ Hỷ nghiến răng nghiến lợi.
Hai mắt Hỏa Thương Thiêu Dược rừng rực lửa: “Ta thịt hắn, bọn cẩu tạp chủng này đã giết hơn mười người bọn ta!”
Điện nguyên tố sư thở hổn hển, cười lạnh. Hắn không nói gì, chỉ là pháp kĩ toàn thân chuyển biến mạnh mẽ, giống như chuẩn bị phát đại chiêu.
“Chạy!” – Diệp Sảng hô to một tiếng, tránh gấp sang một bên.
“Roạt” một tiếng, lấy điện nguyên tố sư làm tâm, một vòng lưới điện khổng lồ chạy từ trong ra ngoài. Trong phạm vi m liền xuất hiện một cái lồng bằng điện màu lục mang đồ án. Ba người Diệp Sảng chậm một bước, đều bị kìm chân trong đồ án, trên đầu mỗi người đều bay lên trị số thương tổn “-!”. Cả ba người đều bị trọng thương nằm xuống.
Thi thể của điện nguyên tố sư bị tứ phân ngũ liệt. Không ngờ hắn chọn tự bạo. Tên này cũng đủ ngoan độc, hung tàn.
Thấy hắn bị tay đứt chân gãy, tan xương nát thịt, máu me be bét, ngũ tạng nát như tương, ruột đứt bay lung tung, Lôi Lôi đứng ở phía xa xa nôn khan. Chiến trường ở Đệ Nhị Chiến Khu thật tàn khốc, thảm thiết, người bình thường thực sự không thể thích ứng nổi.
Ba người Diệp Sảng nằm một hồi, cuối cùng cũng hồi phục, thấy xung quanh chỗ nào cũng máu thịt, thở hổn hển không nói nên lời.
“Vẫn tiến lên sao?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ hỏi Diệp Sảng.
Hỏa Thương Thiêu Dược cướp lời: “Đi! Con bà nó, giết nhiều huynh đệ của lão tử như vậy, không thể bỏ qua cho bọn nó!”
Nhị Bức Hỷ Hỷ có chút bất đắc dĩ: “Vậy hạ trại logout ở ngay đây, sáng sớm mai tiếp tục?”
Diệp Sảng nhìn đồng hồ: “Từ giờ tới lúc đó cũng chẳng còn bao lâu. Trước tiên chúng ta cứ báo cho Thần Long Giáo cử người tới đây, mang đồ ăn đến lót dạ. Sau đó chúng ta tới ngoại thành Thiên Không thành.”
Diệp Sảng nói vậy cũng hợp lí. Vốn thương thủ không thể mang theo nhiều thực phẩm bên mình. Túi Càn Khôn hầu như đều đùng để cất đạn và đạo cụ phụ trợ.
“Sư phụ!” – Lôi Lôi chạy tới – “Đồ đệ luôn cảm thấy địch nhân lần này không hề tầm thường!”
Diệp Sảng nghiêm trọng gật đầu: “Bọn họ hình như chủ yếu nhằm về đội chúng ta!”
Tới giờ Nhị Bức Hỷ Hỷ không dám xem thường Diệp Sảng nữa. Diệp Sảng quả thật có thực lực. Nếu vừa rồi không nhờ có mấy kích bất ngờ của Diệp Sảng, cô và Hỏa Thương Thiêu Dược chắc chắn đã đi theo tiếng gọi của đồng đội rồi. Không biết con đường tới Thiên Không thành phía trước còn bào nhiêu nguy hiểm?
“Vậy làm sao bây giờ?” – Nhị Bức Hỷ Hỷ hỏi.
Diệp Sảng nói: “Hay là chúng ta cứ từ từ, nếu bọn họ biết chúng ta đã mò được tới đây thì chắc chắn phía trước sẽ có phục binh!”
Nhị Bức Hỷ Hỷ kinh ngạc: “Ngay cả anh cũng sợ?”
Diệp Sảng thở hắt ra, nói từng chữ: “Nói thật, vừa rồi chẳng qua là chúng ta có vận khí tốt mà thôi. Cả đám chúng ta cộng lại còn lâu mới bằng năm gã đó!”