Harley danh hiệu “chiến mã” vẽ một đường cong tuyệt đẹp giữa không gian trên cầu, giống như đạn đạo vọt gần m tính theo đường chim bay. Lúc tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Sảng chắc chắn rơi tan xương nát thịt thì…
“Uỳnh!”
Hai bánh xe đặt mạnh lên mặt cầu, sau đó lại nảy lên cao nửa thước, cuối cùng lại tiếp đất tiếp tục phi về phía trước. Đám người Phủ Đầu Bang đã xem đến ngu người. Không ngờ tên này lại tạo ra kì tích bất ngờ. Yến Vân đã lẻn đến bên cầu, mắt thấy một màn đặc sắc này, tảng đá lớn trong lòng rơi cái bộp, thở hào hển cười cười: “Hảo huynh đệ, tôi biết ông nhất định có thể làm được!”
Đến lúc này Phủ Đầu Bang mới tỉnh cơn mơ, tất cả xông tới, xếp thành thế vây hình quạt, giam Thần Kinh Thương vào góc cầu.
“Thần Kinh Thương, xem ngươi chạy kiểu gì. Nha, tín dụng thuộc về ta!” – Một trọng giáp chiến sĩ xông lên nhanh nhất. Vừa rồi lúc Diệp Sảng xông lên cầu hắn không phản ứng kịp, lần này không thể bỏ qua cơ hội trước mắt này nữa. Đương nhiên, kiểu lao thẳng vào thương thủ như hắn, bình thường không phải là món dễ xơi.
Yến Vân nâng sa ưng bắn một phát. Chiến sĩ đó lập tức ôm mắt lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất. Máu tươi rỉ ra qua kẽ tay. Mấy trăm người bị một thương này của hắn chấn trụ, không ai dám tiến lên.
Yến Vân cười ha ha: “Cái gì mà con mẹ nó Phủ Đầu Bang, top khu Hoàng Kim cái mẹ gì. Mấy trăm người mà còn sợ lão tử có một mình. Một đám thỏ đế!”
Giờ phút này Diệp Sảng đã an toàn, Yến Vân bớt đi một gánh lo, một cỗ hào khí dâng lên. Hắn nhắm ngay mấy chiến sĩ có ý xông lên liên tục khai hỏa, cư nhiên còn đánh ra một lục thương trị số. Có một trọng tiểu giáp chiến sĩ cứ như vậy bị hắn nhất thương bạo sát. Mấy trăm người cả trai lẫn gái cầm vũ khí trong tay vây quanh hắn, ai cũng lộ vẻ khẩn trương, không dám tiên phong. Những người này ai cũng ít nhất vài lần ăn kẹo đồng của Yến Vân. Tên sát tinh này lúc nào cũng bắn vào mắt.
“Mọi người cùng nhau xông lên, làm thịt hắn!” – Trong đám người lại có kẻ hét to.
“Phanh!”
Yến Vân lập tức nã một phát về hướng tiếng thét. Tiếng la lập tức biến thành tiếng kêu thảm thiết. Đạn lúc nào cũng có lực chấn nhiếp đối với ngôn ngữ. Ngón tay Yến Vân vẫn còn động. Nhưng “két” một cái, sa ưng không nhả đạn nữa. Tình thế bây giờ đã không cho phép hắn đổi băng đạn. Đối mặt với một mảng lớn đao quang kiếm ảnh, Yến Vân không hề sợ hãi, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: “Các ngươi tưởng mạng của Thần đại gia lại dễ dàng lấy đi như vậy sao? Đợi đến khi gia trở lại sẽ rửa sạch từng con mắt cho các ngươi. Lão tử sẽ từng bước từng bước giết từng tên một!”
Nói xong, hắn thả người nhảy xuống vực sâu, từ đầu tới cuối không hề có một tia do dự, từ đầu tới cuối không hề có một cái nhíu mày. Trên cầu, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, không ít người cả trai lẫn gái cùng vọt tới mép cầu nhìn. Phía dưới là một mảnh đen nhánh, không hề thấy thân ảnh Yến Vân. Chắc hẳn giờ khắc này hắn đã tan xương nát thịt. Nhất thời, mấy trăm người không một ai mở miệng lên tiếng. Các nam game thủ đều bị cỗ hào khí anh hùng của Yến Vân làm kinh hãi. Gã ngoan nhân này thà rằng chọn cách tự sát cũng không cho người khác cơ hội giết mình. Nhóm nữ thì lại càng tâm rung tim rinh. Gã sát tinh anh tuấn này cuối cùng lại chết một cách khảng khái. Rất nhiều cô thậm chí còn tiếc hận, chỉ oán cừu hận giữa hai bên chất chứa quá nặng, nếu mình là người ngoài sẽ chẳng sợ gì tung một cái trị liệu thuật giúp đỡ hắn một tay cũng tốt.
[thực sự thì, làm mấy chương liền cho tới đoạn này, Mị đôi lúc thấy đám người Phủ Đầu Bang rất đáng yêu :v]
Ở bên kia cầu gỗ, Diệp Sảng cũng thấy một màn bi tráng này, tay rất nhanh vặn ga. Mắt hắn cũng chịu không được mà lệ nóng vòng quanh, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để rơi một giọt nào. Đàn ông không thể rơi lệ. Đàn ông chỉ biết đổ máu.
“Ta sẽ trở lại!” – Diệp Sảng cắn răng thay đổi phương hướng. Moto chậm rãi biến mất sâu trong bóng đêm.
Đầu cầu bên này, mấy trọng giáp chiến sĩ định nhả cần hãm chuẩn bị hạ cầu xuống. Ta Vốn Ngạo Mạn đã xuống đến bên vách núi, thu hồi Thần Ưng.
Một triệu hoán sư ở bên cạnh đi tới: “Lão đại, có buông cầu truy sát hay không?”
“Không đuổi!” – Ta Vốn Ngạo Mạn phất tay, con mắt nhìn xoáy xuống vực sâu hắc ám, ánh mắt thất vọng.
Nữ triệu hoán sư không nhịn được, nói: “Vì sao?”
Ta Vốn Ngạo Mạn chậm rãi nói: “Bởi vì, hai người bọn họ đều là hảo hán!”
…
“Diệp tử, sao dọc đường đi cậu không nói một lời nào? Tối qua ngủ không ngon giấc à?” – An Hi tò mò.
Tâm tình Diệp Sảng thật sự đang rất kém. Tôi hôm qua vơ vét được một món hời lớn nhưng lại để Yến Vân phải hi sinh. Loại tư vị này thật sự làm tâm tình rất khổ sở. Cả đêm qua, các loại cảm xúc đều thi nhau quấn lấy hắn, kích động, hưng phấn, phẫn nộ, phiền muộn… đủ cả, ngủ ngon được mới lạ.
“Không.” – Diệp Sảng phóng xe điện vào bãi đỗ xe của công ty.
An Hi nhảy xuống xe. Cô thấy Tô Mị ở bộ phận nhân sự mở cửa một chiếc Honda màu trắng, chạy nhanh xuống.
“Định làm gì? Không được chiếm chỗ đỗ xe của tôi! Tránh ra!” – Tô Mị kêu to lên, thái độ rất bất thiện.
Trang bá đang đứng xếp xe, vừa thấy cô ta lên cơn cũng không dám nói nhiều. Vị quản lí nhân sự được phái xuống từ tổng bộ này đối với những công nhân viên vặt vãnh nhỏ bé như bọn họ mà nói chính là một đại thần nắm trong tay toàn bộ quyền sinh sát.
Diệp Sảng nhíu nhíu mày. Người này cũng quá là bưu hãn đi.
“Trang bá, chào buổi sáng!” – Diệp Sảng tiến lên chào hỏi.
“Ha ha, Diệp tử, tiểu An, đến sớm vậy!”
Trang bá có ấn tượng rất tốt về Diệp Sảng. Ở công ty Kỳ Lợi, bọn họ như có dây tơ hồng buộc lấy.
“Trang bá cũng tới sớm quá. Khổ cho bá rồi!” – An Hi cũng lễ phép nói – “Mỗi ngày bá đều tới sớm hơn bọn con, còn giúp Diệp tử xếp xe nữa.”
“Ha ha, đâu có đâu có!” – Trang bá khách khí hai câu.
Tô Mị đã dựng xe xong, đi tới lườm Trang bá một cái, lại là ánh mắt khinh thường, hừ lạnh một tiếng: “Sáng sớm đã tự động tới bãi đỗ xe. Đồ lão già bất tử, bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Lời này của ả thật sự rất nhỏ, hừ xong liền lắc lắc cái mông định đi tới lối vào thang máy. Nhưng rất không may là tai Diệp Sảng rất thính. Tối qua tới sáng nay tâm tình hắn vốn không tốt, trong người là một bụng hỏa, lúc này nghe cô ta nói như thế liền nổi giận.
“Đứng lại!” – Diệp Sảng quát.
Tô Mị ngẩn người. Một tên bảo vệ quèn mới đến công ty chưa đầy ngày mà lại dám nói với cô như vậy. Cô ả hoài nghi tai mình nghe lầm.
“Quay lại!” – Diệp Sảng đưa tay chỉ, ngón trỏ không khách khí chỉ thẳng vào cô ta, khẩu khí băng lãnh dị thường.
Tô Mị chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn Diệp Sảng: “Làm sao?”
Diệp Sảng mặt không chút thay đổi: “Tôi chỉ nói một lần. Xin lỗi Trang bá!”
Tô Mị kinh ngạc. Diệp Sảng dám làm phản à? An Hi và Trang bá cũng sửng sốt. Hai người đồng thời kéo tay Diệp Sảng. Tô Mị nhìn Diệp Sảng, như tận mắt nhìn thấy một loại tinh thần đảo chính của một tiểu bảo an, không ngờ gã này còn dám bắt một quản lí nhân sự là cô đi xin lỗi.
“Có phải muốn vừa thử việc xong đã bị đuổi? Hay muốn đi luôn ngay bây giờ?” – Tô Mị cảm thấy mình đã đủ khách khí.
“Bình tĩnh!” – Trang bá khuyên Diệp Sảng.
An Hi cũng nói đỡ, xin lỗi Tô Mị, cười cười: “Tô quản lí, xin lỗi. Hôm nay Diệp tử bị cảm, đầu óc hơi không tỉnh táo, hi vọng cô chớ để bụng!”
Tô Mị lườm An Hi một cái, hừ một tiếng đi vào trong thang máy.
Diệp Sảng nghẹn khí không có chỗ phát, vô cùng khó chịu: “Cô ả này làm sao vậy? Bình thường cô ta đều như vậy với bá sao?”
Trang bá cười nói: “Quên đi, Diệp tử, bình thường bảo vệ đều rất vất vả. Bá tới sớm để giúp đỡ mọi người, chuyện này Ngưu đội trưởng cũng biết.”
Diệp Sảng: “Cô ta không biết sáng sớm mình có thể thuận lợi đỗ xe là nhờ công lao của bá. Một công ty lớn như vậy mà không có đoàn kết. Trang bá ủy khuất rồi.”
Trang bá vui mừng gật đầu: “Diệp tử, hảo hài tử, kệ cô ta đi. Mau đi làm đi!”
Diệp Sảng rầu rĩ, không vui đi vào văn phòng bảo vệ. An Hi vốn đang có tâm tình tốt cũng lập tức buồn rười rượi, cúi đầu đi vào thang máy.
Sáng sớm đã phát sinh chuyện không hay liền báo hiệu một ngày không thái bình. Vừa mới tới phòng bảo vệ, Dũng ca vừa lúc buông bộ đàm: “Đi mau, công trường bên cạnh bị trộm rồi!”
“A?” – Diệp Sảng chấn động – “Không thể nào!”
Dũng ca ném cho Diệp Sảng một cái dùi cui, cắn răng nói: “Đám chó con này ăn phải gan báo, sáng sớm đã dám đến trộm đồ!”
Diệp Sảng không hỏi nhiều, cũng không kịp thay quần áo chạy theo Dũng ca tới công trường.
Đây là công trường mà công ty Kỳ Lợi chuẩn bị khởi công xây dựng. Bê tông cốt thép chất đống ở khắp nơi. Ở bên lều đã tụ tập rất nhiều công nhân của công ty, ngay cả phó tổng của công ty là Ngũ Tiểu Niên và giám đốc bộ phận phục vụ khách hàng cũng ở bên đó.
Ngũ Tiểu Niên nhớn nhác rống to với nữ thư kí trang điểm xinh đẹp ở bên cạnh: “Sao không báo cảnh sát? Đuổi theo báo cảnh sát mau!”
Chắc chắn công trường đã xảy ra chuyện lớn. Diệp Sảng nghe thấy bên trong ầm ĩ tiếng gọi. Tám, chín phần mười là đánh nhau rồi. Vào thời điểm quan trọng Diệp Sảng không bao giờ hàm hồ, không nói hai lời liền vung gậy xông vào như gió lốc. Đương nhiên hắn không sợ vì Dũng ca chính là bộ đội biên phòng xuất ngũ.
Kì thực lúc này sự tình đã kết thúc. Ngưu đại đội trưởng cùng đồng sự Quân Oa đang nằm trong vũng máu. Các huynh đệ bên cạnh đang vực hai người đậy.
“Ngưu ca!” – Diệp Sảng xông lên.
Đầu Ngưu ca đầy máu, khoát tay nói: “Ta không sao, thương nhẹ thôi, mau xem Quân Oa thế nào!”
Thân dưới Quân Oa đều bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt tái nhợt. Mọi người nâng hắn lên. Nhìn tình hình cũng biết hắn bị thương rất nghiêm trọng.
Ngũ Tiểu Niên cuồng loạn kêu la: “Mau gọi phòng cứu thương, mau gọi xe cứu thương!”
Nữ thư kí lại thủ hoảng cước loạn. Diệp Sảng không khỏi có hảo cảm hơn với vị phó tổng của công ty này. Lúc này hắn không có quan tâm gì tới tổn thất ở công trường mà đặt quan tâm tới an toàn sinh mệnh của công nhân lên hàng đầu. Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Quân Oa tới phòng cứu thương ở trụ sở công ty ngay bên cạnh.
Niên Tiểu Nên lại gầm lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Ngưu ca dán một miếng băng màu xanh: “Chúng tôi vừa tới thì phát hiện công trường có trộm liền chạy lên đấu võ, không ngờ tên lưu manh này lại có đao. Quân Oa bị đâm vài nhát vào bụng!”
Liễu Nham Phong cười lạnh: “Biết rõ đây là công trường của Kỳ Lợi mà dám ngang nhiên sáng sớm vác đao đến nháo sự. Chỉ e những người này không phải bọn tặc đơn giản.”
Mọi người lập tức hiểu đây nhất định là do có công ty nào đó giở thủ đoạn không đường hoàng cạnh tranh, cho người đến phá rối khiến Kỳ Lợi không khởi công được. Nếu không, có tên tặc nào dám ban ngày ban mặt mang đao đi hành hung. Thật ra, có công trường nào mà chưa từng gặp qua loại chuyện này?
Ngũ Tiểu Niên trấn tĩnh lại: “Xe cứu thương đã tới chưa? Mau đưa vị huynh đệ này tới bệnh viện đi.”
Lúc này mọi người mới phát hiện Quân Oa đích xác bị thương rất nặng. Vừa mới đặt lên giường, ga giường lập tức bị nhuộm đỏ một mảng lớn, máu vẫn không ngừng chảy.
Nữ bác sĩ của công ty gấp đến độ xoay đi xoay lại: “Bị đâm hai nhát, trong đó một nhát đâm quá sâu. Nếu cứ như vậy sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nhất định phải lập tức đưa vào bệnh viện!”
Nữ thư kí nói: “Nhưng xe cứu thương còn chưa tới. Nhanh nhất cũng phải phút nữa. Nếu bị kẹt xe còn có thể mất tới phút.”
Ngũ Tiểu Niên nóng nảy: “Dùng xe của tôi!”
Nữ bác sĩ càng gấp: “Nhưng chỉ sợ đến bệnh viện cũng không kịp nữa. Cậu ấy mất máu quá nhiều, trong vòng phút, chỉ sợ… chỉ sợ…”
Cô không nói hết nhưng ý trong đó ai cũng hiểu. Trong vòng phút nếu không cầm được máu, Quân Oa chắc chắn sẽ mất mạng.